Lúc Thẩm Trì trở về, Dung Thiển trốn trong phòng Thẩm Kỳ hé cửa ra nhìn xuống, đập vào mặt cô là những chiếc xe kiểu cổ diễn thế kỷ trước, chiếc ở giữa là Lamborghini Muira, xe này năm 1967 vừa mới phát hành xuất khẩu toàn cầu, bởi vậy có thể thấy được Thẩm Trì thật sự là một phú hào.

Nhìn thấy một hàng mười mấy vệ sĩ áo đen xếp thành hàng khiến Dung Thiển liên tưởng đến tình tiết trong phim xã hội đen.

Là một thanh niên của thời đại 4.0, Dung Thiển trong lòng muốn gào thét, cảnh tượng này thật giống như xã hội đen nghênh đón lão đại, sao lại khoe khoang như vậy?

Sau này màn chào đón hoành tráng đó, Dung Thiển thấy sẽ thấy lại lần nữa cũng là một sự khoa trương không kém, chỉ khác người đàn ông được chào đón đó chính là Thẩm Kỳ mà thôi.

Nhưng đó là chuyện của sau này, hiện tại Dung Thiển đoán không sai, bộ dạng Thẩm Trì rất giống Thẩm Kỳ sau khi trưởng thành, chỉ khác nhau ở tính cách cùng khí chất, một người nho nhã một người lại âm ngoan.

Thẩm Trì vừa xuất hiện liền làm có cảm giác vai phản diện, mặt không chút biểu cảm, ánh mắt sắc bén, nói ông là bạo quân cũng không sai, vừa tức giận liền phát điên đánh người.

Tuy khoảng cách ra ông không nhìn thấy cô nhưng Dung Thiển theo bản năng tránh ánh mắt của ông nghiên người trốn đi.

Vừa quay đầu liền thấy Thẩm Kỳ với thân thể nhỏ bé gầy yếu đang run rẩy, biểu cảm trên mặt cực kỳ mất tự nhiên. Dung Thiển nhìn ra cậu rất sợ Thẩm Trì.

Lúc Thẩm Trì tới, Dung Thiển đã trốn vào tủ quần áo, khác những lần trước, lần này Dung Thiển căng thẳng lui sát vào góc tủ, nín thở, không dám phát ra một tiếng động nào.

Tất cả đều bởi vì Thẩm Trì quá nhạy bén, Dung Thiển dám chắc cô chỉ cần phát ra một âm thanh nhỏ ông ta sẽ liền phát hiện bắt quả tang tại trận.

Thẩm Trì cũng không nói với Thẩm Kỳ một lời nào, ông tùy tiện cầm lấy một quyển sách dương cầm đọc, sau đó để Thẩm Kỳ đàn một bài cho ông nghe.

Dung Thiển vừa nghe được khúc dạo đầu liền sợ ngây người, Thẩm Trì biến thái này bắt một đứa nhỏ 12 tuổi đánh bài “Bản giao hưởng định mệnh” của Beethoven

Dung Thiển nghe Thẩm Kỳ đàn vẫn bị vấp chưa chuẩn nốt hoàn toàn, nhưng như với một đứa trẻ như thế đã không tồi, tuy nhiên Thẩm Trì không hài lòng vì điều này.

Dung Thiển nghĩ ông cùng lắm chỉ mắng chửi một vài câu, không ngờ ông lại trực tiếp động thủ tát Thẩm Kỳ một cái. Dung Thiển nghe một tiếng rất vang, chắc chắn cậu rất đau đớn.

Bất giác siết chặt nắm tay, Dung Thiển cắn chặt răng cố gắng không chế bản thân không phát ra tiếng động.

“Đồ phế vật” Sau khi thốt lên lời này, Thẩm Trì liền ra cửa không quay đầu, âm thanh đóng cửa vang lên “rầm rầm”

Sau đó, Dung Thiển nghe được Thẩm Trì sai phó PhiLitta không cần mang cơm cho Thẩm Kỳ một ngày, nắm đấm Dung Thiển càng siết chặt hơn.

Ông ta vừa biến thái vừa thần kinh phải không, bỏ đói con trai mình khi cậu còn đang trong độ đuổi phát triển.

Đến khi tiếng bước chân đã đi xa, Dung Thiển mở cửa tủ quần áo đi ra, cô nhìn thấy Thẩm Kỳ còn ngồi trên ghế, liên tục đánh bài hát bi thương này.

Dung Thiển đi qua nhìn cậu, chỉ thấy cậu cúi đầu buồn bực không nói, Dung Thiển muốn cậu dừng đàn, nhưng bàn tay vừa vươn ra lại thu về. Cô ngồi ngay ngắn tại chỗ, không nói lời nào, cũng không hỏi gì, chỉ một mực ở bên cạnh cậu.

PhiLitta quả thật không đưa cơm một ngày, Dung Thiển bị đói một ngày không sao nhưng Thẩm Kỳ không ăn gì là không được. Đêm khuyua thừa dịp mọi người đã đi ngủ, Dung Thiển lẻn vào phòng bếp tìm đồ ăn, chỉ còn có bánh mì và bơ trong tủ là có thể ăn, Dung Thiển liền cầm một ít cùng với hai hộp sữa quay về.

Bên ngoài trời đang mưa rất to, tiếng sấm ầm ầm, DT trên đường về phòng đột nhiên nghe tiếng la hét thê lương của một người phụ nữ. Dung Thiển dừng bước, âm thanh phát ra từ phòng mẹ của Thẩm Kỳ

Dung Thiển càng đi về phía trước âm thanh lại càng rõ ràng, cùng với tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế của nữ nhân còn có tiếng ném đồ vật, sau đó là tiếng nức nở cùng rên rỉ thống khổ của nữ nhân. Dung Thiển nắm chặt tay đến nỗi gân xanh nổi lên, tên điên Thẩm Trì kia đang cưỡng hiếp vợ mình.

