Sau khi an toàn trở về phòng, Dung Thiển mới hỏi cậu: “Người vừa nảy là ai vậy?”
“Là mẹ tôi”
Dung Thiển không bất ngờ lắm, vừa rồi cô cũng có suy đoán như vậy, cậu và mẹ mình trông rất giống nhau, nhưng giống ba nhiều hơn, Dung Thiển đã gặp Thẩm Kỳ khi trưởng thành, ba cậu như thế nào không cần đoán cũng biết.
Tuy nhiên Dung Thiển cảm thấy có chút kỳ lạ, vậy nếu đó là mẹ cậu, tại sao hai ngày này không tới thăm cậu một lần nào?
Theo Dung Thiển biết, Thẩm Kỳ năm sáu tuổi theo người nhà di cư ra nước ngoài, ba cậu là ông trùm kinh doanh, một phú hào chính gốc, Thẩm Kỳ đương nhiên là con cháu nhà giàu, lẽ ra phải được sống an nhàn, sung sướng như bảo bối mới đúng.
Hoàn cảnh nơi đây lại quá áp lực, không khí nặng nề, một chút sinh khí cũng không có. Sự sắp xếp của ông ta không phải một người bình thường có thể chịu đựng được, cảm giác bị ông ta nhốt trong lồng, bị ràng buộc không một chút tự do.
Dung Thiển lau tóc, thuận miệng hỏi một câu: “Em và mẹ mình không thân thiết sao?
Cậu cúi đầu, lúc lâu mới nói: “Bà ấy sinh ra tôi là do bị một người đàn ông hãm hiếm, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt của tôi bà ấy chỉ muốn bóp cổ tôi chết mà thôi?
Động tác lau tóc của Dung Thiển dừng lại, cô kinh ngạc nhìn cậu, trong lòng chỉ hiện lên suy nghĩ rốt cuộc cậu đã phải trải qua những gì?
Nửa đêm, Dung Thiển nằm trên sô pha, sống chết không ngủ được, cô dứt khoát mở to hai mắt nhìn trần nhà ngẩn người.
Hai ngày nay ở chung với Thẩm Kỳ, Dung Thiển phát hiện cậu có khuynh hướng hơi tự kỷ, trầm mặc ít nói, không nói cũng không cười, cô nhớ đến một Thẩm Kỳ sau khi trưởng thành với một tính cách nho nhã, phong độ nhẹ nhàng ôn nhu và khiêm tốn. Dung Thiển thật sự khó tưởng tượng được, Thẩm Kỳ hiện tại trải qua cuộc sống như thế nào mới có thay đổi lớn như vậy sau khi trưởng thành.
Nghĩ đến đây, cô ngồi dậy đi đến bên giường nhìn Thẩm Kỳ đã ngủ. Lông mày cậu khẽ nhăn lại, tay nắm chặt chăn trông như đang gặp ác mộng, ngủ rất bất an.
Tuy rằng không biết lúc nhỏ cậu đã trải qua những gì, nhưng Dung Thiển có thể nhìn ra cậu có một quá khứ không trọn vẹn. Dung Thiển cảm thấy mình nên làm gì đó, nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn không biết cậu sẽ biến thành dạng gì.
Sáu giờ sáng, Thẩm Kỳ đúng giờ thức dậy, vừa mở mắt liền liếc mắt nhìn sô pha trước, phát hiện Dung Thiển không có ở đó, cậu hoảng hốt lập tức ngồi dậy. Sau đó liền nghe thấy âm thanh của Dung Thiển từ phía sau sô pha truyền tới: “Năm mươi tám, năm mươi chín, sáu mươi…?
Thẩm Kỳ đi quả nhìn thấy Dung Thiển nằm sấp đang hít đất, Thẩm Kỳ cau mày hỏi cô: “Chị đang làm gì vậy?”
“Đang hít đất a, ba ngày nay không vận động gì, xương cốt đều cứng hết rồi” Dung Thiển hít đất xong cái cuối liền đứng lên nói: “Em cũng đến tập đi, đừng chỉ lo học, phải biết luyện tập cơ thể thường xuyên, phải đầy đủ văn thể mỹ có biết hay không?”
Gương mặt cậu không hài lòng: “Không muốn làm”
“Chị vừa nhìn liền biết em chưa từng tập luyện, nhìn cơ thể này của em đi, yếu đối xanh xao, dễ dàng bệnh tật, không nên sợ mồ hôi, đổ mồ hôi rất sảng khoái a” Dung Thiển không cho phép cậu từ chối, lôi kéo người đến tập luyện, mới sáng sớm đã bắt cậu luyện tập ra một thân mồ hôi.
Thẩm Kỳ một mỏi tê liệt ngồi trên mặt đất thở hổn hển. Vừa ngẩng đầu liền thấy Dung Thiển đang vung quyền làm động tác nhấc người đá chân, có thể thấy được công phu của cô rất tốt.
Thẩm Kỳ sau khi chậm rãi nghỉ mệt mới hỏi cô: “Chị biết đánh võ sao”
“Đương nhiên, chị biết đánh tán đả và quyền anh, mình phải trở nên mạnh mẽ mới có thể bảo vệ người bên cạnh” Dung Thiển vẻ mặt tự hào nói.
Thẩm Kỳ trầm tư suy nghĩ, chưa từng có ai nói với cậu những lời này, cũng không ai dạy cậu luyện tập cơ thể cường tráng, nhưng nghe Dung Thiển nói những lời này cậu có suy nghĩ muốn thay đổi.
“Vậy chị…”
“Sao vậy?” Thấy cậu muốn nói lại thôi, Dung Thiển thu hồi nắm đấm chờ cậu nói tiếp.
Thẩm Kỳ dũng cảm nhìn thẳng vào cô: “Vậy chị có thể dạy tôi không”
“Tất nhiên là có thể a!” Dung Thiển sảng khoái coi như thu nhận một đệ tử, vừa lúc dạy hắn cũng có thể giết thời gian.
Sau đó, ngoại trừ lúc có gia sư, thời gian còn lại không có ai khác vào phòng, Dung Thiển đều đến chơi cùng cậu.
Dung Thiển cùng cậu chơi mấy ván cờ vây, lần nào cô cũng thua, vừa thua Dung Thiển liền lăn lộn đòi chơi lại lần nữa, càng thua càng muốn chơi. Cuối cùng vẫn là Thẩm Kỳ cố ý thua để Dung Thiển được vui vẻ đắc ý cả ngày.
Thẩm Kỳ không hiểu được thắng một học sinh tiểu học có thể vui vẻ vậy sao? Hơn nữa vẫn là do cậu cố ý nhường.
Nhưng không thể phủ nhận, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ cười hihi haha của cô, tâm tình Thẩm Kỳ cũng bất giác tốt lên, cũng dần quen thuộc luôn có Dung Thiển bên cạnh nói nói cười cười làm cho căn phòng cậu vốn muốn bỏ trốn lại trở nên vui vẻ như vậy.
Dung Thiển chờ một lát liền trôi qua một tháng. Trong một tháng này, Dung Thiển cũng không nhàn rỗi, nữa đêm cô sẽ lén đứng lên quen thuộc với hoàn cảnh của mình, đến lúc này cô cơ bản đã hiểu rõ hoàn cảnh nơi đây.
Nghiêm khắc mà nói, nơi này là một tòa trang viên, nhưng cũng không nhiều người, bảy tám người giúp việc, một người làm vườn, hai đầu bếp, quản gia thì nghỉ phép chưa chịu về làm cho Dung Thiển buồn bực muốn chết.
Dung Thiển sau khi hiểu rõ, phát hiện nơi đây thật ra chỉ có Thẩm Kỳ cùng mẹ cậu sống.
Cảm giác này rất kỳ lạ, giống như bọn họ được người có tiền bao nuôi cả ngày ở nơi đây không thấy được ánh sáng.
Dung Thiển rất muốn biết, chuyện lần trước cậu nói mẹ cậu bị một người đàn ông cưỡng hiếp mới sinh ra cậu là như thế nào? Nhưng cậu không muốn nói Dung Thiển cũng không ép buộc.
Tuy nhiên trong lúc vô tình Dung Thiển nghe được PhiLitta cùng mấy người giúp việc nhiều chuyện có nhắc đến mẹ Thẩm Kỳ, vì thế Dung Thiển đã biết người đàn ông này rốt cuộc là ai. Hắn chính là ba của Thẩm Kỳ “Thẩm Trì”
Mẹ Thẩm Kỳ tên là Nhan Thanh Dao, một người phụ nữ sinh ra ở phương nam, trong một gia đình có truyền thống học thức. Thế nhưng người đẹp số mệnh thường gập ghềnh, bước ngoặt trong cuộc đời Nhan Thanh Dao chính là đi du học.
Lại nói tiếp, trong thời gian đi du học, Nhan Thanh Dao thích một người đàn ông, trùng hợp người đàn ông này cũng thích cô, nhưng trớ trêu thay người đàn ông này lại không phải là Thẩm Trì mà là một nam nhân khác tên Từ Chi Vĩ.
Thẩm Trì dùng phương pháp “cướp”, cướp Nhan Thanh Dao từ trong tay Từ Chi Vĩ, khác với Từ Chi Vĩ nho nhã, Thẩm Trì làm việc rất thủ đoạn. Người hay đồ vật ông coi trọng thì ai cũng đừng hòng có được.
Thẩm trì dùng thủ đoạn cưỡng hiếp khiến cho Nhan Thanh Dao mang thai con của ông rồi ép buộc cô gả cho mình.
Nhanh Thanh Dao không có tình cảm đối với Thẩm Trì, chỉ có thù hận, bà bỏ trốn rất nhiều lần nhưng lần nào cũng bị Thẩm Trì bắt lại. Hiện thực không giống như truyện, Nhan Thanh Dao mỗi lần chạy trốn đều bị Thẩm Trì đánh thô bạo đến hộc máu.
Thẩm Kỳ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy. Cậu tận mắt thấy mẹ mình bị bạo lực gia đình, tận mắt thấy mẹ mình bóp cổ ba mình, mặt mũi dữ tợn nguyền rủa ông mau chết đi.
Ánh mắt Nhan Thanh Dao nhìn Thẩm Kỳ đều là sự chán ghét. Lòng bà đầy thù hận với cậu, nhìn thấy khuôn mặt giống Thẩm Trì như đúc bà ấy luôn phát điên lên la hét điên cuồng, tinh thần đã có vấn đề.
Những điều này là Dung Thiển tổng hợp từ những lời bàn tán mà mình nghe được. cũng không tính là chính sát hoàng toàn có thể một vài điều không đúng sự thật. Mà cho dù câu chuyện này là thật vẫn cần xem xét nhiều điểm.
Là một cảnh sát hình sự, cô không thể dựa vào vài câu kết luận cô căn cứ mà cho đó là chân tướng sự việc được, nhưng cho dù chân tướng có thế nào thì Thẩm Kỳ đều là nạn nhân lớn nhất trong sự việc này.
Muốn nói Nhan Thanh Dao đáng thương sao? Đáng thương nhưng nói bà ấy vô tội cũng không đúng. Những tổn thương mà bà đã gây ra cho người con trai của mình là điều Dung Thiển không thể đồng tình với bà cho dù bà có đáng thương đến nhường nào đi nữa.
Dung Thiển tưởng rằng cô sẽ tiếp tục sống với Thẩm Kỳ như vậy, cho đến một ngày khi Phó quản gia còn chưa trở về, chuyện ngoài ý muốn đã phát sinh. Sáng nay, Thẩm Kỳ nói với cô, ông ta đã trở lại.
Dung Thiển chưa kịp phản ứng: “Ai đã trở lại?”
“Thẩm Trì, ba tôi”
Dung Thiển sửng sốt, Thẩm Trì đã trở lại?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT