Bạch Tinh Đồng hỏi: “Vậy, sau khi La Tiểu Hoa nổi tiếng rồi, cô ta có còn liên lạc với dì không?”.
Mã Tú Anh nói: “Thật ra La Tiểu Hoa từng đến một lần, còn cho dì hơn mười lăm triệu nữa, nhưng mẹ dì bị bệnh, số tiền đó nhanh chóng dùng hết rồi.”
“Lúc đó là lúc nào?” Bạch Tinh Đồng tra hỏi.
“Là một năm trước.” Mã Tú Anh đáp bằng giọng chắc nịch: “Lúc đó La Tiểu Hoa vào nghề tương đối ổn rồi, dì từng lén xem cô ấy diễn, quả thật tiến bộ rất nhanh.”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Từ đó chứng minh được nàng được người có chuyên môn dạy. Hay nói đúng hơn là, kẻ đứng sau người đó là Âu Dương Lôi.”
Giản Phúc Linh nói: “Đúng vậy! Một bên thì quét sạch mọi kẻ cản đường, một bên thì nâng đỡ người của mình, đây chính là thủ đoạn của Âu Dương Lôi.”
Bạch Tinh Đồng nói: “Nhưng tất cả chỉ mới là suy đoán của chúng ta, không có bằng chứng.”
Mã Tú Anh nói: “Đúng vậy! Chúng ta không được nghi oan cho La Tiểu Hoa, thật ra cô ấy là một đứa trẻ ngoan.”
Diệp Vô Phong nói: “Lúc giọng dì bị hỏng, không thể kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, sao không ở lại gánh hát đóng vai phụ?”
“Một tháng gánh hát chỉ trả cho dì một triệu năm, dì làm không đủ trả! Tiền thuốc của mẹ dì phải hơn ba triệu lận.” Mã Tú Anh thở dài.
Diệp Vô Phong gật đầu: “Lúc trước La Tiểu Hoa đóng vai phụ được bao nhiêu?”
Mã Tú Anh nói: “Hình như là ba triệu gì đó? Về sau có thêm diễn xuất thì sẽ chia thêm tiền.”
Bạch Tinh Đồng nhíu mày nói: “Rõ ràng là có người muốn bắt chẹt dì.”
Diệp Vô Phong cười mỉa mai: “La Tiểu Hoa không muốn ngày nào cũng gặp dì, vì cô ta hổ thẹn, nhìn thấy dì sẽ khó chịu.”
Giản Phúc Linh mở to hai mắt: “Vậy nên mới đuổi dì Mã đi, sống chết mặc bây?”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Được rồi, Quách Đại Chủy không liên lạc với dì à?”
Mã Tú Anh lắc đầu: “Lúc dì gặp chuyện không may, Quách Đại Chủy biết giọng dì bị hư, cũng chưa từng gặp dì lần nào.”
Giản Phúc Linh oán hận nói: “Đàn ông đều là một lũ vô tình vô nghĩa!”
Diệp Vô Phong liếc mắt nhìn cô ấy, Giản Phúc Linh cười cười: “Tôi cũng đâu có nói anh.”
Mã Tú Anh thở dài: “Người thường đến chỗ cao, nước thường đọng chỗ thấp, đó là lẽ thường tình.” Hiển nhiên, trải qua tổn thương như vậy, bà ấy vốn đã chết lặng, cũng hiểu rõ tình cảm con người ấm lạnh thế nào.
“Tới nhà rồi.” Diệp Vô Phong tính sơ một lúc, đi được chừng năm ki lô mét.
Xem chừng, giọng Mã Tú Anh bị hư rồi thì nói năng cũng khó nghe, muốn tìm việc cũng không dễ gì.
Đây là một căn nhà cũ của gia đình nhà nông, tồi tàn vô cùng, tất cả các phòng được làm bằng gỗ, nóc nhà lợp cỏ tranh, khá là lộn xộn, cửa nhà cũng bị thủng mấy chỗ, người thường đạp một phát là đổ ngay.
Hơn hết, trong nhà không có điện! Vào nhà rồi chỉ có thể dùng đèn điện thoại chiếu sáng, mà điện thoại của Mã Tú Anh còn sắp hóa thạch rồi ấy chứ!
Mẹ của Mã Tú Anh nằm trên giường, hiển nhiên là bị liệt.
“Xin lỗi nhé Tinh Đồng, dì làm việc bên ngoài cả ngày, về phải chăm sóc mẹ mình, trong nhà mùi hôi lắm, các cháu đừng vào.” Vừa nói, Mã Tú Anh vừa thắp một ngọn đèn dầu!
“Anh Tử về rồi đấy à?” Mẹ của Mã Tú Anh thế mà vẫn còn nghe thấy được.
Bạch Tinh Đồng đứng ở cửa đã có thể ngửi được mùi nước tiểu trong phòng, cô ta hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói với Diệp Vô Phong: “Giúp dì ấy một tay được không?”
Diệp Vô Phong gật đầu: “Gọi 115 đi!”
“Ừ.” Bạch Tinh Đồng lấy di động ra gọi điện thoại.
Diệp Vô Phong hiểu, lúc trước khi Mã Tú Anh vẫn còn nổi tiếng, thu nhập không phải chỉ tốt thôi đâu, nhưng bây giờ bà ấy rớt đài, giọng nói bị hỏng, trải qua cuộc sống cực khổ, đúng là khó mà tưởng tượng nói.
Kẻ gây ra chuyện này cũng chính là kẻ lên kế hoạch phá hủy giọng nói của Mã Tú Anh! Loại người như vậy, nên bị chém thành trăm mảnh!
Bạch Tinh Đồng nói: “Giờ làm sao đây?”
Diệp Vô Phong đáp: “Trước tiên đưa dì ấy đến bệnh viện, sau đó giúp dì ấy báo thù! Chỉ dựa vào sức của mình dì ấy thì không làm được gì đâu.”
Diệp Vô Phong đứng ở cửa phòng, mùi khai gay mũi của nước tiểu như thấm vào lục phủ ngũ tạng.
Mã Tú Anh vừa mớm thuốc cho mẹ vừa nhỏ giọng trò chuyện: “Mẹ, con về trễ, mẹ đói chưa? Con đi nấu cơm.”
Lồng ng.ực Bạch Tinh Đồng đau xót: “Ôi trời, nãy đi giữa đường quên mua cơm.”
Diệp Vô Phong nói: “Không sao, lát đến bệnh viện ăn thêm chút cũng được.”
“Đến bệnh viện?” Mã Tú Anh càng hoảng sợ: “Tinh Đồng, bọn dì không đi bệnh viện đâu!”
“Sao vậy ạ?” Bạch Tinh Đồng cảm thấy khó hiểu.
Diệp Vô Phong cười gượng: “Vì không có tiền đó, ngốc.”
Mã Tú Anh hơi ngượng ngùng: “Ừ, bọn dì không có tiền đi bệnh viện, Tinh Đồng à, cháu đừng để ý mấy chuyện này, các cháu về đi.”
Bạch Tinh Đồng tức giận nói: “Dì Mã, dì nói gì vậy! Nếu cháu đã gặp dì thì sao mặc kệ di được? Dì còn nhớ, lúc nhỏ, dì từng cõng cháu đến nhà trẻ không?”