Vừa lúc một tia chớp sáng lên, Dung Thiển ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng dáng gầy gò cuối hành lang, Thẩm Kỳ đứng im không nhúc nhích trong bóng tối.

“Cậu nghe thấy sao?” Ánh mắt Dung Thiển trầm xuống, cô chạy đến kéo tay cậu về phòng.

Cửa phòng đóng lại, Dung Thiển dùng tay che tai cậu lại, mà Thẩm Kỳ từ đầu đến cuối mặt đều không chút biểu cảm, ánh mắt vô hồn trống rỗng.

Dung Thiển nhìn cậu, ánh mắt rất kiên định nói: “Thẩm Kỳ, em nghe chị nói, mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, hơn nữa đều phải trả giá cho những gì mình đã chọn, cuộc sống cũng vậy, đó là cuộc sống của họ không phải là của mình, vì vậy đừng suy nghĩ quá nhiều, những điều đó không liên quan gì đến em, rất nhiều thứ bây giờ em không nên biết.”

Thẩm Kỳ vẫn không có phản ứng, Dung Thiển ôm chặt lấy cậu nhẹ nhàng vỗ lưng: “Đừng sợ, chị luôn ở bên em”

“Chị thật sự luôn ở bên tôi sao?” Thẩm Kỳ lúc này mới chịu nói chuyện.

Dung Thiển dừng một chút, cô không biết nên nói như thế nào, nhưng hiện tại cô chỉ có thể cho cậu lời hứa này, cô gật đầu: “Đúng vậy chị luôn ở đây”

Thẩm Kỳ vừa nắm tay Dung Thiển vừa ngủ, nhìn cậu trong giấc ngủ còn nhíu chặt lông mày, Dung Thiển thở dài, cô nên làm gì với cậu đây? Nếu cô rời đi, cậu có thể tự chăm sóc mình không?

Dung Thiển cả đêm không ngủ, bảy giờ rưỡi sáng, cô nghe thấy tiếng động cơ xe thể thao, đến trước cửa sổ nhìn xuống thấy Thẩm Trì lái xe rời đi.

Hôm nay Thẩm Kỳ thức dậy muộn, đến tám giờ mới tỉnh, nhưng cậu vẫn kiên trì chạy bộ mỗi sáng, đồ đệ chăm chỉ như vậy Dung Thiển cũng thấy hài lòng.

Trong lúc cậu chạy bộ, cô thả lỏng nhắm mắt lại định nghỉ ngơi thêm một chút, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân ai đó đi đến. Ánh mắt Dung Thiển cảnh giác nhìn về phía cửa phòng, nhanh chóng trốn vào tủ quần áo.

Ngay lúc cô trốn vào tủ quần áo, cửa phòng cũng đồng thời bị đẩy ra, xuyên qua khe cửa, Dung Thiển thấy một nữ nhân mặc váy ngủ, tóc tai bù xù đi vào. Cổ và cánh tay đều có vết thương, khóe miệng có máu, trên mặt cũng nhiều vết bầm tím, trên tay cầm một con dao gọt hoa quả, khuôn mặt dữ tợn, biểu tình vặn vẹo không khác gì kẻ điên. Người phụ nữ đó chính là Nhan Thanh Dao.

Nhan Thanh Dao lảo đảo đi vào, dữ tợn nhìn xung quanh tìm kiếm một người, không tìm được ai, bà đập đồ xả giận, hất toan sách trên giá xuống. Bà điên cuồng gào thét, cuối cùng cầm lấy con dao nhào tới giường ngủ Thẩm Kỳ, đâm liên tục vào gối đầu cậu.

Trong mắt bà đó không phải là một cái gối đầu mà là một người sống, bà đâm một nhát lại một nhát khác liên tục không ngừng.

“Đủ rồi” Dung Thiển giữ tay ngăn hành vi của bà lại. Nhan Thanh Dao cứng đờ cả người thất thần quay đầu nhìn về phía Dung Thiển.

Dung Thiển nhíu mày không nói lời nào liền đánh bà ngất xỉu. Nhan Thanh Dao ngất đi, Dung Thiển đỡ lấy bà. Nhan Thanh Dao so với tưởng tượng của cô nhẹ hơn nhiều không đến 50 ký, rất gầy.

Vì phòng ngừa Thẩm Kỳ trở về nhìn thấy mọi chuyện, Dung Thiển ôn Nhan Thanh Dao về phòng của bà.

Vừa vào phòng, Dung Thiển không đành lòng tránh ánh mắt, một mảnh hỗn độn, thảm không dám nhìn, ga giường lộn xộn có cả vết có máu. Dung Thiển nhìn Nhan Thanh Dao trong ngực mình, mỹ nhân tựa như búp bê sứ chỉ cần đụng vào liền vỡ vụn.

Dung Thiển có thể đoán được những việc tối qua bà ấy đã trải qua, sau đó không kìm nổi chửi rủa Thẩm Trì trong lòng.

Trong tủ có chăn ga mới, Dung Thiển mạo hiểm sắp xếp cho Nhan Thanh Dao thỏa đáng mới trở lại phòng Thẩm Kỳ.

Trước khi Thẩm Kỳ quay lại, Dung Thiển dọn dẹp phòng sạch sẽ không để cậu phát hiện ra chuyện vừa phát sinh.

Dung Thiển không thể làm gì nhiều, cô chỉ có thể bảo vệ cậu trong khả năng của mình, chỉ hy vọng tuổi thơ cậu bớt chút hồi ức không đẹp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play