Hàn Duẫn Nghiên từng yêu Liễu Chân, yêu sâu đậm, yêu đến đau lòng. Nàng từng vì một ánh mắt một nụ cười một cử chỉ của cô mà vui vẻ, cũng sẽ vì hết thẩy mà thương tâm. Liễu Chân muốn có một gia đình bình thường, có thể kết hôn, sinh hài tử và nhất là không cần phải hứng chịu ánh mắt của người đời, những thứ đó nàng cho không được, thứ nàng có thể cho chỉ có tình yêu. Vậy nên khi Liễu Chân nói với nàng những ước muốn của cô, nàng chọn cách rời đi, nàng không chấp nhận nổi mối quan hệ dây dưa không rõ ràng, càng không chịu nổi bản thân sẽ là người chen ngang ngay cả khi nàng là người đến trước.
Khi nàng gặp lại Liễu Chân ở quán bar, khi Liễu Chân đi theo nàng vào nhà vệ sinh rồi ôm nàng, những điều đó nàng từng mơ đến triệu lần, chỉ là cảm giác không giống. Một chút cũng không giống, nàng hỏi, "Còn Trịnh Đới Hào thì sao?" Nàng cảm nhận được Liễu Chân khi ấy thoáng run rẩy, có lẽ nếu không đứng đối diện với Liễu Chân, có lẽ nếu không có Liễu Chân ở đó, nàng sẽ khóc.
"Liễu Chân, đừng ép tôi hận cậu." Liễu Chân là một phần của nàng, nàng chưa từng chối bỏ, dù có cho nàng chọn lại bao nhiêu lần nàng vẫn sẽ chọn Liễu Chân, chọn khoảng thời gian tốt đẹp đó. Lúc đó nàng cảm nhận được sự sụp đổ mất mát trong mắt Liễu Chân. Chỉ là...ngoại trừ buông tha cho mình nàng còn có thể làm gì khác?
Vô tình gặp Liễu Chân ở sân bay là điều nàng không muốn nhất, nhưng tránh không khỏi sự tìm kiếm của người kia. Nếu đã vậy nàng cũng không cần tránh nữa, Liễu Chân nói muốn nhìn lại, lấy lại một số thứ đã từng thuộc về cả hai. Nàng biết đây cũng chi là cái cớ nhưng nàng đồng ý vì thật ra nàng muốn xem đầu gỗ nhà nàng sẽ phản ứng ra sao.
Nhìn vẻ mặt từ tươi cười đến tiu nghỉu của Lâm Thi Dĩnh làm nàng bất giác thật muốn cười, cái vẻ cố chống đỡ kia, ánh mắt kia thật làm nàng càng muốn bắt nạt nhiều hơn một chút. Có lẽ đầu gỗ nhà nàng biết, bữa cơm này làm nàng thật hạnh phúc cũng thật buông bỏ. Liễu Chân đi rồi, không lấy bất kỳ thứ gì. Liễu Chân đi rồi, chỉ mang theo đau thương đi rồi.
Khi nàng biết tin Lâm Thi Dĩnh nhập viện, đầu óc nàng trống rỗng, khổ sở đến rơi nước mắt, điện thoại không gọi được, không biết cô ở đâu, không biết nên làm gì, chỉ có thể mang theo hoảng hốt mà leo lên taxi. Cái gì nàng cũng không biết, nàng chỉ biết muốn nhìn thấy người kia, muốn biết người kia ra sao, như thế nào lại nhập viện, muốn ôm người kia thay người kia chịu hết mọi đau đớn. Ngay khi bước chân nàng dừng lại ở cửa phòng bệnh, Liễu Chân xuất hiện gọi tên nàng.
Có lẽ khi quá lo lắng quá đau lòng, bản thân sẽ không thể kiểm soát được lời nói ra, vậy nên nàng vô tình lẫn cố ý tổn thương Lâm Thi Dĩnh.
"Cậu tin lời người đàn bà đó?"
"Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi."
Nàng có thể nhìn thấy, có thể cảm thấy tất cả tất cả đau lòng trong đôi mắt của người nàng yêu, hình như nàng vừa tổn thương sự tin tưởng của mình đối với Lâm Thi Dĩnh một cách sâu sắc. Nàng sao lại đi tin lời Liễu Chân đây?
