Chương 7

Đông Mạch không đáp lại Lâm Vinh Đường, cảm thấy có nói anh cũng không hiểu, cô trong lòng thậm chí còn dâng lên một nỗi buồn không nói ra được, cô muốn, cô nghĩ chuyện gì, Đới Hướng Hồng có thể biết, nhưng là Lâm Vinh Đường tại sao lại bác bỏ, anh không hề nghĩ ngợi đến việc mở một quán cơm trong thành phố,

Trong lòng anh, chuyện của cô chỉ là ở nhà sinh con sao?

Huống chi, chuyện của đứa trẻ cũng không ảnh hưởng.

Đông Mạch lắc đầu một cái: "Không giận, em mới vừa nghĩ, làm như vậy cũng quá liều lĩnh, mở quán cơm còn thiếu tiền, chúng ta bây giờ thật sự không thể làm được."

Lâm Vinh Đường vừa nghe liền biết, đây là tạm thời không nghĩ tới, nhưng thật sự vẫn còn để tâm, còn muốn sau này có cơ hội sẽ thử thêm một chút?

Chỉ là anh không nhắc lại, sau này, anh sẽ nghĩ cách, để cô có thai, cô có thể sẽ quên đi chuyện này, người phụ nữ nông thôn cũng chỉ là như vậy, sẽ bị một đứa con kiềm hãm lại.

Anh cười nói: "Không có sao, sau này có cơ hội thì nói sau, ngày mai chúng ta đi kiểm tra xong, nếu như không có việc gì, anh đưa em đi dạo xung quanh một chút, em xem thử có thích cái gì, mua cho em, anh nghe nói trong thành có cửa hàng quần áo xuất khẩu, đồ cũng rất tốt, còn có nơi bán trang sức, mang vào rất đẹp."

Nhưng mà Đông Mạch cũng không thích, mua gì cũng không có hứng thú.

Lúc đó, mới vừa kết hôn xong Lâm Vinh Đường nói mua cho cô, trong lòng cô liền cảm thấy ấm áp, bây giờ nghĩ đến bao nhiêu tiền đều là phải lấy từ chỗ Vương Tú Cúc, quay đầu còn phải báo cáo cho Vương Tú Cúc, trong lòng Đông Mạch tự cảm thấy chán ghét, như vậy thì còn ý nghĩa gì nữa.

Đông Mạch: "Vẫn là ngày mai kiểm tra cho xong đi, anh mang đủ tiền, hai chúng ta cùng phải kiểm tra."

Lâm Vinh Đường: "Gì? Hai chúng ta đều phải kiểm tra?"

Đông Mạch ánh mắt nhàn nhạt nhìn anh: "Điều đó là đương nhiên, sinh con cũng không phải chuyện của một người, là chị dâu nói, nói anh cũng phải kiểm tra."

****************

Ngày thứ hai, Lâm Vinh Đường, Đông Mạch cùng Đới Hướng Hồng đi đến bệnh viện, đi bằng xe buýt, Đông Mạch bây giờ tỉnh táo, không còn say xe nữa, tò mò nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những cửa hàng kia, những nơi bán quần áo, giày dép, quán ăn, có cửa hàng thì đông người, có nơi thì lại ít người.

Đông Mạch trong đầu liền suy nghĩ, nếu như cô mở một quán mì canh cá, thì sẽ như thế nào, sẽ có người tới ăn, dù sao khi cô nấu canh cá, mọi người đều nói rất ngon.

Cứ như vậy, suy nghĩ vẩn vơ, cũng đã đến bệnh viện, trong bệnh viện người qua lại không ít, Đông Mạch thấy cũng hoa mắt, Đới Hướng Hồng cùng với Lâm Vinh Đường và Đông Mạch trực tiếp đi qua, sau khi đi qua, thì chia ra nam nữ, tách ra kiểm tra.

Đới Hướng Hồng dĩ nhiên không yên tâm để Lâm Vinh Đường tự đi, liền nói với anh, làm sao kiểm tra, kiểm tra như thế nào, để cho anh tự đi: "Được không, hay để chị tìm người quen dắt em đi?"

Lâm Vinh Đường tự nhiên có chút mơ hồ, chỉ là vẫn tỏ ra mình có thể tự đi kiểm tra được, sao có thể làm phiền tới Đới Hướng Hồng được, lại tìm người khác đi theo cũng quá nặng nề.

Mà Đới Hướng Hồng cùng Đông Mạch đi khắp nơi, đi đến nơi này lấy máu, một hồi lại đến chỗ một cái máy kiểm tra, Đông Mạch nhìn hoa cả mắt, cứ như vậy chạy tới chạy lui, mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện cũng rất khó ngửi, Đông Mạch phải nín thở, thật vất vả mới làm xong, Đới Hướng Hồng còn bận bịu công việc của cô, Đông Mạch cũng nhanh chóng đi ra ngoài sân đứng.

Trong sân thật ra thì cũng có mùi, nhưng không nặng mùi như bên trong bệnh viện.

Cô đợi thật lâu, cũng không thấy Lâm Vinh Đường đi ra, có chút buồn bực: "Làm sao lại lâu như vậy chứ?"

Lâm Vinh Đường né tránh ánh mắt của Đông Mạch: "Cũng không có gì, nhiều người, phải xếp hàng."

Đông Mạch: "Vậy là cũng không ít đàn ông đến kiểm tra cái này?"

Đây đối với cô mà nói cũng thật mới mẻ, trước kia cô vẫn cho là đàn ông sẽ không có chuyện gi, dù sao đàn ông thì cũng không phải sinh con.

Lâm Vinh Đường: "Cũng chỉ là thuận tiện đi kiểm tra một chút, đều đã trưởng thành, lại trẻ tuổi khỏe mạnh, có thể có tật gì chứ."

Đông Mạch suy nghĩ một chút, thấy cũng phải, hai người liền đi ra từ bệnh viện, Đông Mạch vừa thấy bên kia đường bày một sạp bán khoai nướng, trời lạnh, gió thổi, khoai lang đỏ kia cũng vừa mới nướng, mùi thơm lan tỏa khắp nơi, Đông Mạch liền động tâm, cô nhìn Lâm Vinh Đường, ý vị rất rõ ràng, cô muốn ăn.

Lâm Vinh Đường ho khan: "Chúng ta còn phải ăn cơm, còn phải trở về, không còn bao nhiêu tiền, khoai trong thành phố cũng đắt, cũng không ngon, chờ lần sau sẽ mua cho em."

Đông Mạch kinh ngạc: "Anh trước kia còn nói là sẽ mua quần áo xuất khẩu cho em, em không muốn mua quần áo xuất khẩu, chỉ thich khoai lang nướng, giờ lại thành không có tiền mua?"

Lâm Vinh Đường giọng cứng ngắc nói: "Phí kiểm tra quá đắt."

Đông Mạch: "Vậy anh rốt cuộc lấy bao nhiêu tiền từ chỗ mẹ, lần kiểm tra này hết bao nhiêu tiền?"

Lâm Vinh Đường: "Em đừng xen vào, dù sao cũng đủ dùng, em thích, lần sau vào thành phố anh mua cho em."

Đông Mạch mặt lạnh xuống nói: "Được rồi, chỉ là khoai lang nướng, nhà không phải là không có, còn có lần sau sao, không ăn!"

***********

Hai người không trở về nhà Lâm Vinh Dương, tìm một chỗ nghỉ gần bệnh viện, chờ buổi chiều có kết quả kiểm tra, sau khi nhận kết quả, có thể trở về.

Lâm Vinh Đường nói dẫn Đông Mạch đi ăn bánh bao, Đông Mạch nhưng không có hứng thú gì: "Không phải nói không có tiền sao, tiết kiệm đi."

