Hơn nữa, Bạch Kiên Cường cũng kh0ông biết Lưu Hồng Giang, hai bên cũng không có liên quan gì tới nhau.
Tới đây, manh mối đã đứt, nhưng Diệp Vô Phong vẫn phái người giám sát bên Lưu Hồng Giang.
Tiêu Sắc nhìn Diệp Vô Phong: “Vậy Bạch Kiên Cường này giải quyết sao đây?”
Bạch Kiên Cường dập đầu như băm tỏi: “Tổng giám đốc Tiêu, Tổng giám đốc Lâm, tôi không cầu xin bản thân mình được tha thứ, tôi chỉ mong mọi người tha cho vợ con tôi!”
Diệp Vô Phong cười lạnh: “Bạch Kiên Cường, cho dù tôi bỏ qua cho vợ con anh, chẳng nhẽ anh nghĩ đám con chuột kia sẽ buông tha cho họ sao?”
“A…” Bạch Kiên Cường lộ vẻ sầu thảm, chỉ có thể than thân trách phận mình đi từng bước mình đi đều sai, biết vậy chẳng làm…
Diệp Vô Phong nói: “Bạch Kiên Cường, nhớ lại những ngày anh làm việc tại công ty Hoa Cường, cũng coi như chăm chỉ, tôi sẽ bảo vệ gia đình anh. Anh cứ yên tâm, bọn họ sẽ không bị con chuột động tới.”
“Cảm ơn! Cảm ơn tổng giám đốc Diệp, cảm ơn ngài…” Bạch Kiên Cường khóc ra nước mắt, nhưng không có người nào đồng tình với anh.
Diệp Vô Phong nói: “Bạch Kiên Cường, giờ anh cần phối hợp với chúng tôi diễn một vở kịch.”
“Diễn kịch? Được! Tổng giám đốc Diệp, anh muốn tôi làm gì thì tôi sẽ làm cái đó! Anh chính là cha mẹ sinh ra tôi lần thứ hai!” Bạch Kiên Cường vô cùng phối hợp.
Tiêu Sắc giận dữ nói: “Giờ anh hợp tác thì có ích lợi gì? Anh đã độc chết tổng giám đốc Bạch rồi!”
Bạch Kiên Cường tát vào mặt mình hơn mười cái bốp bốp, Diệp Vô Phong nói: “Được rồi, đừng đánh nữa.”
Lưu Hồng Giang lại nhận được mệnh lệnh của Vua Chuột, gã cầm lấy tín vật, con chuột ngọc,lại đến chỗ Bạch Kiên Cường ở ký túc xá, chờ Bạch Kiên Cường tan tầm.
Hai người Tiêu Ngư cùng Tiết Phi đi tới trước mặt Lưu Hồng Giang, Lưu Hồng Giang cũng không nhận ra hai người này, bởi vậy anh thấy Tiêu Ngưu Nhi với khổ người vạm vỡ thì theo bản năng né tránh. Nhưng Tiết Phi ở một bên đã chuẩn bị từ sớm, một bên tóm lấy cánh tay của Lưu Hồng Giang, Tiểu Ngưu Nhi cũng sải bước sang bên cạnh, nắm lấy một cánh tay khác của Lưu Hồng Giang!
“Nguy rồi!” Lưu Hồng Giang biết rõ mình đã bị lộ! Vì vậy gã khẽ nghiến răng, chuẩn bị cắn thuốc độc tự sát,
Thế nhưng gã lại bị vả một cái vào mồm tê rần, sau đó bị thủ pháp xảo diệu của Tiết Phi tháo khớp hàm.
Kết quả, Lưu Hồng Giang không có cách nào kêu to, lại bị hai người cưỡng ép rời khỏi kí túc xác của Bạch Kiên Cường.
Lưu Hồng Giang cũng luyện qua võ thuật, nhưng trong tay Tiết Phi và Tiêu Ngưu Nhi, thế võ mèo cào của anh ta không đáng để nhắc tới.
Bị đưa lên xe, cả người Lưu Hồng Giang mờ mịt.
Bị lộ chính là chết, nhưng anh không có biện pháp chết. Giờ sống còn khó khăn hơn!
Sau khi lên xe, Lưu Hồng Giang bị bịt kín mắt, xe chạy vòng vòng trong nội thành một lúc rồi ra khỏi thành phố, Lưu Hồng Giang không rõ phương hướng, nhưng gã cũng một mực im lặng không nói gì.
Lưu Hồng Giang nhanh chóng bị dẫn xuống, đến một căn phòng tối, tấm vải đen trên mắt gã được tháo xuống, gã đã thấy Diệp Vô Phong mỉm cười nhìn mình.
Diệp Vô Phong đi tới, trực tiếp mở mồm gã ra, lấy viên thuốc độc trong răng rồi khiến hàm gã về chỗ cũ.
“Mấy người bắt cóc tôi làm cái gì? Đòi tiền hay sao?” Quai hàm Lưu Hồng Giang vẫn còn đau đớn, nói chuyện không lưu loát.
“Đừng có giả bộ, Vua Chuột, con chuột nhỏ Bạch Kiên Cường dưới tay mày đã phải đền tội.” Diệp Vô Phong tự nhiên nói.
“Tôi không phải Vua Chuột! Mấy người là ai?” Lưu Hồng Giang tiếp tục chống chế.
Tiết Phi đá một cước vào đầu gối gã, Lưu Hồng Giang gục xuống, quỳ xuống trước mặt Diệp Vô Phong, Tiêu Ngưu Nhi duỗi bàn tay to lớn của mình ra, đè chặt bả vai Lưu Hồng Giang: “Khai thật ra!”
Dvo lấy điện thoại đưa tới chỗ Lưu Hồng Giang: “Mày nhìn kĩ một chút, Bạch Kiên Cường nhận lệnh của mày đã bị chúng tao bắt được.”
“Tôi không quen anh ta!” Trong lòng Lưu Hồng Giang chợt trở nên sợ hãi, hình ảnh của Bạch Kiên Cường trong điện thoại, toàn thân đều là máu, tứ chi vặn vẹo kì lạ, quần áo rách rưới, khuôn mặt sưng vù, tóc tai tán loạn, thật sự không còn ra hình người nữa rồi.
Hơn nữa, đoạn video đã phát được hơn mười mấy giây rồi, từ đầu đến cuối không hề thấy dấu hiệu hít thở của Bạch Kiên Cường!
Anh ta chết rồi sao? Lưu Hồng Giang âm thầm tính kế.
Diệp Vô Phong nói: “Mày nói không sai, mày đúng là không quen biết nó thật, hơn nữa, nó cũng không biết mày. Nhưng, chúng mày cùng chung một nhóm Mickey đấy! Bạch Kiên Cường nhận lệnh của mày, độc chết giám đốc bạch của công ty Hoa Cường bọn ta, thế nên, công ty Hoa Cường ta, không đội trời chung với Mickey chúng mày! Lưu Hồng Giang, mày ngồi trên vị trí Thử Vương này tất nhiên không thể chết được, bởi vậy tao phải khiến cho mày sống không bằng chết!”
Lúc này hai người Tiết Phi và Tiêu Ngưu Nhi mang theo vài cái dao, kìm, dây thừng các loại tiến vào, loạt sà loạt soạt buông xuống trước mặt Lưu Hồng Giang, Tiêu Ngưu Nhi cười gian: “Lưu Hồng Giang, mấy thứ này đều chuẩn bị cho mày cả đấy, mong là mày sẽ thích bữa tiệc lớn này, há há!”
Lưu Hồng Giang bị dọa sởn cả tóc gáy, thậm chí còn không dám nhìn đống đồ kia, anh ta biết, chúng là mấy dụng cụ tra tấn! Chúng dùng để xử lý anh ta!
Toàn thân anh ta run rẩy, thẫn thờ nhìn đống dụng cụ tra tấn kia, cực kì sợ hãi.
Tiết Phi vỗ vỗ vai anh ta: “Lưu Hồng Giang, nhận tội đi chứ hả? Đừng có lề mề nữa, không ấy nỗi đau xá.c thịt này không phải nổi đau của một người sống như mày chịu nổi đâu, tao đây muốn tốt cho mày thôi.”
“Không, tôi thực sự không phải Thử Vương mà! Thực sự không phải mà!” Lưu Hồng Giang cố gắng co người lại, ra sức vùng vẫy, muốn tránh xa mấy thứ tra tấn kia xa một chút.
“Tao tin mày thế nào đây?” Diệp Vô Phong lộ ra nụ cười tà ác.