Hậu quả của việc người đẹp tức giận, ai lãnh đủ mới hiểu. Mà đối tượng lãnh đủ chỉ có một người thôi.
Buổi trưa, Lâm Thi Dĩnh chật vật mở mắt, mới vừa mở mắt thì cô lại ước gì có thể tiếp tục bất tỉnh, nguyên nhân cũng không có gì, chỉ là cô cảm thấy từ phần eo của trở xuống, hình như không còn là của mình nữa. Nói đơn giản thế này, muốn xuống giường là cả một vấn đề rồi, thế đấy.!
"Tên khốn kia.!"
Lâm Thi Dĩnh đỏ mặt quát lớn, từ chiều qua đến hừng đông hôm nay, hai người bọn họ vượt qua một đêm hoang đường. Từ ghế sofa đến phòng tắm, lại từ phòng tắm đến phòng ngủ. Lâm Thi Dĩnh trăm triệu lần không nghĩ tới Hàn Duẫn Nghiên lại có thể kéo dài, lâu, bền, mạnh tới vậy. Dù cho cô đã liên tục van xin đối phương rộng lượng khoan dung, nhưng đối phương lại không thèm buông tha cho cô....
Vị trí bên cạnh đã lạnh từ lúc nào, coi ra người ngủ bên cạnh cô đã đi được một lúc lâu rồi, tuy là cách nhau...nhưng mà cô có chút vui mừng. Dù sao bộ dạng này thì...Lâm Thi Dĩnh giật giật khóe mắt, phát hiện chính mình không thể nào ngồi dậy nỗi, nên chỉ có thể rụng rời hi vọng nằm lỳ trên giường.
Bộ dạng này mà để đối phương nhìn thấy, chỉ sợ lại trở thành một trờ cười khác.
Lâm Thi Dĩnh híp mắt, như con mèo nhỏ vuốt vuốt chăn bông, đang lúc này thì thị lực tuyệt vời của cô thấy được vài (chục) vết không được phép tồn tại, vẻ mặt đang lười nhác thích thú bỗng chốc đỏ au.
Ga giường làm lam nhạt có rất nhiều vết yêu dễ thấy, muốn hình nào có hình đó, cần góc nào có góc đó, phạm vi, hình như toàn giường.
Lâm Thi Dĩnh tuy đầu gỗ nhưng rõ ràng biết mấy vết kia là gì, nhìn ở đây một cái, ở kia một cái, cảnh tượng tối qua như đàn ngựa điên chạy rần rần trong đầu.
"A Dĩnh, dậy rồi sao?"
Giọng nói quen thuộc vang lên cùng tiếng mở cửa, Hàn Duẫn Nghiên vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy động tác kỳ quái của Lâm Thi Dĩnh.
"Cậu đang tập yoga hả?" Nhìn người một bên ôm em, một bên giật chăn khỏi giường, Hàn Duẫn Nghiên nhướng mày.
Hành vi tiêu diệt vật chứng mới làm được nửa, người cô hy vọng không đột nghột xuất hiện lại rất đúng lúc xuất hiện, Lâm Thi Dĩnh cười méo miệng, cố gắng bình tĩnh.
"Không...đúng vậy, muốn luyện tập thân thể chút xíu ý mà."
"Luyện tập thân thể?" Cố ý kéo dài câu nói, ánh mắt Hàn Duẫn Nghiên lóe sáng liên tục, vẻ mặt rõ ràng đen thui "A Dĩnh thật có chí cầu tiến nha, tốt vô cùng luôn ~~~"
Câu nói này hình như bị thím nào đó bẻ cong queo thành cái loại ý khác cmnr.!
"Hihi, có điều." Đột nhiên Hàn Duẫn Nghiên đổi chủ đề, nàng dùng ánh mắt giống như lần đầu tiên gặp mắt quánh giá Lâm Thi Dĩnh "Chỉ là không nghĩ, A Dĩnh lại lõa lồ luyện tập thân thể nha~~~"
Ánh mắt đôi phương hiện ra sự lưu luyến, Lâm Thi Dĩnh cúi đầu, thấy bộ ngực hoàn hảo trắng nõn của mình hiện ra zõ zàng, thiệt zõ zàng.
"A.!"
"Á.!"
Lâm Thi Dĩnh kêu hai tiếng, tiếng đầu là kinh hoàng, tiếng hai là đau đớn thê thảm.
"Trời ơi.! Eo tui..." Lâm Thi Dĩnh nằm lỳ trên giường, tay phải che eo, bi thương nói.
Hàn Duẫn Nghiên nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của đương sự không phải giả vờ, nàng vội đi lên trước, giọng điệu lo lắng "A Dĩnh, cậu sao vậy?"
"Eo...." Vừa nói ra một chữ, cô đã hít thiệt sâu một hơi, tay cô run rẩy ấn vào nơi đau nhức, ngũ quan tinh xảo nhăn nhúm lại thành một cục.
"Eo?"
Hàn Duẫn Nghiên lập tức hiểu rõ vấn đề, xưa này chưa biết đỏ mặt là sao thì giờ mặt đỏ ửng.
"Còn không phải tên khốn nào đó.!" Nói đến đây Lâm Thi Dĩnh mặt phẫn hận, cô vô cùng hoài nghi rồi nha, hoài nghi Hàn Duẫn Nghiên là báo thù cô rửa hận cô, nhất định đem cô ăn no ăn sạch. Nếu không phải vậy thì nở nào làm cô xuống giường không nổi.!!!
Hàn Duẫn Nghiên đỏ mặt, giống như làm nền cho Lâm Thi Dĩnh, thật ra nàng đâu muốn vậy, nàng cũng không biết tại sao mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ oán giận đôi mắt ngấn lệ của Lâm Thi Dĩnh là nàng lại muốn bắt nạt...
"Lần sau, lần sau tớ sẽ chú ý hơn." Hàn yêu tinh biết lỗi, lần đầu tiên trước mặt Lâm Thi Dĩnh yếu thế.
Chỉ là lời nói này lại chạm vào tử điểm của ai kia, Lâm Thi Dĩnh quay đầu hung hăng nói "Còn có lần sau?!" Chỉ là Hàn Duẫn Nghiên không có cự lại, nàng cố ý nhe răng cười.
"Chời.!! Eo của tui, mụ mợ nó, đau quá.!
Trưa tời trưa chật, Lâm Thi Dĩnh với sự giúp đỡ của Hàn Duẫn Nghiên coi như cũng đã ăn mặc chỉnh tề, hai người bọn họ phải về nhà ăn cơm, dĩ nhiên là nhà Lâm gia đối diện.
Lâm mama và Lâm baba biết Hàn Duẫn Nghiên rất ít có ngày nghỉ nên vô cùng thân thiết lôi kéo Hàn Duẫn Nghiên qua nhà ăn cơm.
"Thi Dĩnh, eo con sao vậy?"
Lâm Thi Dĩnh vào nhà vừa đi được vài bước thì Lâm baba đã thấy có gì đó không đúng.
Lâm Thi Dĩnh và Hàn Duẫn Nghiên vô cùng ăn ý nhìn nhau, cô cười cười nói "Chỉ là không cẩn thận té một cái thôi ạ."
"Thiệt ngớ ngẩn mà, vừa sốt xong lại ngã chổng mông thế à.!" Đối với đáp án này của Lâm thị, Lâm baba không có một điểm hoài nghi.
Lâm mama bưng đĩa cá từ phòng bếp đi ra, liếc mắt một cái nói "Được rồi, được rồi, mau tới đây ăn."
Ba người nghe lời ngồi xuống.
Trên bàn ăn, Hàn Duẫn Nghiên chả biết nàng có phải ảo giác hay không, cứ luôn cảm thấy có ánh mắt nhìn nàng không ngừng đánh giá. Mà khi nàng ngẩng đầu lên thì lại không thể nào phát hiện ra được.