Lâm Vinh Đường: "Ăn bánh bao thì có tiền."

Đông Mạch nhìn anh nói chuyện che che giấu giấu, cảm thấy buồn cười, trong đầu nghĩ hẳn là anh sợ cô hỏi anh còn bao nhiêu tiền, cho nên không dám nói thật.

Vì vậy, cô dứt khoát nói: "Được, vậy thì ăn bánh bao."

Hai người mua mười cái bánh bao, Đông Mạch ăn bốn cái, Lâm Vinh Đường ăn sáu cái, lại mua thêm một phần cháo loãng, mùi vị thật sự không tệ.

Đông Mạch ăn bánh bao, chú ý nhìn xung quanh, chỗ này gần bệnh viện, làm ăn rất tốt, không ít người thân của bệnh nhân đến thăm bệnh cũng tới mua bánh bao ăn, cũng có người làm trong bệnh viện tới mua.

Cô muốn, canh cá của mình, nếu như cũng bán được ở đây khẳng định cũng sẽ bán nhiều như bánh bao, chỉ là canh cá không thể mang đi, chỉ có thể trong tiệm ăn, đây là một vấn đề.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Vinh Đường: "Anh đi qua xem thử có kết quả chưa, em ở đây chờ đi."

Đông Mạch: "Em ở đây chờ cũng không có ý nghĩa gì, cùng anh đi xem."

Thật ra thì Đông Mạch cũng có chút lo lắng, sợ nhất mình thật sự có vấn đề không thể sinh con, đây là phiền phức lớn, mình chỉ có thể ly hôn, sau khi ly hôn cũng không ai thèm lấy, sau này phải làm gì đây, trong lòng cô là một khoảng mờ mịt.

Lâm Vinh Đường: "Em không phải không chịu được mùi bệnh viện sao? Em ở đây chờ, anh đến xem một chút, cũng nhanh thôi, lúc này có kết quả chỗ đó sẽ lộn xộn."

Đông Mạch nghĩ cũng đúng: “Được, vậy anh đi xem đi."

Vì vậy Đông Mạch ở bên ngoài chờ, Lâm Vinh Đường đi vào.

Lâm Vinh Đường đi vào sân sau bệnh viện, quay đầu nhìn một chút, Đông Mạch mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xanh lá cây, đang yên lặng đứng dưới tán cây.

Lâm Vinh Đường thu lại ánh mắt, bước nhanh vào bệnh viện, đi đến chỗ khoa nội tiết, tìm bác sĩ, bác sĩ đối với Lâm Vinh Đường này lại có chút ấn tượng, nhìn anh nhiều lần: "Anh tới lấy giúp người khác à?"

Lâm Vinh Đường trả lời: "Đúng vậy, lấy giúp người anh em của tôi, cậu ta có sao không?"

Bác sĩ lấy hồ sơ ra, điền kết quả, tiếng bút lạch cạch, viết xong, lại đóng dấu một tiếng.

Lâm Vinh Đường nhanh chóng đi tới nhìn, sau khi thấy chữ "bình thường", anh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Anh đã thuê một người thanh niên trẻ tuổi, cho người ta mười đồng tiên, để cho người ta thay mình đi kiểm tra, kết quả kiểm tra dĩ nhiên là bình thường.

Anh lấy tờ giấy này, cẩn thận bỏ vào chiếc kẹp giấy mang theo, giống như một bảo bối gia truyền.

Anh muốn, sau này dù cho là có xảy ra chuyện gì, anh đều có tờ giấy này, có dấu đỏ của bệnh viện tốt nhất Lăng Thành, cái này chứng minh Lâm Vinh Đường anh là một người đàn ông bình thường.

