Xế chiều hôm đó, tiểu khu vốn yên tĩnh điền nhiên bây giờ lại xuất hiện vô số phóng viên, người người cầm camera, nhà nhà cầm máy ảnh không ngừng bấm, ánh sáng các loại cứ vậy mà lóa sáng không ngừng. Tình trạng cứ như vậy kéo dài tới đêm muộn,hẳn là cả đám nhà báo muốn đương sự có một câu trả lời rõ ràng cho sự việc.

Trong khi đó, Lâm Thi Dĩnh cũng nhận được vô vàn cuộc gọi, bạn bè có, đồng nghiệp có, bạn lâu năm Cố Thanh Sứ thì sớm đã gửi một ề tin nhắn an ủi. Có điều, sau tất cả những cuộc gọi hiện trên danh sách, cô đã bỏ qua những cuộc gọi quan trọng.

Một là cha mẹ, một là thành viên trong đội.

Quăng điện thoại lên bàn, cô mặc kệ ánh đèn thông báo đang không ngừng lóe lên, mặc dù đã vô số lần không nghe máy, nhưng coi ra đối phương vẫn rất kiên nhẫn.

Hàn Duẫn Nghiên từ phòng đi ra vô tình cũng nhìn thấy hành động ấu trĩ này, vừa từ phòng tắm đi ra nàng đã nhìn thấy Lâm thị ngồi ì một đống trong phòng, liếc mắt nhìn người thương từ đầu đến chân, sau đó nhìn sang điện thoại không ngừng chớp nháy, hai chữ Lâm Cha được hiện lên trên màn hình.

"Hàn Duẫn Nghiên, cậu làm gì vậy???"

Lâm Thi Dĩnh đang đấu mắt với điện thoại nãy giờ rồi, mấy lần cô muốn nhấc máy nghe xem người bên kia nói gì, nhưng suy đi nghĩ lại thì bỏ cuộc, tới lui lui tới giằng co tới hai mươi mấy lần. Cô còn đang định tiếp tục cuộc đấu thì điện thoại chính thức bị ai đó cầm lên, bàn tay kia quen thuộc với cô cỡ nào, không nói ai cũng biết.

Ngón tay thon dài làm cô vừa yêu vừa hận kia nhẹ nhàng vuốt một đường trên màn hình điện thoại.

"Con nhỏ kìa! Chịu nhận điện thoại rồi à!" Âm thanh nghe rõ mồn một, đến độ dù không trực tiếp nghe điện thoại Lâm Thi Dĩnh cũng nghe rõ.

'Cậu thích thì tự nghe một mình đi.!' Lâm thị vẻ mặt đưa đám, dùng khẩu hình nói.

Hàn Duẫn Nghiên thấy nhưng rõ là không xem vô mắt, môi cong lên cho nụ cười kiều diêm rồi phủi mông một cái đi vào phòng, khỏi cần nói cũng biết dáng vẻ của nàng bây giờ thoải mái cỡ nào.

Kẻ gắp lửa bỏ tay người đi rồi, thì cục lửa đương nhiên để lại cho người ngồi đó cầm.

"Lâm Thi Dĩnh.! Con có nghe ta nói không.!" Bên kia điện thoại, giọng nam trầm thấp lại tiếp tục quát lớn.

Giống như khi còn trẻ nít, Lâm Thi Dĩnh vừa nghe được giọng nói âm trầm của Lâm cha thì lập tức ngồi thẳng người, sau đó nói "Cha, con nghe đây."

Bên kia điện thoại vang lên tiếng thở dài "...Tin tức đó là sao?"

Xưa nay các chuyện mà paparazi sáng tác ra rồi dội vào đầu Lâm Thi Dĩnh, cô đã không dám để Lâm cha xem, càng không dám nhìn thấy phản ứng của ông. so với Lâm má, cô có phần kính ngưỡng Lâm cha hơn một chút, cho nên càng không muốn nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của đối phương.

Há to miệng, Lâm Thi Dĩnh khẽ cúi người, để lưng của mình dựa vào ghế sofa, giọng nói trầm thấp khe khẽ vang lên, "Cha...con thích cậu ấy."

Lời vừa nói cả hai đều im lặng, nếu không phải trong điện thoại truyền đến tiếng thở dốc, cô sợ là cô đã dọa đối phương quăng cả điện thoại rồi. Nhưng mà biết đâu như thế lại tốt hơn tình hình bây giờ...