Lúc này, Lâm mama gặp đùi gà cho nàng "Tiểu Nghiên, ăn nhiều một chút, công việc vất vả như vậy phải bồi bổ thật tốt chứ."
Tuy đây là ý tốt, nhưng mà sao đáy mắt Lâm mama cứ có cảm giác hưng phấn khó tả là như nào, loại cảm giác này rất giống lần đầu ở trong quán cà phê nha ==
"Cám ơn dì."
Hàn Duẫn Nghiên mỉm cười, sau đó nàng gấp thịt cho Lâm mama "Dì cũng ăn nhiều một chút ạ."
Nhìn thấy hành động thân thiết này, Lâm mama cười đến híp cả mắt.
So với Hàn Duẫn Nghiên đầu óc mơ hồ, Lâm Thi Dĩnh đương nhiên hiểu được phản ứng kỳ quái của Lâm mama, cô cúi thấp đầu.
"Tiểu Nghiên, con xinh đẹp như vậy chắc đã có bạn trai rồi đúng không?"
Lâm Thi Dĩnh sặc sụa, ho khan một trận đau cả phổi.
"Con gái con đứa gì mà." Lâm baba nhíu mày, nhìn Lâm Thi Dĩnh sặc cơm đến tan nát cõi lòng.
Hàn Duẫn Nghiên một bên vỗ lưng Lâm Thi Dĩnh, một bên nắm tay cô, vừa lo lắng vừa buồn người nhìn người đang xoắn quẩy.
Lâm Thi Dĩnh cuối cùng bình phục, nhíu mày hỏi "Mẹ.! Đang lúc ăn cơm mà hỏi cái gì đâu không.!"
Lâm Thi Dĩnh liên tục chớp mắt ra hiệu, cơ mà Lâm mama không thèm để ý. "Mẹ cô là đang quan tâm tiểu Nghiên, nhìn xem, thiếu nữ xinh đẹp như vậy dễ bị chó mèo dòm ngó lắm, aiz nha~ hay là tiểu Nghiên làm con gái của dì đi."
Mẹ, mẹ là đang nói con ruột của mẹ là chó mèo đó hả?
Lâm Thi Dĩnh mở to hai mắt lên án, thái độ rõ ràng khó chịu, cô cắn răng, phun ra từng chữ "Mẹ người ta còn sống đó.!"
"Vậy liên quan gì, mẹ làm nghĩa mẫu cũng được mà, đúng không Tiểu Nghiên?" Lâm mama xoay người, đem bóng đá sang Hàn Duẫn Nghiên.
Đối với bộ dạng 'cô thử đồng ý xem' của Lâm Thi Dĩnh làm Hàn Duẫn Nghiên cảm thấy rất thú vị, người luôn luôn bắt nạt Lâm Thi Dĩnh làm sao bỏ qua được. Huống chi Lâm mama và Lâm Thi Dĩnh từ nãy đến giờ cứ kỳ quái thế nào ấy, vì vậy Hàn Duẫn Nghiên liền đáp lễ cho Lâm Thi Dĩnh một cái ánh mắt.
Ánh mắt không thể nào quen thuộc hơn, ánh mắt đó chính là 'Sợ thiên hạ không loạn.' Một giây sau đó thì đúng là...
"Dạ, con trước giờ đều muốn có mẹ nuôi." Hàn Duẫn Nghiên mỉm cười, gió xuân đâu đó dạt dào khắp căn phòng.
"Aiz nha~ Đúng là hai chúng ta có duyên nha. Tiểu Nghiên đúng là tốt hơn tiểu Dĩnh là ta nhiều."
"Dạ đâu có đâu có."
Con gái ruột Lâm Thi Dĩnh ngồi như tượng điêu khắc xem hai vị "Mẹ con" tình thâm tiết mục.
Cô nhìn Lâm baba đang binh tĩnh ăn cơm, "Ba, mẹ như vậy ba cũng không cản hả?"
Lâm baba vẫn gắp thức ăn "Không, mẹ con vui là được rồi."
Không, con gái của ba không có vui đây này.