Anh cất tờ giấy này đi, lại đi đến khoa phụ sản, kết quả cũng nhanh đã lấy được, mọi thứ cũng đều bình thường, không có vấn đề gì, nữ bác sĩ cũng đã cầm con dấu chuẩn bị đóng vào, lúc này ai biết lại có một bệnh nhân đi tới, người này kết quả kiểm tra có vấn đề, không tốt, là ở chỗ đó khóc, bác sĩ xem lại kết quả một chút, sau liền nói với cô, nói rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Lâm Vinh Đường ánh mắt liền rơi lên bàn, trên bàn đặt một cây bút máy, là cây bút máy vừa rồi bác sĩ mới dùng.

Trên bàn cũng có kết quả kiểm tra của người bệnh nhân lúc nãy, trên đó viết bốn chữ "Không dễ mang thai."

Lâm Vinh Đường tim đập mạnh, trong đầu anh đang có hai luồng suy nghĩ.

Một nói cho anh, dù sao đã có tờ giấy chứng minh anh vẫn ổn, thì quên nó đi.

Một suy nghĩ khác lại nói với anh, người không vì mình trời tru đất diệt, anh không đến đây, sau này vẫn sẽ có rắc rối, người khác cũng sẽ hỏi tại sao hai người vẫn chưa có em bé!

Lâm Vinh Đường lại nghĩ tới dáng vẻ lúc nãy Đông Mạch nói chuyện với mình, vẻ mặt thờ ơ, không còn ngọt ngào như lúc mới kết hôn.

Rất nhiều chuyện, anh cũng không thể làm cho cô được hài lòng hoàn toàn, mẹ chồng, tiền, nhà, còn có việc sinh con, quá nhiều chuyện.

Anh muốn giữ Đông Mạch lại, nhưng thật quá khó.

Lúc này nữ bác sĩ đã đứng dậy, bà đang kiên nhẫn giải thích kĩ càng cho người bệnh nhân kia, quay lưng về phía anh.

Lâm Vinh Đường cắn răng một cái, cầm lấy bút máy của bác sĩ, mắt nhìn bốn chữ "Không dễ mang thai", nhanh chóng viết thêm bốn chữ đó vào sổ khám bệnh của Đông Mạch.

Sau khi viết thêm, anh đặt lại bút máy, mọi chuyện đều không bị phát hiện.

Anh nhẹ giọng, nhưng cố ý không nhịn được nói: "Bác sĩ, lúc nào xong? Chúng tôi còn đang chờ đấy! Nhanh chóng cho chúng tôi con dấu đi!"

Nữ bác sĩ vừa nghe thấy, lúc này mới nhớ lại, quay người lại, xin lỗi nhìn Lâm Vinh Đường: "Được, cái này tôi cho cậu đóng, đây không phải là bị gián đoạn, quên chuyện này đi."

Lâm Vinh Đường mặt cứng ngắc hỏi: "Cái này, tôi tự đóng được!"

Vừa nói, đã dùng con dấu đóng lên tờ giấy kia.

Nữ bác sĩ đi tới, nhìn lướt qua, xác nhận là chẩn đoán do chính mình viết vào, cũng không nói gì.

Lâm Vinh Đường đi ra khỏi phòng kiểm tra, trong lòng thấp thỏm.

Anh vừa rồi mới tự mình đóng dấu, sau khi dùng ngón tay che đi dòng chữ mình vừa viết, anh liền đánh cược bác sĩ sẽ không nhìn kỹ, quả nhiên thành công.

Anh đến một góc, nhìn bốn bề vắng lặng, mở ra, thật ra chữ bác sĩ rất xấu, cũng không dễ bắt chước, chính còn tự thêm, nhìn cũng có chút không được tự nhiên, chỉ là trên dòng chữ có dấu mực đỏ, mang uy tín bức người, liền hợp thức hóa những thứ không được tự nhiên này.

Lần nữa, anh thu sổ khám bệnh lại, hít một hơi thật sau, đi ra khỏi bệnh viện.

Anh muốn, đời này, Đông Mạch là của anh, mãi mãi là của anh.

Cô không thể tái giá, gả cho bất kì người đàn ông nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play