*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Mạc Tử ThiênThiệu Dĩ Ninh ghé vào trong bụi cỏ, cái đuôi xù xù dựng thẳng lên, giống cây cỏ lau rung động theo gió, một cử động cũng không dám.
Bốn phía là thảo diệp rậm rạp, thon dài cao chừng nửa thước, chúng dần chuyển vàng vì mùa khô sắp đến. Nếu nhìn từ chỗ cao, mặt cỏ lay động theo từng mảng lớn giống những cơn sóng kim sắc, có vài cây cối lưa thưa phân tán lác đác trong đó, trải dài vô biên vô hạn khắp đông tay nam bắc, vẫn luôn kéo dài đến dưới chân núi tuyết xa xôi.
Lúc hoàng hôn rơi xuống, tuyết trắng xóa cũng được nhuộm thành màu hổ phách. Toàn bộ thế giới giống như được đắm chìm dưới ánh mặt trời mềm mại, mọi thứ đều mang đến cảm giác ấm áp hòa hợp.
Nhưng mà, đối với Thiệu Dĩ Ninh mà nói, giờ này phút này, nơi này có sát khí tứ phía, ẩn chứa nguy cơ rất lớn.
Bởi vì hiện tại cậu là một con mèo --- chuẩn xác mà nói, cậu là một con mèo con tuyệt đối sẽ không lớn hơn ba tháng, có khả năng là vừa cai sữa.
... Là động vật họ mèo, cùng nhân loại giao tiếp nhiều nhất, thân mật với họ nhất và cũng bình thường nhất, tùy ý nhìn cũng có thể thấy một con mèo con trong thành thị.
Mà một giờ trước, cậu vẫn còn là nhân loại, thuần chủng.
Cậu đi theo đạo sư đi đến Châu Phi, cùng công tác với hiệp hội bảo hộ động vật của địa phương, vốn dĩ đây chỉ là công việc cậu làm trong kỳ nghỉ hè mà thôi. Tuy rằng có nghe nói những người trộm săn bắt rất hung hăng ngang ngược, nhưng việc giằng co cùng mấy người săn trộm cầm súng thật đạn thật, hoàn toàn không nằm trong kế hoạch nhân sinh của cậu.
Tuy nhiên, khi thấy đám săn trộm lên tính giết một con voi, khi họ tàn nhẫn cắt lấy ngà voi, cậu cùng đồng bọn vẫn cùng nhau lao ra, dũng cảm đối kháng với bọn họ.
Địch nhiều người hơn họ nhưng họ đã trang bị hoàn mỹ, trước khi mặt trời dâng lên đã thu phục hết thảy, Thiệu Dĩ Ninh đã học xong cách tạo cung gỗ, hứng thú bừng bừng muốn tìm trường bắn để luyện tập thật nhiều.
Nhưng cũng ở thời khắc họ cho rằng mình đã thắng, một tên săn trộm vẫn luôn núp trong chỗ tối bắn cung về hướng họ. Thiệu Dĩ Ninh bất hạnh bị bắn trúng, hơi thở thoi thóp, còn chảy rất nhiều máu.
Cậu cho rằng, mình sẽ tỉnh dậy ở bệnh viện.
Nhưng sau khi cậu tỉnh lại, cậu vẫn ở thảo nguyên --- chính xác hơn là, cậu đang ở một thảo nguyên xa lạ.
Tuy rằng cậu đến thảo nguyên Châu Phi mới được một tháng, nhưng đã khá quen thuộc với nơi này. Nơi này có phong cảnh xinh đẹp, có đường chân trời mỹ lệ, có các động vật hoang dã xuất sắc sinh hoạt ngày qua ngày. Mỗi ngọn cỏ mỗi khúc gỗ, thậm chí mỗi cục đá mỗi cây đại thụ cậu đều nhớ rõ.
Cậu nỗ lực nhảy lên chỗ cao, tuần tra bốn phía liên tục, cố gắng tham chiếu cảnh trước mắt với đồ vật quen thuộc trong trí nhớ, cậu vẫn cảm thấy, có chỗ nào đó không quá thích hợp. Hoặc là nói, cậu có phải là đã... xuyên qua?
Thảo nguyên trước mắt không chỉ lớn hơn thảo nguyên cậu ở rất nhiều, mà nơi nơi đều không có dấu vết nhân loại hoạt động, hơn nữa vô luận là cậu đưa mắt nhìn về phía nào, cậu đều có thể nhìn thấy rất nhiều động vật hoang dại, phong phú hơn trong ấn tượng của cậu rất nhiều.
Nói cách khác, toàn bộ nơi này, đều không giống với thế giới ban đầu của cậu.
Huống chi cậu cư nhiên biến thành một con mèo, là một con mèo nhà không thích hợp để sinh tồn ở thảo nguyên!
Mèo nhà lưu lạc ở bên ngoài vẫn là mèo đi lạc, chứ không phải là mèo hoang. Bọn chúng rất khó sinh tồn ở nơi hoang dã, thậm chí sẽ phá hư cân bằng sinh thái.
Bên cạnh tảng đá lớn có một vũng nước nhỏ, ảnh ngược phản chiếu bộ dạng bây giờ của cậu.
Bộ lông thuần trắng mềm mãi xõa tung, giống một nắm cơm trắng tuyết tinh xảo, gió lạnh lúc chạng vạng thổi một phát liền khiến cậu rùng mình; đông lạnh cái mũi phấn nộn đến đỏ rực, chop mũi ướt dầm dề phí công di chuyển, ý đồ tìm được bất cứ đồ ăn nào nhưng lại không có kết quả; bụng đói đến kêu vang...
Nếu ở nơi khác mà thấy một mèo con như vậy, Thiệu Dĩ Ninh tuyệt đối sẽ nhặt về yêu thương, chiếu cố nó thật tốt, sẽ thành một người chủ tôn sùng mèo đến mức tùy ý nó tác oai tác phúc, muốn làm gì thì làm, cậu sẽ đi theo sau mông nó và không ngừng cười si hán.
*Tác oai tác phúc: Hoành hành, mặc sức làm những điều ngạo ngược, ngang tráiNhưng hôm nay...
Cậu chính là con mèo ấy, cậu chính là đối tượng đáng thương ấy, cậu...
Lỗ tai của mèo con gục xuống, ủ rũ cụp đuôi nhìn mặt đất, móng vuốt vô ý thức cào cào bùn đất --- cậu nên làm sao bây giờ đây?
Bỗng có động tĩnh bay vào lỗ tai của mèo con. Một con linh cẩu thành niên màu nâu đậm, hình thể tráng kiện, không biết từ khi nào đã đứng cách cậu không xa, chóp mũi màu đen không ngừng ngửi ngửi khắp nơi.
Thiệu Dĩ Ninh:... Thảm!
Linh cẩu trên thảo nguyên ai đến cũng không cự tuyệt, cái gì cũng ăn.
Lấy hình thể hiện tại của cậu, trước mặt linh cẩu này cũng chỉ là một bàn điểm tâm mỹ vị mà thôi. Cho nên Thiệu Dĩ Ninh tận lực rúc thành một cục, tránh ở trong bụi cỏ, không dám thở mạnh.
Trấn định, cậu phải trấn định.
Linh cẩu há cái miệng tanh tưởi của nó, dùng mũi ngửi đến phụ cận, trái tim nhỏ của Thiệu Dĩ Ninh nhảy thình thịch, chạy cũng không có khả năng, cậu lăn một vòng cũng chỉ bằng một bước nhỏ của nhân gia. Cậu chỉ có thể hi vọng mình ở cuối hướng gió, linh cẩu đối diện sẽ không ngửi thấy cậu.
*Ẻm hi vọng gió thổi từ hướng linh cẩu tới em, vì nếu gió thổi từ hướng em về phía linh cẩu, gió sẽ thổi theo mùi của em và linh cẩu sẽ ngửi được và định vị được vị trí của em.Gió nổi lên trên thảo nguyên, khiến các ngọn cỏ rung động sàn sạt, đồng thời nghiêng về một phương hướng. Gió truyền tới một thanh âm nào đó, linh cẩu bỗng nhiên nghiêng đầu, lỗ tai dựng thẳng lên, nghiêm túc lắng nghe, móng vuốt bất an đào mặt đất.
Thiệu Dĩ Ninh nín thở, nhân cơ hội này lặng lẽ hoạt động.
Cậu đương nhiên không muốn chết, cho dù biến thành một con mèo, còn lưu lạc ở thảo nguyên hoang dã rộng lớn, cậu cũng muốn sống thật tốt.