"Lâm Thi Dĩnh.! Ban đầu cha cho phép con đi vào giới giải trí đã nói con không được làm điều sằng bậy,!" Lời nói này giống như núi lửa đã tích lâu ngày được bạo phát, Lâm cha giống như dùng hết sức để rống lên câu đó, vưa phẫn nộ, vừa đau lòng, lại vừa có tiếc nuối mài sắt không thành kim, bao nhiêu cảm xúc đều được truyền vào tai, vào lòng Lâm Thi Dĩnh.

Nhẫn nhịn nuốt xuống nước mắt, Lâm Thi Dĩnh siết chặt chiếc điện thoại trên tay, vừa uất vừa nói "Cha, con không có làm gì bậy, con là thật lòng."

"Hoang đường.! Con biết mình đang nói cái gì không??? Hai người phụ nữ....Con, con là muốn tức chết cha đúng không?!"

"Cha.!"

"Đừng gọi tôi là cha.! Tôi không có con gái không biết liêm sỉ như vậy.!"

Trong ký ức mơ hồ của Lâm Thi Dĩnh, cha của cô lúc nào cũng có vẻ mặt nghiêm khắc, nhưng sau vẻ mặt nghiêm khắc đó cô có thể nhìn thấy sự kiêu ngạo của ông dành cho cô. Nhưng hôm nay, câu nói đó khác nào muốn đoạn tuyết quan hệ cha con với cô đây, tất cả sự an ủi của bạn bè, đồng nghiệp, sự chửi bới bài xích trên mạng xã hội, cái gì cũng không bằng câu nói chán ghét căm tức của người nhà.

Điện thoại trên tay bị người khác lấy mất không chút do dự, mắt đã nhòa nước từ lúc nào cũng nhìn thấy rõ ràng bóng người trước mặt.

"Bác trai, thật ngại quá, con là Hàn Duẫn Nghiên."

Hàn Duẫn Nghiên dẹp đi nụ cười thường ngày, vẻ mặt nghiêm túc, đôi mắt ánh lên có chút đáng sợ. Người bên kia điện thoại rõ ràng là không biết điện thoại đã bị người khác cướp lấy, sau lời nói có chút quá đáng ông cuối cùng cũng bình tĩnh lại đôi chút, nhưng mà ông đâu nghĩ tới người khởi xướng đột nhiên lại chạy đến nói chuyện với ông, miệng núi lửa vừa khép lại lập tức muốn bùng cháy lần nữa.

Một tiếng hừ nhẹ pha thêm tức giận vang lên "Cô là?"

"Là con đây, bác trai."

"Rốt cuộc cô muốn cái gì?" .

||||| Truyện đề cử: Cuộc Hôn Nhân Không Trọn Vẹn |||||

Đối với câu nói chất vấn này, Hàn Duẫn Nghiên không trực tiếp trả lời, nàng ngồi xuống, nhìn chó con vưa bị vứt bỏ Lâm Thi Dĩnh, trong lòng hiện lên tầng tầng bị thương cùng thống khổ. Nàng vươn tay, vững vàng kiên định nắm chặt lấy bàn tay lạnh của đối phương, mười ngón đan xen không một khe hỡ.

Sau đó, nàng bĩnh tĩnh nói "Bác trai, bác biết A Dĩnh nhà bác có bao nhiêu người ủng hộ không?" (Fan)

Rất khó có thể nói chính xác...

".." Bên kia điện thoại im lặng, hẳn là đang khó hiểu, tại sao đương sự lại đột nhiên thay đổi vấn đề.

"Chỉ tính riêng trên nước chúng ta thôi, số người gia nhập câu lạc bộ của A Dĩnh lên tới 16 triệu người rồi bác ạ." (Tác giả nói: Thứ lỗi cho tui, tui còn không biết rõ ràng có bao nhiêu nhân số, con số này chỉ là giả thuyết thôi nhaa~)

"Cô đừng thay đổi đề tài.!"

Hàn Duẫn Nghiên đương nhiên không thuận ý đối phương, nàng tiếp tục nói "Vậy bác biết có bao nhiêu người không ủng hộ không?" (Anti Fan)

"..." Đối phương lại lần nữa im lặng.

"Bác trai, là 400 ngàn người."

Đây là ý gì? Là đang khoe khang sao? 16 triệu người ủng hộ, và 400 ngàn người không ủng hộ.

