“Thú vị! Nhìn qua người này khiến Bạch Kiên Cường gặp phiền phức không nhỏ.” Diệp Vô Phong càng điều tra, càng cảm thấy có gì mờ ám trong đây!
Đương nhiên, tại công ty Hoa Cường, Bạch Kiên Cường không hề hay biết về việc mình đã được bộ phận bảo an ‘chăm sóc’ đặc thù, bàn làm việc của anh cũng phải chịu sự gi9ám sát và thăm dò đặc biệt, bất kỳ hành động mờ ám nào của anh cũng bị nhân viên bảo an cẩn thận chú ý, đương nhiên những người này sẽ quan sát một cách bí ẩn. truyện đam mỹ
Bạch Kiên Cường phải tăng nhanh tốc độ của mình! Nếu không, người vợ đáng yêu, đứa con ngây thơ của anh sẽ thực sự biến mất khỏi thế giới này! Đây là nỗi đau không thể chịu đựng được của anh.
Cuộc sống hạnh phúc đã trở thành sự nỗi lo lớn nhất của anh.
Bạch Kiên Cường lại đến văn phòng của Bạch Nhạn Phỉ báo cáo c0ông tác.
Bạch Nhạn Phỉ xem bản báo cáo cực kì chăm chú, đúng thời điểm này, Bạch Kiên Cường đã có cơ hội, tay trái dấu phía dưới, tay phải chuẩn bị độc dược đổ vào cốc nước của Bạch Nhạn Phỉ.
“Giám đốc Bạch, bản báo cáo lần này của anh làm tốt lắm.” Bạch Nhạn Phỉ để bản báo cáo xuống: “Anh có thể gửi bản điện tử cho tôi.”
“Vâng, tổng giám đốc Bạch, để tôi về gửi cho ngài.” Trái tim Bạch Kiên Cường đập mạnh đến nỗi muốn nhảy ra ngoài.
“Ừ, anh đi đi!” Bạch Nhạn Phỉ xua tay, ý bảo anh có thể đi ra, sau đó cầm lấy cốc nước.
“Cốc cốc.” Có tiếng gõ cửa: “Tổng giám đốc Bạch, có người tìm cô.”
“Mời vào.” Bạch Nhạn Phỉ nói.
Bạch Kiên Cường tranh thủ thời gian rời khỏi đây, sau đó anh chợt nghe đến âm thanh kinh hoảng của nhân viên an ninh: “Tổng giám đốc Bạch! Ngài làm sao vậy? Ngài bị bệnh sao? Tôi lập tức gọi xe cứu thương cho ngài!”
Bạch Kiên Cường chẳng quan tâm tới hậu quả mình tạo ra, anh phải rời khỏi công ty Hoa Cường ngay lập tức, nếu không, anh sẽ trở thành người có hiềm nghi lớn nhất!
Cho tới hiện tại, người bảo an kia cũng có thể bị liệt vào danh sách tình nghi.
Anh đi tới cửa công ty Hoa Cường, đi thẳng tới chiếc xe của mình, bỗng nhiên Mã Võ theo hắn ra xe, vòng vo đi ra: “Ô? Giám đốc Bạch, anh muốn đi đâu?”
Bạch Kiên Cường hoảng hốt, cố gắng trấn tĩnh nói: “Tôi có tài liệu để quên ở nhà, chuẩn bị đi về lấy.”
Mã Võ cười nhạt: “Giám đốc Bạch, tôi vừa mới nhận được mệnh lệnh của tổng giám đốc Bạch, cô ấy mời anh đi lên văn phòng một chuyến, xin mời?”
“Không thể nào! Tổng giám đốc Bạch căn bản không có khả năng gọi điện cho anh! Tôi vừa mới từ chỗ ngài ấy ra…” Nói đến đây, giọng của anh ta nhỏ dần lại.
Lúc này có hai người bảo vệ công ty Hoa Cường xuất hiện, Mã Võ chỉ hướng công ty Hoa Cường: “Giám đốc Bạch, không cần phải vội đâu, anh cứ lên trước đi đã.”
Tinh thần Bạch Kiên Cường sa sút không thôi, trên trán lấm tấm mồ hôi, anh mờ mịt theo sát Mã Võ, quay về phòng làm việc.
Tổng giám đốc Bạch xảy ra chuyện! Đã được đưa tới bệnh viện.
Tin tức này lập tức lan truyền khắp công ty!
“Mọi người không nên lo lắng! Tổng giám đốc Bạch không có chuyện gì, chẳng qua cô ấy bị cảm nhẹ thôi!” Lâm Thư Âm lập tức đứng ra làm sáng tỏ, cô liếc Bạch Kiên Cường: “Anh tới phòng làm việc của tôi một chút.”
Bạch Kiên Cường sững người, biết mình không thể thoát khỏi liên quan, liền đờ đẫn đi sau lưng Lâm Thư Âm, Tiêu Sắc lập tức đi qua.
Trong văn phòng ba vị tổng giám đốc, giờ chỉ không có Bạch Nhạn Phỉ, nhưng Lâm Thư Âm cùng Tiêu Sắc đã ngồi lên vị trí của mình, Mã Võ và Hàn Kỳ cũng theo sau, đứng hai bên trái phải Bạch Kiên Cường, có cảm giác cực kì áp lực.
Bộp! Bạch Kiên Cường biết mọi chuyện đã bại lộ, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lâm Thư Âm: “Tổng giám đốc Lâm! Thực xin lỗi, tôi không phải là người, tôi hại tổng giám đốc Bạch…! Ô ô…”
Đến nước này, anh cảm thấy Bạch Nhạn Phỉ đã bị mình hại chết, dù anh có đền mạng trăm lần cũng không đủ!
Sắc mặt Lâm Thư Âm và Tiêu Sắc trầm xuống, Mã Võ giận dữ nói: “Thằng khốn nạn, nói, mày hại tổng giám đốc Bạch như thế nào? Khai thật cho tao!”
Tiêu Sắc xua tay: “Mã Võ, đừng hung giữ như vậy. Bạch Kiên Cường, xin hãy thành thật.”
Bạch Kiên Cường nói: “Tôi hạ độc trong cốc nước của tổng giám đốc Bạch, tôi không phải là người! Tôi xin lỗi! Tôi thực sự xin lỗi!”
“Mẹ! Mày không phải là người! Ông đây làm thịt mày!”
Hàn Kỳ cũng tức giận hét lên: “Bạch Kiên Cường, đồ vô lương tâm, tổng giám đốc Bạch đối xử tốt với mày thế nào? A? Mày còn có thể ra tay hạ độc cô ấy được! Đồ chó, tao phải giết mày!”
Bạch Kiên Cường khóc rống, chảy nư.ớc mắt: “Đúng, tôi không bằng cầm thú, tôi không phải là người.”
Tiêu Sắc khoát tay: “Mã Võ, Hàn Kỳ, hai người ra ngoài chờ một chút. Bạch Kiên Cường dù sao cũng là nhân viên cthc, chúng tôi cần nói chuyện với anh ta.”
Lúc này, Diệp Vô Phong vừa vặn đẩy cửa đi vào, Mã Võ và Hàn Kỳ an tâm thoải mái đi ra ngoài.
“Bạch Kiên Cường, vợ và con trai anh đang trong tay tôi.” Dpv kéo ghế, nhìn Bạch Kiên Cường đang té trên mặt đất.
Bạch Kiên Cường kêu thảm thiết: “Tổng giám đốc Diệp, đừng làm thế! Tôi xin anh, tha cho họ!”
Diệp Vô Phong nhàn nhạt nói: “Vợ con anh vốn không tham gia chuyện của anh. Tôi đương nhiên không hại bọn họ, chuyện này anh cứ yên tâm.”
“A? Cảm ơn! Cảm ơn tổng giám đốc Diệp!” Bạch Kiên Cường dập đầu không ngừng.
“Nói đi, tổ chức của bọn anh là gì, ai là người cầm đầu? Bọn anh liên hệ với nhau như thế nào?” Diệp Vô Phong đã nắm được đằng chuôi, giọng nói bình tĩnh.
Sau khi hỏi qua, Bạch Kiên Cường vậy cũng không biết mình liên hệ với đối phương như thế nào, chẳng qua lúc cần thiết sẽ có người mang theo tín vật là con chuột tới tìm anh sắp xếp nhiệm vụ.