"Huống chi, nhiều con gái cũng vui." Lâm baba mỉm cười nói.
Ba.! Ba là cha đẻ của con hả?
"Tiểu Dĩnh, sau này phải gọi Tiểu Nghiên là chị gái đó nha."
Lâm mama giọng nói vui mừng cắt đứt suy nghĩ của Lâm Thi Dĩnh.
Đang mơ màng nên cô không rõ lắm mẹ mình đang nói cái gì, cô trừng mắt nhìn "Chị gái cái gì?"
Lâm mama trầm mặt, hóa ra nãy giờ bà nói nhiều như vậy mà con gái bà chả lọt được chữ nào.
Hàn Duẫn Nghiên tự giác đảm nhận nhiệm vụ loa phát thanh, nàng cong cong hai mắt, ngũ quan nhu mì y như khoe khoang, lại y như đùa dai, hai loại cảm giác cực kỳ phức tạp được nàng hòa hợp hoàn mỹ.
Cô nghe Hàn Duẫn Nghiên nói, Lâm mama nhận nàng làm con gái nuôi.
Cô nghe Hàn Duẫn Nghiên nói, từ nay về sau cô là em gái của Hàn Duẫn Nghiên.
Có nghe Hàn Duẫn Nghiên nói, sau này gặp mặt nhau phổi gọi nàng là chị.
Cô nghe...
"Con phải đối.!" Trong đầu sắp xếp xong thông tin, thông điệp truyền đến là câu nói này.
"Tại sao?"
Tại sao? Còn phải hỏi tại sao? Lâm Thi Dĩnh trước giờ chỉ có một chị gái.
"Bởi vì...bởi vì..." Lời muốn nói lại kẹt ở cổ họng.
Hai bên bàn ăn, Lâm Thi Dĩnh ưỡn eo thẳng người, Hàn Duẫn Nghiên đối diện hai mắt sắc bên nhìn cô chằm chằm, đôi môi đỏ khẽ hỡ "Tại sao không thể làm chị gái của cậu?"
"Bởi vì..."
Lâm baba vừa định lên tiếng thì Lâm mama đã chặn lại, hai vị lão Phật gia hơn năm mươi tuổi trên mặt viết hai chữ lo lăng, nhưng bọn họ chọn lựa im lặng.
"Lâm Thi Dĩnh, cậu nghĩ tớ không làm nổi chị gái của cậu hả?" Hàn Duẫn Nghiên lần hai hùng hổ dọa người.
Há miệng, một chữ cũng không phun ra được.
Lâm thị luống cuống không biết nói sao, giống như đang cố gắng cầm cự lại quái thú trong lòng, bàn tay mạnh mẽ mà ấm áp nắm lấy nắm đấm của cô, Hàn Duẫn Nghiên bên cạnh nhìn cô không chớp mắt.
Đôi mắt đen phản chiếu chính cô, Hàn Duẫn Nghiên rõ ràng đang đợi cô từ chối.
"Xin lỗi, Nghiên." Lâm Thi Dĩnh thả đá trong lòng, trầm tĩnh lại, bộ mặt đã thôi cứng ngắt, tầm mắt quét qua Lâm baba, Lâm mama, sau đó dừng lại Hàn Duẫn Nghiên.
"Tớ chỉ có một chị gái."
Lời muốn nói cuối cùng cũng nói ra, làm ba người đồng thời thở nhẹ một hơi.
Đúng, không sao, bởi vì thân phận của hai người so với chị em gái thân mật hơn nhiều, mặc dù biết Lâm baba Lâm mama ở bên cạnh, nhưng Lâm thị lại không nỡ buông bàn tay đang nắm.
Hàn Duẫn Nghiên cũng vậy, nàng cứ nắm thật chặt lấy tay Lâm Thi Dĩnh, nàng mỉm cười, vừa đáng yêu lại vừa gian xảo "Vậy sau này coi tớ như em gái đi, được không? Chị ~~~"
"WTF???"
~~~~~~~~~~
.........
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT