“Tên này rất mạnh!” Tiết Phi liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra. Thiết Lôi này không chỉ có dáng người cường tráng mà bên trong cơ thể cường tráng này giống nhau ẩn chứa một nguồn công lực mà người thường khó có thể tưởng tượng được!
Mỗi một động tác của anh ta đều giống như đang tỏa nguồn sức mạnh vô cùng vô tận ra bốn phía!
Còn Thiết Lôi kia thì giống như trung tâm của nguồn lực! Cơ thể của anh ta sẽ sản sinh ra một thứ gọi là nguồn lực liên tục không ngừng!
Rầm, rầm! Bước chân của Thiết Lôi từng bước tiến lại gần.
“Lùi ra phía sau.” Đương nhiên Diệp Vô Hồn cũng cảm nhận được sức mạnh to lớn của Thiết Lôi. Anh giơ hai tay ra cản lại, để đám người Tiết Phi, Mã Vũ nhanh chóng lui về sau.
“Hả? Lại thêm người mới?” Mộ Dung Nghĩa chưa từng gặp Diệp Vô Phong. Thấy người trẻ tuổi này bước lên nghênh đón, ông ta hơi buồn bực: “Tên này đúng là tự mình tìm đường chết.”
Mộ Dung Nhân gật đầu: “Với cái cơ thể nhỏ bé kia, một đấm của Thiết Lôi có thể đập chết cậu ta luôn rồi.”
Đúng lúc này, sau lưng Diệp Vô Hồn vang lên một giọng nói rất vui sướng: “Oa ha ha ha! Có cao thủ đến rồi! Anh Diệp, để tôi lên đi!”
Cộp, Tiêu Ngưu Nhi bước nhanh về phía Thiết Lôi.
Diệp Vô Phong vốn định ngăn lại, nhưng ý chí chiến đấu của Tiêu Ngưu Nhi quá mạnh, vậy nên Diệp Vô Phong liền cho cậu ta cơ hội lần này: “Ngưu Nhi cẩn thận, đối phương rất mạnh.”
Tiêu Ngưu Nhi cười ha ha một tiếng: “Đối thủ như vậy, đánh mới đủ sướng tay!”
Dáng người của Tiêu Ngưu Nhi khi đứng giữa người bình thường thì đã được tính là rất cường tráng, nhưng khi đứng trước mặt Thiết Lôi, rõ ràng cậu ta thấp hơn hẳn một cái đầu, cũng nhỏ hơn một chút. Hai người họ đứng chung một chỗ, Tiêu Ngưu Nhi tự nhiên biến thành “em trai”.
“Này? Tên to con kia, bắt đầu đi!” Tiêu Ngưu Nhi đã ngủ hơn hai tiếng, lúc này đang hoạt động tứ chi một chút, hưng phấn tiếp cận Thiết Lôi như thể thấy được con mồi.
Thiết Lôi nhe răng cười một tiếng: “Cậu không phải đối thủ của tôi.”
Tiêu Ngưu Nhu ngạc nhiên nói: “Phải đánh thì mới biết được!”
“Ha!” Tiêu Ngưu Nhi bước lên, vung ra một đấm.
Hai chân Thiết Lôi hơi cong, mở tay ra nghênh tiếp.
“Rầm!” Một tiếng này giống như sấm rền, cho dùi là đám người đang đứng cách đó mấy trăm mét cũng nhận được sóng xung kích chấn động cực mạnh!
“A! Ôi! Đau quá!” Tiêu Ngưu Nhi lùi về sau hai bước, vung tay phải lên: “Tên to con kia, mày không thể đánh nhau kiềm chế một chút sao?”
Thiết Lôi bước lên một bước liền đứng ngay trước mặt Tiêu Ngưu Nhi, vung ra một chiêu đấm thẳng, đánh sang.
Tiêu Ngưu Nhi đột nhiên bước thành hình chữ chi, lắc người đến phía bên phải của Thiết Lôi, thuận thế tránh thoát một đấm này, đạp một phát vào mông Thiết Lôi: “Tên này, đánh vào mông mày.”
“Bụp!” Một chiêu của Tiêu Ngưu Nhi đạp trúng nhưng cơ thể Thiết Lôi vẫn lù lù bất động. Anh ta xoay người lại, im lặng nhìn Tiêu Ngưu Nhi, lại tung ra một chiêu nữa!. Ngôn Tình Tổng Tài
Tiêu Ngưu Nhi đứng ngay bên người Thiết Lôi mở ra tình trạng chiến đấu. Sau khi cẩn thận quan sát, Diệp Vô Phong phát hiện ra thân pháo của Tiêu Ngưu Nhi vẫn rất lưu loát. Các loại tránh né được dùng rất tự nhiên, tiến lùi như gió. Lấy thân hình cao lớn của Thiết Lôi ra để đùa giỡn xoay chuyển.
Đám người Tiếp Phi nhìn thấy cả người công phu này của Tiêu Ngưu Nhi thì bội phục vô cùng.
Ngay cả hai anh em Mộ Dung Nhân cũng hết sức kinh ngạc: “Một tên thuộc hạ cường tráng bình thường của Diệp Vô Phong đã có bản lĩnh thế này sao?”
Nhất là việc có thể đỡ được một chiêu của Thiết Lôi, nói rõ công lực của tên nhóc này so với Thiết Lôi cũng không kém là bao! Đây nhất định cũng là một tên mang theo sức mạnh trời sinh! Từ đâu mà Diệp Vô Hồn lại tìm được cao thủ bi3n thái thế này?
“Bộp!” Tiêu Ngưu Nhi nhảy ra khỏi vòng chiến, lúc này cậu ta đã chảy mồ hôi đầm đìa, thở dố,c nặng nề: “Tên to con, mày ngon đấy! Ha ha!”
Lúc này Thiết Lôi cũng thở dố,c ồ ồ như ống bễ, im lặng nhìn Tiêu Ngưu Nhi, thầm nghĩ trong lòng: Đừng thấy tên này láu cá như vậy, thật ra chúng ta đã đấu với nhau mười mấy chiêu trở lên. Bây giờ mình đã mệt mỏi tay run, sao tên này vẫn còn nhảy nhót tưng bừng chứ?
Diệp Vô Phong tiến lên một bước: “Ngưu Nhi, cậu nghỉ ngơi một chút đi, để tôi lên.”
Tieu Ngưu Nhi búng tay một cái: “Anh Diệp, bất định anh sẽ đánh thắng được nó!”
Lúc này trời đã dần sáng, Mộ Dung Nhân bỗng nhiên nói: “Thiết Lôi, chúng ta đi.”
Thiết Lôi cũng rất dứt khoát. Sau khi nghe xong liền xoay người rời đi luôn.
“Hả? Tiếp tục đánh đi chứ!” Diệp Vô Phong cố tình hò lên.
Vốn dĩ là Thiết Lôi chẳng thèm để ý, trực tiếp lên xe rời đi.
“Ngưu Nhi, tên này thế nào?” Tiêu Sắc không nhìn được mà hỏi thăm. Cô ta nhìn ra được, cả người Tiêu Ngưu Nhi đầm đìa mồ hôi, hiển nhiên là đã mệt mỏi vô cùng.
Tiêu Ngưu Nhi giơ ngón tay cái lên: “Tên này chính là một vị thân chiến đấu trời sinh! Đánh đến quá sướng rồi! Nếu như còn tiếp tục đánh nữa, nói không chừng Tiêu Ngưu Nhi em đây thật sự sẽ thua.”
Nói đến đây, cậu ta không nhịn được mà nhìn về phía Diệp Vô Phong. Cậu ta biết rõ, nếu như Diệp Vô Phong ra tay, vậy thì tên to con kia, nhất định sẽ thua ngay từ chiêu đầu tiên!