Sau tất cả chuyện rối rắm mang tên Liễu Chân nàng nghĩ nàng và Lâm đầu gỗ có thể thật bình đạm đi qua những tháng ngày còn lại cùng nhau. Nhưng lại xuất hiện thêm một Dương Tuyết Nhi, nàng cảm nhận được Dương Tuyết Nhi đối với Lâm Thi Dĩnh có địch ý, nàng cũng nhìn thấy được sự sợ hãi ánh trong đôi mắt của Lâm Thi Dĩng, có lẽ tất cả mọi khúc mắc này đều mang tên chị gái của Lâm Thi Dĩnh, Lâm Thi Kỳ.
Chuyện quá khứ của ba người họ nàng không biết, Lâm đầu gỗ chưa bao giờ kể cho nàng, nhìn thấy sự đau khổ của Lâm Thi Dĩnh nàng cũng thật khổ sở, muốn nghe hết thẩy lại không biết khi nghe được tất cả nàng phải có phản ứng gì. Khi Lâm Thi Dĩnh kể cho nàng nghe nỗi đau trong lòng, nàng chỉ muốn ôm đối phương vào lòng nói rằng, "Không sao. Không phải lỗi của cậu." .
||||| Truyện đề cử:
Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||
Dương Tuyết Nhi đối với nàng cũng xem như không tệ, nhưng điểm không chấp nhận được chính là Dương Tuyết Nhi đối với Lâm Thi Dĩnh rất chướng mắt, người của nàng chỉ có nàng mới được khi dễ, chỉ có nàng mới được bắt nạt, cũng chỉ có nàng mới có thể cảm thấy chướng mắt, còn lại dù là ai cũng không được. Vậy nên chút hảo cảm nàng đối với Dương Tuyết Nhi liền biến mất.
Có lẽ ông trời rất thích tạo rào cản cho một nhân duyên tốt, vậy nên đoạn tình cảm của nàng và Lâm Thi Dĩnh liên tiếp gặp sóng gió, những lần cùng nhau dạo quanh tiểu khu, những cử chỉ thân mật liền bị người khác dùng máy ảnh chụp lại, đối với nàng những chuyện đó không quan trọng nhưng với sự nghiệp của Lâm Thi Dĩnh lại là đòn chí mạng, có lẽ thật lòng mà nói nàng không muốn Lâm Thi Dĩnh phủ nhận, nhưng lại hiểu hơn ai hết nếu muốn tiếp tục tồn tại với sự yêu thích và đam mê, Lâm Thi Dĩnh nhất định phải phủ nhận. Vậy nên nàng nói, "A Dĩnh, không sao đâu, cứ phủ nhận đi."
Nàng không cần người ngoài chấp nhận mối quan hệ này, chỉ cần những người Lâm đầu gỗ nhà nàng để ý chấp nhận là được. Và thật may tuy Lâm ba không thật sự đồng ý, nhưng không làm khó dễ gì, đồng đội của Lâm Thi Dĩnh đối với nàng cũng không tệ. Chí ít là không phản đối gì, đối với nàng chỉ cần bọn họ có thể tiếp nhận nàng, chuyện phủ nhận kia sẽ không làm nàng khó chịu nữa, nhưng Lâm đầu gỗ nhà nàng thật ngốc, khi họp báo một câu phủ nhận cũng không thèm nói, không lẽ Lâm Thi Dĩnh thật sự không để ý đến sự nghiệp của mình chút nào sao?
Đôi lần nàng nghĩ nàng chính là bị vẻ ngu ngốc của Lâm Thi Dĩnh lừa gạt, bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra Chu Kiều Lâm thích Lâm Thi Dĩnh, vậy mà Lâm Thi Dĩnh xem như không có gì, không nhìn thấy, không cảm thấy, có lẽ Lâm Thi Dĩnh không thật sự ngu ngốc.
Nàng hỏi "Như vậy tốt sao?" Lâm đầu gỗ ngốc nghếch cười bảo "Rất tốt luôn."
Có lẽ đôi lần giả vờ như ngu ngốc cũng không tệ, đúng không?
Nàng đối với chuyện yêu sau Liễu Chân không còn quá tin tưởng không còn quá để ý, nàng cũng từng nghĩ có lẽ cả đời một mình vẫn tốt, chỉ là hình như đời nàng đã định phải cùng Lâm Thi Dĩnh đi qua, nếu đã vậy cứ tiếp tục nắm lấy tay đối phương kiên cường tin tưởng cùng nhau đi hết những ngày dài còn lại.
Nàng đối với lần yêu này là một đời không hối hận.!
~~~~~~
Vẫn chưa có hứng viết H nên đành từ từ vậy.