Một bước, hai bước, ba bước... tiểu bạch miêu ngay thơ, chỉ thích hợp xuất hiện trong nhà ở ấm áp đè thấp thân mình, im lặng cọ về phía trước, cái đuôi bị kẹp chặt lại, lỗ tại cũng nghiêng về phía sau --- hoàn toàn là trạng thái đề phòng cực kỳ cảnh giác của động vật họ mèo khi gặp phải nguy hiểm.
Da lông màu trắng quá mức nổi bật ở nơi này, đối với cậu rất bất lợi. Thiệu Dĩ Ninh dùng mười hai vạn phần cảnh giác, đệm thịt non mềm đạp lên thảo diệp khô vàng, thanh âm phát ra cực nhỏ, cơ hồ không nghe được.
Xoảng.
Lỗ tai linh cẩu chuyển qua, tròng mắt cũng mang theo giật mình. Thiệu Dĩ Ninh nín thở, tận lực thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.
Thảo diệp đón gió rào rạt, lại quay về yên tĩnh. Ở địa phương xa xôi truyền đến vài tiếng hí vang của động vật không biết tên, hình như là hà mã. Ngay sau đó linh cẩu quay đi, hình như là đi theo động tĩnh ở nơi xa.
Thiệu Dĩ Ninh chớp chớp mắt, lén lút, lén lút bước chân.
Phía trước là mặt cỏ trống trải, bên trái là một mảnh rừng cây thưa thớt, bên phải là một con song... Cậu phân biệt một lượt, quyết định đi về hướng trái.
Rừng cây tốt xấu gì cũng có chỗ che chắn, còn có quả. Nếu thật sự không được, cậu liền phát huy bản lĩnh của động vật họ mèo, bò lên trên cây, linh cẩu mà đến thì cũng không có biện pháp với cậu.
Nhưng mà, tiểu bạch miêu vừa thò đầu từ trong bụi cỏ, bỗng đối diện với một cái mồm há to như bồn máu.
"Meo meo meo!!!"
Thiệu Dĩ Ninh sợ đến mức cong eo tạc mao, cái đuôi dựng thành một đường thẳng tắp!
Linh cẩu sao lại giảo hoạt như thế, còn biết ngụy trang!
Linh cẩu đối diện cũng ngây cả người.
Đôi mắt đen của nó hiện lên vài phần nghi hoặc, mũi hơi hít hít, nghiêng đầu nhìn chằm chằm mèo con trước mắt, phảng phất như nó mới là người nên bị dọa sợ đến ngây người.
Bốn mắt nhìn nhau, Thiệu Dĩ Ninh ngược lại càng bình tĩnh, nội tậm cậu cắn răng, đột ngột tiến lên một bước, vươn ra móng vuốt nhỏ phấn nộn, dũng cảm vung về phía trước!
"Ngao ô!!!"
Lúc này đến lượt linh cẩu kêu to, cả người lùi về đằng sau, mũi chảy ra một hàng máu, đau đến nhe răng trợn mắt, lòng hiếu kỳ bị ném ra sau đầu, không nói hai lời liền lao lên!
Hơn nữa, nó còn phi thường gian trá, thanh âm ô ô gọi đồng bọn nhanh chóng truyền ra từ cổ họng.
- -- Vật nhỏ đặc biệt đẹp từ nơi nào đến, mau tới đây! Mang về nữ vương sẽ có thưởng!
Đáng tiếc, mèo con hoàn toàn không nghe hiểu.
Không chỉ thế, sau khi đánh ra một kích mạnh nhất có thể, Thiệu Dĩ Ninh liền chạy, hướng về phía rừng cây cậu đã xác định trước đó, cũng không quay đầu lại mà liều mạng chạy!
Trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, bốn chân như biến thành Phong Hỏa Luân, cỏ khô đánh vào mặt vào người cũng không quan tâm --- giờ khắc này, cậu không phải là một con mèo con, cậu có liệp báo bám vào người, là sư tử, là lão hổ, là... mặc kệ là cái gì, có thể chạy nhanh là được!
*Phong Hỏa Luân là một cặp bánh xe lửa giúp Na Tra tự do di chuyển.Sau đó, sau đó cậu đã bị ba con linh cẩu chắn ở rừng cây bên cạnh.
Thiên Dĩ Ninh: QAQ... Trời muốn diệt ta.
Một cây đại thụ gần trong gang tấc lại xa tận chân trời.
Vài mét trước cây đại thụ có vài khối đá to, Thiệu Dĩ Ninh hoảng loạn không chọn đường, lui về phía tảng đá, nỗ lực lớn tiếng kêu về hướng nhóm linh cẩu. Mà ba con linh cẩu chiếm cứ ba hướng tây nam bắc, mắt thấy cậu chạy không thoát, bắt đầu châu đầu ghé tai.
"Mày ngửi được không? Thơm quá à."
"... Hình như là có một chút. Đây là hương vị trên người nó?"
"Vật nhỏ này có điểm lạ. Giống miêu ô tộc nhưng tao chưa từng thấy nó."
"Mày chắc chắn? Tao thấy miêu ô tộc cao lớn thô kệch, làm sao... nhỏ xinh như thế."
"Sao không chắc chắn? Miêu ô tộc vừa mới sinh ra không lâu có mắt to như vậy đó!"
"Mắt to sao, con non của chúng ta không phải cũng có mắt to sao? Không đáng yêu à?"
"Đáng yêu? Đám nhãi con thúi nhà tao kìa, mày có thấy đứa nào đáng yêu như vật nhỏ này không?"
Nhóm linh cẩu thảo luận nửa ngày, còn bắt đầu tranh cãi về một vấn đề, quan trọng nhất là vấn đề đó là về cậu.
Khi đến gần, miệng chúng thối đến hỏng cả mũi, Thiệu Dĩ Ninh mơ hồ, cư nhiên cậu nghe hiểu được một ít. Nhưng cùng với đó là khủng hoảng càng lớn hơn nữa --- chưa từng nghe nói linh cẩu trước khi ăn cơm còn phải xem đồ ăn ngon hay không a?
Chẳng lẽ, là phương pháp nghiên cứu cái nào ăn ngon?
Còn có, miêu ô tộc là cái gì? Ý là... động vật họ mèo?
Mèo con co lại thành một cục, ba con linh cẩu ngươi một câu ta một câu, một lúc lâu sau vẫn chưa có kết quả. Thiệu Dĩ Ninh thấy thế, tâm tư bắt đầu lay động.
Vẫn là nên đào tẩu nha.
Chỉ có phía đông là cửa đột phá, tâm tư cậu vừa động, run run chòm râu, thử di chuyển một chút để thăm dò.
Có lẽ là lâm vào tranh luận kịch liệt, nhóm linh cẩu vậy mà không chú ý đến cậu.
Thiệu Dĩ Ninh nhay chóng nhảy qua tảng đá lớn, tứ chi đan xen nhau chạy nhanh về hướng rừng cây --- rồi sau đó, việc kì lạ đã xảy ra.
Trong nháy mắt khi lướt qua tảng đá, ba con linh cẩu dừng thình lình giống như bị dẫm mạnh chân ga, đụng phải tường nam.
*Không đụng tường nam không quay đầu lại là so sánh hành vi cố chấp, không nghe những ý kiến khác. Ở đây không thực sự có bức tường hay gì chắn tụi nó hết.Chúng nó bồi hồi quanh tảng đá, bực bội bất an mà dạo bước, nhưng vẫn không có bước thêm một bước.
Thiệu Dĩ Ninh hơi mờ mịt, nhưng khi nghĩ lại, cậu lập tức liên tưởng đến một chân tướng khác.
Động vật trên thảo nguyên đều có ý thức lãnh địa, linh cẩu không dám tiến vào, chỉ có thể chứng mình một điều --- bắt đầu từ tảng đá kia, cậu đã tiến vào lãnh địa của một động vật khác. Cho nên linh cẩu chần chờ.
Con động vật kia tất nhiên là... càng cường đại hơn linh cẩu, là tồn tại khiến ba con linh cẩu do dự.
Qủa nhiên, ở một đại thụ cách cậu không xa lắm có một bóng dáng lẳng lặng đứng im, nếu không nhìn kỹ, nó cơ hồ hòa thành một với bóng tối.
Đôi mắt xanh lục chăm chú nhìn một màn này, lặng yên không tiếng động.
Thiệu Dĩ Ninh lắp bắp kinh hãi, bước lên trước hay lùi ra sau đều khó, cậu theo bản năng đứng im tại chỗ. Nhưng tốc độ cậu đang chạy quá nhanh, dưới chân nhất thời không dừng kịp, cơ thể lảo đảo, lăn thành một quả cầu tuyết về phía trước, ục ục lăn đến dưới một gốc cây, ngã ngồi bằng mông, ngẩng đầu nhìn lên.
... Vừa vặn đối đầu với cặp mắt xanh lục kia.