Mà trước do Tiêu Ngưu Nhi lại kiên quyết muốn ra đấu với Thiết Lôi. Một mặt là cậu ta muốn thể hiện thực lực chiến đấu của mình trước mặt Diệp Vô Phong, có ý muốn trở thành quân tiên phong cho Diệp Vô Phong, đồng thời cũng nóng lòng hy vọng nhận được sự đồng ý của Diệp Vô Phong. Mặt khác, quả thật là cậu ta cũng có khát vọng chiến đấu!

Chín giờ sáng, ba người Lâm Thư Âm, Tiêu Sắc và Bạch Nhạn Phi cùng đi đến phòng của Diệp Vô Phong.

“Ba người làm thế này là?” Diệp Vô Phong không tham dự vào việc kinh doanh của Hoa Cường, anh chỉ chịu trách nhiệm chỉ đạo chung mọi việc.

Tiêu Sấc nói: “Ba người chúng tôi đã bàn bạc một chút, cảm thấy nhà Mộ Dung hình như đã bắt đầu đối phó với chúng ta, vậy thì chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy. Sau này, bọn chúng nhất định sẽ còn đánh lén tiếp.”

“Ừ.” Diệp Vô Phong gật đầu.

Bạch Nhạn Phi hơi không hài lòng nhìn anh: “Chẳng lẽ anh không nghĩ ra cách đối phó với nhà Mộ Dung sao?”

Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Tôi vẫn luôn nghĩ mà.”

Bạch Nhạn Phi nói: “Vậy anh thử nói xem, tiếp sau đây nhà Mộ Dung sẽ dùng cách gì?”

Diệp Vô Phong lắc đầu: “Không biết.”

Tiêu Sắc nói: “Đối phương đã thất bại hai lần, có lẽ sẽ dùng cách khác để chèn ép chúng ta.”

Diệp Voi Phong gật đầu: “Ừ.”

Lâm Thư Âm nói: “Có lẽ bọn họ sẽ đến thu mua Hoa Cường đúng không?”

Diệp Vô Phong mỉm cười lắc đầu: “Không đâu. Bởi vì Hoa Cường bây giờ không phải người nào cũng có thể thu mua dễ dàng được.”

Đúng lúc này, có người gõ cửa muốn bước vào: “Tổng giám đốc Bạch, tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Tiêu, Mộ Dung Nghĩa đến.”

“Hả?” Ba người phụ nữ đồng loạt đứng lên: “Ông ta đến làm gì? Chẳng phải tối hôm qua ông ta đã sai người đến đây sao?”

Diệp Vô Phong nói: “Đối phương có mười mấy người bị chúng ta bắt làm tù binh. Đương nhiên Mộ Dung Nghĩa muốn ra mặt rồi.”

Tiêu Sắc nói: “Tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Bạch, hai người tạm thời tránh đi một chút, để tôi với Tiêu Ngưu Nhi và anh Diệp gặp tên Mộ Dung Nghĩa này một chút!”

Diệp Vô Phong mỉm cười nói: “Bọn họ muốn cầu cạnh chúng ta thì không cần phải bày ra thế trận lớn như vậy.”

Mười mấy phút sau, hai bên đã gặp nhau trong căn phòng này.

“Diệp Vô Phong?” Lúc Mộ Dung Nghĩa nhìn thấy Diệp Vô Phong đứng bên cạnh Tiêu Sắc và Tiêu Ngưu Nhi, ông ta liền xác định được thân phận của anh.

Diệp Vô Hồn lạnh lùng gật đầu: “Mộ Dung Nghĩa? Một nhân vật lớn như ông hằn là một ngày có trăm công nghìn việc nha, sao lại có thời gian rảnh đến gặp hạng người nhỏ bé như tôi vậy?”

Mộ Dung Nghĩa bày ra thái độ bề trên nói: “Diệp Vô Phong, cậu có gan dám bắt người của tôi làm tù binh, vậy thì cậu hẳn phải biết rằng, nhà Mộ Dung sẽ không để yên cho cậu.”

Diệp Vô Phong ngạc nhiên nhìn ông ta: “Mộ Dung Nghĩa, đầu óc ông có vấn đề đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play