Chương 417:

Thắng Tử nói: “Ông không báo cảnh sát, vậy để tôi nói ông biết nên xử lý việc này thế nào. Hai người xúc phạm anh Diệp, anh ấy đập tiệm hai người xem như huề, không ai nợ ai! Rõ chưa?”

“Hả?” Đầu óc ông ba Giang trong chốc lát không thông nổi.

Vẻ mặt bà chủ đau khổ nói: “Dạ, anh Thắng Tử, bọn em rõ rồi.”

Đến giờ phút này, cho dù bà chủ rất hổ báo nhưng cũng chẳng có mặt mũi bảo muốn báo cảnh sát nữa.

“Anh Diệp, chúng ta đi chỗ khác, tôi mời anh ăn cơm.” Thắng Tử tươi cười bảo.

Diệp Vô Phong lắc đầu: “Thắng Tử, cảm ơn anh vì chuyện hôm nay. Nhưng tôi còn có chuyện phải làm, không phiền anh nữa.”

Thắng Tử nói: “Nếu anh Diệp đã bận thì tôi không làm phiền nữa. Nhưng Thắng Tử tôi lúc nào cũng hoan nghênh anh đến làm phiền đó! Ha ha.”

Nói xong, Thắng Tử xoay người đi khỏi.

Nhóm Diệp Vô Phong ban đầu chỉ có ba người, giờ trở thành bốn người.

“Dì Mã, giờ dì đang ở đâu, để cháu đưa dì về nhé.” Bạch Tinh Đồng đảm nhận nhiệm vụ lái xe.

Mã Tú Anh nói: “Mấy đưa không cần đưa dì về đâu, dì tự đi được rồi, dì còn muốn ghé mua thuốc cho mẹ nữa.”

Bạch Tinh Đồng nói: “Nhưng cháu muốn đưa dì về! Dì Mã, lúc còn bé, dì đối xử với cháu rất tốt, bây giờ cháu đưa dì về không phải việc nên làm sao? Mau lên xe đi mà.”

“Nhưng người dì bẩn lắm.” Mã Tú Anh dè dặt nói.

“Không sao hết, dì lên đi!” Bạch Tinh Đồng bước đến, tự mình đỡ bà lên xe.

Trên đường ghé mua thuốc tốn hết hơn sáu trăm ngàn, sau đó dựa theo lời chỉ đường của Mã Tú Anh, đưa bà về nhà.

“Dì Mã, nhà dì ở xa như vậy ư?” Bạch Tinh Đồng hơi khó hiểu: Vậy sao không tìm công việc nào gần đây chứ?

 

“Ừ.” Mã Tú Anh chỉ nhẹ giọng ừ một tiếng, không giải thích gì thêm.

Bạch Tinh Đồng nói: “Dì Mã, lúc trước giọng dì vốn trong trẻo, bây giờ trở thành thế này, là do bị người khác hạ độc ạ?”

Mã Tú Anh vừa nghe xong, vành mắt lại đỏ lên.

Diệp Vô Phong nói: “Dì Mã, dì yêu tâm, ở đây không có người ngoài, dù ai hạ độc dì, bọn tôi cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.”

Mã Tú Anh thở dài: “Chuyện kể ra thì dài dòng lắm, thật ra dì cũng không biết, cụ thể là ai hạ độc dì.”

“Lúc đó dì không báo cảnh sát sao?” Bạch Tinh Đồng là cảnh sát, vẫn tin tưởng vào các đồng chí cảnh sát.

Mã Tú Anh hồi tưởng lại, nói: “Dì nhớ rất rõ, lúc đó dì đến nhà ông Trương Lão Xuyên, tổng giám đốc một công ty đang ăn nên làm ra để mừng tiệc thọ sáu mươi tuổi của ổng, lúc đó một buổi diễn dì có thể kiếm được một trăm năm mươi triệu, đó là chuyện của hai năm trước…”

Trong hồi ức của Mã Tú Anh, sau khi buổi diễn kết thúc, bà cùng ăn mừng với người bạn diễn chủ yếu của mình là Quách Đại Chủy theo thường lệ, kết quả lần đó bà chỉ uống một chút vang đỏ đã say như chết, bình thường bà uống hết hai trăm năm mươi gam rượu cao lương cũng không chẳng sao cả!

Hôm sau tỉnh lại, giọng nói lập tức trở thành như vậy.

“Vậy dì nhớ lại thử, trước đó có đắc tội với ai không?” Bạch Tinh Đồng cố gắng hướng dẫn bà.

“Sao mà đắc tội với ai được! Cao lắm chỉ trong nhóm hát Nhị Nhân Chuyển bọn dì thôi… Chẳng lẽ là La Tiểu Hoa?” Mã Tú Anh cười khổ: “Lúc đó La Tiểu Hoa vẫn chỉ diễn những vai phụ nhỏ, nhưng bây giờ, người ta được ban cho cái danh hoa đán Nhị Nhân Chuyển của sân khấu lớn ở Phụng Thiên rồi! Bây giờ dì trở thành thế này, cho dù người ta có mời, dì cũng chỉ có thể đến đó chạy vặt.”

“Dì nói thử xem, bây giờ tên Quách Đại Chủy kia ra sao rồi?” Diệp Vô Phong không nhịn được hỏi.

“Ôi chao!” Mã Tú Anh vừa nghe nhắc đến Quách Đại Chủy đã thở dài: “Thật ra, lúc đó dì và Quách Đại Chủy không chỉ là một cặp, mà ra vào cũng có nhau, thiếu điều đi đăng ký kết hôn thôi. Tiếc là, về sau giọng dì bị hỏng, ông ta cũng không thích dì nữa. Sau đó, ông ta hợp tác với La Tiểu Hoa, nghe nói La Tiểu Hoa là con gái nuôi của Âu Dương Lôi…”

“Đợi đã!” Diệp Vô Phong chợt nghĩ ra gì đó: “Con gái nuôi của Âu Dương Lôi?”

Ánh mắt của Bạch Tinh Đồng cũng lóe lên: “Ý anh là, chuyện dì Mã bị hạ độc có liên quan với Âu Dương Lôi?”

Diệp Vô Phong nói một cách chậm rãi: “Đột nhiên giọng của dì Mã bị ổng, người có thể thay thế dì ấy, chính là La Tiểu Hoa? Đúng chứ? Sau đó, trong hai năm, La Tiểu Hoa thành công trở nên nổi tiếng, trong chuyện này nhất định có bàn tay Âu Dương Lôi nâng đỡ, mặt khác, dì Mã còn là một chướng ngại vật trên con đường thành công của La Tiểu Hoa. Nếu như có dì Mã, dựa vào giọng nói khi đó và khả năng của dì ấy, chỉ sợ La Tiểu Hoa còn chẳng bước được chân lên đài?”

Dì Mã gật đầu: “Đúng vậy! Thật ra lúc trước diễn, khi La Tiểu Hoa lên thì khán giả sẽ la ó đuổi xuống, dì vừa lên sân khấu, họ sẽ bật dậy hò reo liên tục, khi đó một mình dì có thể kham cả sân khấu.”

Giản Phúc Linh nói: “Tôi hiểu rồi. Dì Mã, bạn đồng hành chính là oan gia, rất có khả năng là La Tiểu Hoa hạ độc dì.”

“Sao thế được!” Dì Mã cố lắc đầu: “Lúc đó La Tiểu Hoa ở trong nhóm bọn dì, dì xem cô ấy như chị em thân thiết, lúc rảnh sẽ dạy cô ấy, sao cô ấy lại hại dì?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play