Bàn tay nàng đang nắm khẽ run, nàng quay sang nhìn lại đã thấy Lâm Thi Dĩnh không còn khóc nữa, nhưng sắc mặt lẫn vẻ mặt đều rất khó coi, Hàn Duẫn Nghiên tiếp tục nói "Bác trai, bác biết không, mặc dù đã trải qua rất nhiều chuyện quá đáng do anti fan làm, nhưng A Dĩnh chưa bao giờ khóc cả, cho dù còn đó rất nhiều chuyện gian nan nhưng A Dĩnh vẫn sẽ không từ bỏ, nhưng mà bác trai có lẽ không biết, ngay tại thời điểm bác nói câu nói đó, cậu ấy đã khóc."

Trầm mặc, không gian im lặng đến đáng sợ lần thứ hai bao phủ tất cả mọi người, giọng nói Hàn Duẫn Nghiên có chút run rẩy, nhưng tuyệt nhiên không phải là vì chính mình.

"Bác trai, suy nghĩ của 400 ngàn người kia, con không thể nào hiểu được, những lời nói cay độc đó con lại càng không thể tưởng tượng ra được. Nhưng mỗi lần nhắc tới những người ủng hộ mình, A Dĩnh ở trước mặt con đều cười rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Vì vậy, bác trai..." Hàn Duẫn Nghiên dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, đồng thời nàng cũng nhìn thấy vẻ mặt không thể tin nổi của Lâm Thi Dĩnh "Nếu như bác muốn đánh, muốn mắng, mời bác quay về đây tìm đến con. Tất cả những chuyện này đều là lỗi của con."

"Cậu ở đây nói nhăng nói cuội gì đó.!"

Tiếng rống to này là của Lâm Thi Dĩnh, giống như là đã chịu đựng đủ rồi, cô đột nhiên quát to, giống như những phẫn uất tích tụ lâu ngày được dịp xỗ ra.

Hàn Duẫn Nghiên bị tiếng rống to làm giật mình đến không nói nên lời, nàng trừng mắt nhìn người đang nhăn nhó mặt mày, lửa giận đùng đùng.

"Cậu sai cái gì??? Cậu sai như nào?? Tại sao cậu phải gánh chịu như vậy!"

Rõ là những tức giận uất hận này không nên bộc phát lên đầu người cô thương, nhưng khi cô nghe những lời nói này, sự phẫn nộ được giấu kín trong đáy lòng bốc lên đến độ cô không ngăn được. Thật sự rất tức giận..

"Cậu không quyến rũ tớ, không uy hiếp tớ, cũng chưa từng ép buộc tớ, cái gì cũng không thì đào đâu ra lỗi của cậu??? Dựa vào cái gì ai ai cũng muốn cậu gánh lỗi thay tớ?! Công ty, fan, đến cả người nhà, tại sao đều là câu phải gánh chiu?! Cậu làm sai cái gì? Có phải bởi vì yêu một người gọi là Lâm Thi Dĩnh không?" Nhớ tới những lời Dương Viễn Khang đã dặn sáng nay, nhớ tới những lời chửi rũa Hàn Duẫn Nghiên ở trên mạng, là bởi vì cô mà đối phương mới gặp chuyện như thế này.

"...A Dĩnh.." Hàn Duẫn Nghiên có cảm động không? Đương nhiên, nàng rất cảm động, mặc dù Lâm Thi Dĩnh lúc nãy là dùng ngữ điệu tức giận mà nói, nhưng nàng cảm nhận được sự yêu thương trong lời nói. Chỉ là trong trường hợp này có vẻ không tốt lắm.

Gió lạnh thổi ngang lưng Lâm thị, gió lạnh đến độ làm cô run lên bần bật, nhiệt độ kiểu củ cải gì thế này????

Cô khẽ chớp mắt, hồi hộp nhìn người đang đăm đăm nhìn cô, khỏi cần phải nói, cô cũng biết đợt gió lạnh này từ ai phát ra.

"Hàn...Hàn Duẫn Nghiên..."

Nụ cười thường nhật lại treo lên trên mặt, mắt phương cong cong say đắm nhìn người trước mắt, nhìn thôi cũng khiến cô cảm thấy khó thở.

Tình cảnh chuyển biến đột ngột quá, làm Lâm Thi Dĩnh không biết nên tiếp tục khóc hay cười một cái, nhìn nụ cười kia càng làm cô chột dạ.

"Hai người..."

Giải cứu Lâm Thi Dĩnh chính là giọng nói của Lâm cha, bởi vì Hàn Duẫn Nghiên bật loa ngoài để cả hai có thể nghe được những gì Lâm cha nói, nên đương nhiên Lâm cha cũng nghe được lời nói từ tận đáy lòng của Lâm Thi Dĩnh.

Do thái độ lúc này của Hàn Duẫn Nghiên mà Lâm thị mém chút quên luôn còn đó chuyện cần giải quyết, nên khi nghe thấy lời của Lâm cha, cô đã lập tức ưỡn người lắng nghe thật kỹ.

Giọng nói uể oải truyền đến "Tôi mặc xác chuyện của hai người."

Hửm??? WTH???

Hàn Duẫn Nghiên cầm điện thoại nhìn chầm chầm, rõ ràng là màn hình vẫn sáng mà, Lâm Thi Dĩnh nhíu mày, nghi ngờ hỏi "Cha, cha vừa nói cái gì?"

Trong điện thoại lại vang lên tiếng thở dài, cố tình nói rõ và to hơn "Chuyện của hai đứa, lão già này không quan tâm.! Chỉ cần hai đứa đừng cho bọn già chúng ta thêm chuyện là được.!"

Ý là...

Cảnh tượng bây giờ giống như cùng nhau đón một bình minh thật mới, chân mày đang ủ rủ cũng giương lên đôi chút, sau đó là hình ảnh kích động cực kỳ nhưng không thể thốt nên lời.

"Cha..."

"Còn nữa, khóc khóc cái gì?! Con gái của tôi đáng yêu như thế bao giờ.!"

"Con gái ông làm sao? hừ? hừ?"

Một giọng nói khác vang lên, không giống giọng Lâm cha trầm thấp, đây là giọng phụ nữ.

"Mẹ?" Hàn Duẫn Nghiên và Lâm Thi Dĩnh nhìn nhau, không nghĩ tới bên kia điện thoại cũng giống bên đây, cùng để loa ngoài, còn cùng lúc có hai người...

Sau đó là cuộc đối thoại của nhị vị phụ huynh không ngừng truyền qua điện thoại, câu cuối cùng hình như là ra phòng khách ngủ, điện thoại truyền lại cho người cầm quyền.

"Tiểu Dĩnh, Tiểu Nghiên" Giọng của Lâm má rất ôn hòa, giống như mặt hồ không gợn sóng, bao dung lẫn dịu dàng. "Chuyện của hai đứa bọn ta đã biết rồi, đừng lo lắng, cha mẹ ủng hộ hai đứa.! Vì vậy không cần nghe lời đàm tiếu của người khác biết chưa? Nếu như thực sự không được, thì chúng ta đi nơi khác sống.! Hà Lan hay nước Mĩ cũng được, ở nơi đó hai đứa có thể kết hôn. Mẹ cũng không tin hai bảo bối ưu tú nhà mẹ lại e ngại người khác dèm pha, được chứ?"

Nghe như vậy, cha mẹ hình như đã đồng ý rồi, tuy rằng vẫn không hiểu tại sao lại dễ dàng đồng ý như vậy, cơ mà có điều, coi như là chuyện tốt đi ha. Lâm Thi Dĩnh thở một hơi nhẹ nhõm cúp điện thoại, chưa kịp an tĩnh thì điện thoại lần nữa sáng lên.

Aiz nha nha~~~~~~~~~

~~~~~~~~~~~~

Đây là chương gần nhất mình edit (hồi bao nhiêu tháng 12 ấy tớ cũng k nhớ rõ) và tới tận bây giờ tớ vẫn chưa thể edit thêm bất kỳ chương nào nữa, xin lỗi vì đã để mọi người chờ đợi trong thời gian dài như vậy. Tớ gần như quên mất là tớ đã hứa với mọi người tớ sẽ trở lại, thành thật xin lỗi mọi người vi đã quên mất, do điều kiện hiện tại không cho phép tớ tiếp tục edit nên có lẽ sẽ hẹn gặp lại mọi người thêm một thời gian nữa. Tớ kkhông bỏ hố này, nhưng cũng không thể trở lại sớm,ừm.. vậy nên cám ơn mọi người vì đã đọc và đã chờ lâu như vậy. Chúc mọi người có một năm 2017 bình an vui vẻ. (Dù qua tết rồi nhưng vẫn hy vọng mọi người ai cũng trải qua một năm 2017 thật hoành tráng <3 ~)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play