Đông Mạch sau khi biết được kết quả, lúc ấy đã khóc.
Ngồi xổm xuống đó, vùi đầu vào đầu gối khóc.
Đường phố bên cạnh bệnh viện xe tới xe đi, bên cạnh cô chính là chồng cô, nhưng cô lại cảm thấy rất cô đơn, cô đơn đến độ cảm giác như trên đời này chỉ còn một mình cô.
Cô thật không biết tại sao thế giới này lại đối xử với cô như vậy, ở nông thôn, cô biết nếu như một người phụ nữ không sinh được con phải chịu những điều tiếng như thế nào, cô đoán chừng sau khi ly hôn, cũng không ai thèm lấy, hoặc là chỉ có thể gả cho những người đàn ông đã có con, không cần sinh thêm nữa.
Cô sẽ không thể có con được, trừ khi làm mẹ kế của người khác.
Lâm Vinh Đường đau lòng ôm lấy Đông Mạch, giờ phút này anh không phải là không hối hận, nhưng chuyện cũng đã làm, anh không có cách nào quay đầu.
Anh cùng cô ngồi ở chỗ đó, ôm Đông Mạch: "Không sao, không sao, em xem người ta nói kết quả không có vấn đề gì, còn nói không dễ thụ thai, ý là người ta nói không có bệnh gì, không cần chữa, chỉ là không dễ có thai, không dễ có thai chứ cũng không phải là không thể mang thai được, chúng ta vẫn có cơ hội, có lẽ là có thể có thai."
Nhưng Đông Mạch lại rất khổ sở, cô ngẩng đầu lên, gương mặt toàn là nước mắt nhìn Lâm Vinh Đường: "Quả nhiên là do em, thật sự là do em có vấn đề, em không dễ mang thai, bình thường, những lời mẹ mắng em đều đúng, em xin lỗi anh, tất cả là do em! Em thật sự xin lỗi anh!"
Cô trong lòng đầy sự tự trách và áy náy, cô nhớ tới, cô thậm chí đã từng hoài nghi có phải do Lâm Vinh Đường có vấn đề, suy nghĩ nhất định cũng phải đưa anh đi cùng kiểm tra, cô liền khó chịu không nói ra được.
Tại sao lại có thể là vấn đề của đàn ông, tất cả đều là do bản thân cô!
Lâm Vinh Đường tiếp tục ôm Đông Mạch dỗ dành, nói với cô nhiều câu an ủi, nói với cô, sau này Vương Tú Cúc có nói gì, anh nhất định cũng sẽ bảo vệ cô, còn nói sau này anh kiếm được tiền, đều sẽ đưa cho cô giữ, còn nói nếu như cả đời này không có con, anh cũng đồng ý, hai người cả đời làm vợ chồng.
Cuối cùng anh nói, cái giấy kiểm tra này bọn họ sẽ giữ, không để cho mẹ thấy, liền nói với Vương Tú Cúc sức khỏe cả hai đều không sao, để cho Vương Tú Cúc không bất mãn với Đông Mạch.
"Chuyện này, anh và em biết, chị dâu cũng sẽ không nói ra ngoài, chúng ta biết là được, mẹ nếu như có hỏi, anh sẽ nói mình không có vấn đề gì, như vậy mẹ cũng sẽ không thể hỏi em."
Đông Mạch cảm động đến mức ngây ngốc, cô không nghĩ Lâm Vinh Đường có thể vì cô mà lo nghĩ như vậy, ôm Lâm Vinh Đường thiếu chút nữa lại khóc lên.
Anh đối với mình quá tốt, cô nghĩ cả đời này, cô cũng sẽ không gặp được ai đối xử tốt với mình như vậy!
********************
Lâm Vinh Đường dỗ Đông Mạch nửa ngày, cuối cùng cũng ngừng khóc, hai vợ chồng dắt tay đi tìm Đới Hướng Hồng, nói chuyện này cho Đới Hướng Hồng.
Đới Hướng Hồng nghe xong liền cau mày, lấy kết quả kiểm tra của Đông Mạch ra xem một chút, cô thấy dấu mực đỏ đóng lên bốn chữ "Không dễ thụ thai", buồn bực: "Nếu kết quả bình thường, thì sao lại không dễ thụ thai được chứ?"
Lâm Vinh Đường thở dài: "Có thể cái này là do cơ địa đi, dù sao người ta cũng là bác sĩ kiểm tra, nói không dễ dàng có thai, người ta cũng nói không chắc chắn, nói đây là vấn đề vận mệnh, đúng lúc thì có thể sinh, ai biết được!"
Đới Hướng Hồng không hiểu lắm, mặc dù cô làm việc ở bệnh viện, nhưng cô cũng chỉ là một y tá, chuyên ngành phụ khoa này cũng quá phức tạp, chính cô sinh một đứa trẻ, bây giờ đã ba tuổi, đưa cho bà nội chăm, bình thường cô cũng không cần bận tâm lắm, nào biết những thứ kia.
Cô có chút đồng tình nhìn Đông Mạch: "Em cũng đừng buồn quá, nếu không phải nói là hoàn toàn không thể có thai, vậy vẫn còn có hy vọng, chị nghe nói nếu như thả lỏng tâm trạng, có thể mang thai, em cứ từ từ đi."
Đông Mạch đôi mắt đỏ hoe nói: "Chỉ có thể như vậy."
Hai chị em dâu ở chỗ này nói chuyện, Lâm Vinh Đường liền đi ra ngoài trước.
Đới Hướng Hồng nhìn bóng lưng Lâm Vinh Đường, lo lắng hỏi Đông Mạch: "Vinh Đường nói thế nào? Em thấy ý nó ra sao?"
Mặc dù mới gặp Đông Mạch có mấy lần, nhưng coi như cũng có duyên đi, mọi người đều nói chị em dâu quan hệ không tốt, nhưng có thể do cô ở trong thành, còn Đông Mạch thì ở quê, cô cũng không tham lam những thứ ở quê của mẹ chồng, cho nên hai người cũng hợp tính, cô thật lòng lo lắng cho Đông Mạch.
Nhắc tới vấn đề này, Đông Mạch đôi mắt dâng lên sự cảm kích: "Anh ấy đối với em rất tốt, an ủi em, một chút cũng không có ý trách cứ, anh còn nói nếu như mẹ còn mắng em, anh ấy sẽ giúp em...."
Cũng có thể nói, từ hôm qua đến bây giờ cô đối với Lâm Vinh Đưởng rất bất mãn, nhưng bây giờ đều biến mất hết, cô trong lòng chỉ còn lại sụ cảm động cùng với áy náy.
Đới Hướng Hồng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng không thân thiết với mẹ chồng, sau khi kết hôn, một năm gặp mẹ chồng cũng chỉ có hai lần, nhưng cô cũng biết tính cách của mẹ chồng, dù có gì chắc chắn cũng không dừng lại, hôm nay, Lâm Vinh Đường chịu thiệt, vậy cũng giảm được không ít chuyện.
Vì vậy, an ủi Đông Mạch nói: "Vậy thì tốt, dù sao em cũng đừng quá để bụng, mở rộng lòng mới phải, mọi chuyện cứ từ từ, chị biết một người, người ta kết hôn mười năm cũng không có con, kết quả, đột nhiên lại có, một lần hai đứa!"
Dĩ nhiên, đây là trước khi có chính sách kế hoạch hóa gia đình, bây giờ đã bắt đầu thi hành chính sách, không thể sinh hai đứa.
Đông Mạch gật đầu, lại cảm ơn Đới Hướng Hồng, rồi mới tạm biệt cô.
Đông Mạch đi theo Lâm Vinh Đường đến trạm xe buýt, trên đường Lâm Vinh Đường vẫn tiếp tục an ủi Đông Mạch, còn nói mua cho Đông Mạch khoai lang nướng, nhưng mà Đông Mạch bây giờ nào có tâm trạng đó, một chút cũng không muốn.
Lúc chờ xe buýt, vừa hay gặp được Thẩm Liệt, Thẩm Liệt cũng đang chờ, thấy bọn họ liền tới chào hỏi.
Đông Mạch bây giờ không có tâm trạng cùng người khác nói chuyện, chỉ miễn cưỡng cười một cái.
Thẩm Liệt tự nhiên cũng nhìn ra, vành mắt Đông Mạch có chút đỏ.
Lâm Vinh Đường cũng có chút lúng túng, nhìn về phía Thẩm Liệt cười một tiếng: "Không có gì, vì quần áo, có bộ quần áo, cô ấy muốn tôi mua, tôi nói là lần này đắt quá đừng mua, vì không mua, nên cũng làm loạn với tôi."
Nếu như bình thường, Đông Mạch nhất định sẽ tức giận, khi không lại làm mất mặt cô như thế, nhưng cô cũng không phải là không hiểu chuyện, nhưng bây giờ, cô không có tâm trạng đó, cũng chỉ để anh muốn nói gì nói.
Nói cho cùng, không hiểu chuyện còn hơn không thể sinh con.
Thẩm Liệt là có chút kinh ngạc, hơi cau mày, không nhịn được nhìn Đông Mạch.
Đông Mạch quay mặt đi chỗ khác, nhìn đi chỗ khác.
Thẩm Liệt ho khan: "Vậy anh nên mua cho chị dâu, thật sự thì cũng không tốn nhiều tiền."
Lâm Vinh Đường: "Mua cái gì mà mua, quần áo cô ấy cũng đủ mặc!"
Đang nói chuyện, xe buýt đi về chỗ bọn họ cũng đã tới, bọn họ cũng lên xe, xe này cũng không phải đi từ bến, cũng không còn mấy ghế trống, chỉ còn lại hàng ghế cuối cùng, Thẩm Liệt thấy vậy, cũng để cho Đông Mạch ngồi cạnh cửa sổ: "Người dễ say xe, nhìn một chút phong cảnh bên ngoài sẽ dễ chịu hơn."
Đông Mạch gật đầu tỏ ý cảm ơn, im lặng, đi qua chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, sau đó chỉ nhìn bên ngoài cửa sổ.
Lâm Vinh Đường ngồi bên cạnh Đông Mạch, Thẩm Liệt ngồi bên cạnh Lâm Vinh Đường, hai người đàn ông nói chuyện với nhau.
Lâm Vinh Đường thuận miệng hỏi Thẩm Liệt về chuyện quen biết được Lộ Khuê Quân, Thẩm Liệt liền nói là lúc trước còn ở trong quân ngũ thì quen biết, người ta giúp anh, coi như là anh lớn của anh, Lâm Vinh Đường tò mò: "Cậu ở trong quân ngũ làm gì thế?"
Lúc nói lời này, anh nhìn vết sẹo trên gương mặt của Thẩm Liệt, rất mờ nhạt, nhưng khi ánh mặt trời chiếu vào, vẫn có thể nhìn thấy, cái này làm cho Lâm Vinh Đường thấy được trên người Thẩm Liệt một loại khí chất xa lạ, một khí chất dũng cảm gì đó, không thuộc về nơi thôn quê lạc hậu của bọn họ, Lâm Vinh Đường cũng không thể nói rõ được.
Thẩm Liệt cũng không nói, chẳng qua lãnh đạm trả lời: "Chỉ là chuyện trong quân ngũ thôi, cũng không có gì để nói, dù gì bây giờ cũng xuất ngũ rồi."
Lâm Vinh Đường: "Tiếp theo cậu có tính toán gì không? Thật ra thì cậu quen biết với Lộ Khuê Quân, để cho anh ấy giúp đỡ, mở một cửa hàng, xem một chút có được không?"
Lộ Khuê Quân là khởi nghiệp từ việc làm len Cashmere, sau khi anh ta thành công, đương nhiên không có ít người trong thôn liền bắt chước, chỉ là cái này cũng không phải dễ học theo, đầu tiên là máy làm vải thô quá đắt, người bình thường mua không nổi, còn nếu muốn tự tạo ra một cái này, thì lại đòi hỏi về mặt kỹ thuật, người bình thường không giải quyết được, cho nên nếu muốn làm, phải biết tìm một người tài giỏi, để cho người ta làm ra một cái máy, nếu như không có đủ tiền vốn, vậy thì không có máy làm vải, một vấn đề khác chính là, mua lông dê ở đâu, còn bán len Cashmere ở đâu, vậy mới có thể làm được.
Chỗ Lăng Thành bọn họ ở cũng không có nuôi dê, phải là đi đến Mông Cổ, nơi người ta làm lông dê, khoảng cách xa như vậy, không có cách?
Sau cùng, điều phiền toái nhất, len Cashmere, là hàng hóa chính phủ khống chế, là không cho phép để nông dân tự mình kinh doanh, cho nên bây giờ mọi người làm len, cũng chỉ lén lút ở nhà làm, không dám đánh trống khua chiêng, nếu bị bắt được, nhất định là sẽ phạt tiền.
Thẩm Liệt cười: "Đúng, tôi cũng là đang suy nghĩ chuyện này, chỉ là tôi không có tiền vốn, nếu quả thật hợp tác với bọn họ, đó không phải là dựa vào người ta kiếm tiền sao, dù sao cũng không nên chiếm tài nguyên của người khác như vậy, cho nên tôi muốn, trước tiên nhận trước một vài công việc lặt vặt làm trước, gần đây anh ấy lại có một xe hàng, nhưng là lô hàng đó không được, phải để công nhân nhặt bằng tay trước mới có thể cho vào máy làm vải, bằng không thì trong lông vẫn còn dính phân, trứng các thứ sẽ kẹt vào máy, nhưng là lô hàng này cũng không nhỏ, một người làm không xuể, đến lúc đó, sẽ có một bộ phận chở đến thôn chúng ta, tôi giúp anh ấy thu dọn sạch sẽ, anh ấy lại đi cho vào máy dệt là được."
Lâm Vinh Đường gật đầu liên tục: "Được, được, công việc này ổn định, chỉ là mệt với bẩn một chút!"
Thẩm Liệt: "Tôi là một người đàn ông, cũng không sợ bẩn, sợ mệt, chỉ là một mình tôi chắc chắn làm không xong, người ta thì lại gấp, bên phía Liên Xô, giá cả của len Cashmere thì lại chênh lệch rất lớn, ảnh hưởng đến thị trường trong nước, không nắm lấy thời cơ, nếu không may còn phải bồi thường tiền, cho nên tôi mới phải mau đến đây, đến lúc đó trong thôn chúng ta, ai nhàn rỗi, có thể tới giúp, tôi trả tiền công."
Lâm Vinh Đường: "Ây, hóa ra tốt như vậy, cậu đây là giúp mọi người kiếm thêm thu nhập!"
Thẩm Liệt cười nói: "Chờ lần kiếm tiền này, hai trăm đồng kia tôi sẽ trả anh."
Lâm Vinh Đường cười nói: "Anh em chúng ta, ai với ai, cậu ngược lại còn nhanh hơn người khác."
Lâm Vinh Đường biết, vì chuyện kết hôn, Thẩm Liệt còn nợ tiền người khác, anh thì hai trăm kia cũng không gấp, suy nghĩ một chút, Thẩm Liệt cũng đủ thảm rồi, còn Tôn Hồng Hà đó, có thể coi như là đem lại tổn thất lớn cho Thẩm Liệt.
Lúc hai người nói chuyện, Đông Mạch chỉ dựa vào cửa, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, đã là chiều tà, nắng chiều chiếu xuống, ánh nắng đẹp giống như một tấm vải mỏng, nhẹ nhàng phủ lên bầu trời ở làng quên, mọi thứ trở nên mơ hồ, bay bổng, Đông Mạch cũng không muốn nghĩ tới chuyện gì, cứ như vậy nhìn màn đêm buông xuống, nhìn theo phía hàng cây đang xa dần.
Ánh nắng buổi chiều cũng đã tắt, cô cụp mắt xuống.
Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, đây thật là một ngày tồi tệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT