Tận đến khi hai người về nhà, ngồi trên sofa cũng không ai nói với ai câu gì, nói cho đúng là Lâm Thi Dĩnh đang muốn lảng tránh/
Đáy mắt của Hàn Duẫn Nghiên có chút mơ hồ.
"A Dĩnh, ngày mai tớ có chuyến bay."
"Ừm."
Lâm Thi Dĩnh đơn giản trả lời.
"Cậu..." Hàn Duẫn Nghiên đem những lời muốn nói nuốt xuống, chôn giấu tâm tình trên khóe môi cong "A Dĩnh, có còn muốn tớ mang socola về không?"
Uầy, cái này là ước hẹn của hai người mà, Hàn Duẫn Nghiên bay tới nơi nào, nhất định phải mua cho cô socola ở nơi đó, bình thủy tinh được Lâm Thi Dĩnh đặt ở đầu giường chính là chiến lợi phẩm đó.
"Còn chứ.! Cậu không được chơi xấu như vậy.!" Lâm Thi Dĩnh xù lông như ngày thương.
Chỉ là có gì đó không giống.
Hôm sau, trời vừa sáng Hàn Duẫn Nghiên đã đi, tới khi nghe tiếng cửa được đóng lại Lâm Thi Dĩnh mới mở mắt, trên trán vẫn còn đó xúc cảm. Chỉ là người vừa đi một giây, cô đã cảm thấy căn phòng này lạnh quá, trống trải quá.
"Duẫn Nghiên, sáng đẹp." Hứa Duẫn Giai là người đầu tiên nhìn thấy và vẫy tay với Hàn Duẫn Nghiên.
"Ngày đẹp." Một đêm không ngủ làm nàng có chút choáng váng, nên nàng chỉ phất phất tay chào hỏi.
Vẻ mặt của Hàn Duẫn Nghiên thật sự quá tệ, vậy nên nụ cười của Hứa Duẫn Giai chuyển sang lo lắng "Sắc mặt cậu kém vậy? Ngủ không được sao?"
Hàn Duẫn Nghiên lắc đầu, dựa vào người bên cạnh.
"Duẫn Nghiên, coi ra cậu không ổn thật đấy, nên hủy chuyến bay đi." Hứa Duẫn Giai nói rất đúng, chỉ sợ đợi thêm tí nữa Hàn Duẫn Nghiên sẽ té trên mặt đất.
"Cậu nói quá rồi ấy." Gắng gượng làm mình thanh tỉnh, Hàn Duẫn Nghiên đứng thẳng "Chắc là do tớ không ăn sáng thôi."
"Trời ạ, đã bay sớm còn không ăn sáng, cậu muốn chết hả?!"
Hàn Duẫn Nghiên cười cười, sáng nay nàng có mua đồ ăn cho Lâm Thi Dĩnh, nhưng nàng lại không muốn ăn. Kết quả là đầu óc choáng váng đến nghiêm trọng.
"Cầm đi." Trong tay nàng là cái bánh ga-tô. "Ăn chút đi, sắp bay rồi ý, muốn lên cấp thì phải có sức khỏe chứ."
"Cám ơn."
Hứa Duẫn Giải nói không phải không có lý, vì cái vị trí trưởng khu vực thừa vụ mà nàng nỗ lực biết bao nhiêu, gần tới ngày xét duyệt rồi, nàng không được lơi là.
Nhưng mà nếu như hôm đó là ngày xui xẻo, thì đến cả uống nước cũng nghẹn lại.
"Mấy người làm ăn như vậy đó hả? Đây là thái độ phục vụ hả?"
Khoang thương gia, người đang ăn mặc âu phục chỉ vào khay thức ăn, hắn khinh thường khịt mũi "Nhìn đi, các người đưa cho tôi cái gì này.! Cô có biết một năm tôi cúng cho Quang Vinh Hưng bao nhiêu tiền không?! Thái độ này của các người là muốn gì?!"
Vừa ra đến khoang thì tiếng ồn ào đã thu hút Hàn Duẫn Nghiên, đi lên trước, nàng nhìn thấy thực tập sinh vừa mới làm việc không lâu bị người đàn ông kia nhục mạ đến mắt cũng ướt nhòa.
Hàn Duẫn Nghiên đi tới, trên mặt là nụ cười khéo léo thương hiệu. "Xin lỗi quý khách, bởi vì đồ chay phải được yêu cầu trước khi máy bay cất cánh, Tôi sẽ lập tức đi xem xem còn phần nào không." Lời nói nhẹ nhàng nhưng hình như không hiệu quả lắm, tuy là tiếng chửi rủa của người đàn ông giảm đi, nhưng lửa giận vẫn còn đó.
"Xin lỗi ngài vì bất tiện này, thật xin lỗi."
Dù đối với yêu cầu vô lý, Hàn Duẫn Nghiên vẫn duy trì nụ cười, nhân viên phục vù hàng không, so với nhân viên phục vụ dưới mặt đất, không có khác biệt.
Không biết có phải vì nói nhiều mà kích động, hay do máy bay có chút lắc lư, mà cốc cà phê trên tay của người đàn ông sóng sánh rồi đổ ra ngoài, đồng phục trắng sáng lập tức đầy vết bẩn, cánh tay trắng nõn nhiễm đỏ, cốc cà phê kia mới vừa được bưng ra, vẫn còn rất nóng.
"Nóng."
Cảm giác đau đớn truyền thành lên não, tất cả mọi người có mặt lẫn tên không biết điều kia đều ngẩn người, cho đến khi nhân viên phục vụ bị mắng lúc nãy lên tiếng thì mọi người mới lấy lại tinh thần.
"Chị Duẫn Nghiên, chị không sao chứ?"
Hàn Duẫn Nghiên nhịn đau, vẫn duy trì thái độ "Tiên sinh, chuyện của ngài nhân viên phục vụ chúng tôi sẽ lập tức thay ngài xử lý. Mong ngài bớt giận." Dù có như thế nào, tác phong của Hàn Duẫn Nghiên vẫn rất chuyên nghiệp.
"Ừm ừm, vậy nhanh lên một chút." Lầm bầm, tên đàn ông không biết điều lúng túng ngồi xuống.
"Chị Duẫn Nghiên, xin lỗi" Mới vừa buông rèm trong cabin, người mới đã thút thít khóc.
Cánh tay còn đau, còn có tiếng khóc bên cạnh, Hàn Duẫn Nghiên cảm thấy đau đầu quá.
"Cái này..." Liếc mắt nhìn bản tên trên ngực đối phương "Tiểu Kỳ, chị không sao, em mau mau xử lý chuyện của vị tiên sinh kia đi, đi nói cho Hứa Duẫn Giai biết, cậu ấy sẽ biết nên làm thế nào."
"Nhưng mà..." Vẻ mặt của người mới hình như không muốn.
Nàng rất mệt, không muốn cùng đối phương nói chuyện, hơn nữa nàng hiện tại rất muộn phiền, không có tinh thần phụ đạo cho đối phương đâu, giọng điệu của Hàn Duẫn Nghiên có chút thay đổi "Hoàng Tử Kỳ, cái này là bổn phận công việc của em đấy."
Lời nói cuối cùng coi như có tác dụng, cabin khôi phục sự yên tĩnh, Hàn Duẫn Nghiên dựa lưng vào ghế, thả trôi suy nghĩ. Sáu năm sau gặp lại, nàng và Lâm Thi Dĩnh cũng bởi vì những tranh chấp này là tìm thấy nhau....
So với Hàn Duẫn Nghiên bị thương, Lâm Thi Dĩnh bên này cũng chả khá hơn chỗ nào.
"Cậu nói Dương Tuyết Nhi thấy cậu????"
Cố Thanh Sứ che miệng, cô và Dương Huyên Ngọc nhìn nhau, truyền đạt thông tin cho nhau, sau đó cùng nhau nhất trí.
"Vì vậy nên hai người lại cãi nhau hả?"
Tận đến hôm nay hai người bọn họ cũng không biết tại sao người tốt tính như Dương Tuyết Nhi, lại thay đổi đáng gớm như vậy sau khi Lâm Thi Kỳ qua đời...
Lâm Thi Dĩnh gật rồi lại lắc đầu."
"Chuyện gì xảy ra?"
Bọn họ bởi vì nghe ba chữ Dương Tuyết Nhi mà chạy tới.
Khác với Cố Thanh Sứ ầm ầm rầm rầm, Dương Huyên Ngọc ngoại trừ có biệt hiệu "chị đại" nhưng lại nhìn việc rất sắc bén, vì vậy cô nhìn thấy được cái gì đó.
Vẻ mặt Dương Huyên Ngọc nghiêm túc, cô kiên định nhìn vào mắt Lâm Thi Dĩnh "A Dĩnh, cậu có chuyện gạt bọn tớ?"
"Không có" Lâm Thi Dĩnh trả lời rất nhanh, giống như đã có chuẩn bị."
"Thi Dĩnh, chúng ta quen biết bao nhiêu năm rồi?!"
Câu này chính là, cậu nói dối hay nói thật, không lẽ bọn tôi không biết?
Lâm Thi Dĩnh cắn răng vẫn lắc đầu "Không có."
"Vậy là chuyện liên quan tới chị Thi Kỳ."
"Huyên Ngọc, tớ nói không có.!" Lâm Thi Dĩnh nghe đến cái tên Lâm Thi Kỳ là lại phản ứng kịch liệt.
Dương Huyên Ngọc khoanh hai tay trước ngực, híp mắt, nói rõ ràng từng chữ. "Thi Dĩnh, cậu đang sợ cái gì? Tại sao mỗi lần nhắc tới chị Thi Kỳ là cậu lại phản ứng như vậy?"
Trước đó sợ bạn còn đau lòng, nên hai người bọn họ ngầm lựa chọn im lặng, nhưng mà hiện tại Dương Huyên Ngọc thật sự không hiểu, Lâm Thi Dĩnh sao lại sợ Lâm Thi Kỳ đến như vậy?
Dương Huyên Ngọc gạt tay Cố Thanh Sứ, phản ứng của Lâm Thi Dĩnh, cô nhìn thấy được. Chuyện không thể khi không mà biến mất, vết thương không tróc mài làm sao lành lặn? Thà là một lần bới móc tróc da tróc thịt, còn hơn mục nát thối rữa từ bên trong.
Vì vậy....
"Có Thanh Sứ, chúng ta đã từng là bạn thân, bạn rất thân đó, vì vậy tớ có quyền được biết Lâm Thi Kỳ đến cuối cùng là bị cái gì?!"
Dương Huyên Ngọc chọn làm người xấu, chọn làm bạn xấu.
"Dương Huyên Ngọc.! Tớ nói đủ rồi!" Lâm Thi Dĩnh hét lớn, cô tức giận, thật sự tức giận.
"Ra ngoài.!" Cô chỉ vào cửa.
"Thi Dĩnh."
"Thanh Sứ, làm ơn, đi ra ngoài.!"
Một cúi đầu, một bướng bỉnh cương ngạnh, Cố Thanh Sứ bị kẹp giữa hiển nhiên là giúp người đang bi thương.
Vốn là định nói chuyện, kết quả là bung bét tan rã, nói rõ là bị đuổi về.
Giây phút cửa được đóng lại, Lâm Thi Dĩnh thật sự cảm nhận được, những điều này là trời cao trừng phạt cô, bắt cô trả giá cho những việc đã làm.
Bởi vì...sai lầm của cô không thể nào tha thứ được...
Xin lỗi...thật sự xin lỗi...
Trong không gian yên ắng vang lên tiếng khóc nhỏ, tiếng nức nở run rẩy, chỉ là những lời xin lỗi này, dành cho ai?
Lâm Thi Dĩnh bệnh, giống như Hàn Duẫn Nghiên tự nhiên bị sốt, cô cũng tự nhiên bệnh.
Thành ra lịch trình vừa được sắp xếp phải chậm lại vài ngày, ca khúc kia cuối cùng được chỉ định cho Chu Kiều Lâm, hình như mọi chuyện đã được định sẵn.
"Đứa nhỏ này, sao cứ không chăm sóc chính mình chứ."
Trong nhà Hàn Duẫn Nghiên, Lâm Thi Dĩnh nằm trên giường, Lâm mama ở bên cạnh dịu dàng lau mồ hôi trên trán cô.
"Cái này là cho mẹ cơ hội để chăm sóc con đó." Cô sốt nên giọng khàn đến nỗi chữ còn chữ mất.
Lâm mama không nể mặt mũi nguýt một cái, Lâm Thi Dĩnh nhỏ lớn đều tự luyến, mà luyến tới mức độ thượng thừa này là giống ai????
"Mẹ."
Trong lúc vô tình, Lâm Thi Dĩnh mới phát hiện, hóa ra trên mái tóc đẹp đẽ của mẹ cô đã có vài sợi tóc bạc, lúc nào vậy?
Hình như mười năm trước cô đã thấy qua.
"Làm sao?"
Lâm mama cúi đầu nhìn đôi mắt quật cường ươn ướt của Lâm Thi Dĩnh, đôi mắt đó đã từng có một đôi mắt rất giống.
Nhưng, vẫn không giống.
Lâm mama khẽ thở dài.
Ai cũng nói, không ai hiểu con gái bằng mẹ, tương tự vậy, không ai hiểu mẹ bằng con gái.
"Mẹ, mẹ có nhớ chị không?"
Mấy năm qua, đây là lần đầu tiên Lâm Thi Dĩnh chủ động nhắc tới người kia.
Lâm mama mặt hơi đổi, bà đương nhiên biết Lâm Thi Dĩnh nói tới ai, nhưng mà câu nói này làm bà phản ứng không kịp.
Lâm mama im lặng, Lâm Thi Dĩnh ngầm hiểu bà thừa nhận.
Con gái từ hồi sinh ra đã yếu ớt, vậy nên mọi người đều rất hương yêu, ngay cả Lâm Thi Dĩnh cũng vậy.
"Mẹ, con xin lỗi, con có lỗi với mọi người.!"
Lâm THi Dĩnh tự nhiên gào khóc làm Lâm mama trở tay không kịp. "Aiz đứa nhỏ này khi không lại nghĩ như vậy, chuyện của Thi Kỳ mọi người đã không nghĩ tới nữa rồi, dù sao con bé từ nhỏ đến lớn thân thể đã không tốt rồi."
Không.! Không phải.!
"Tình cảm của hai đứa rất tốt, con không nhắc đến con bé, chúng ta đều thể hiểu mà."
Không, không đúng.!
"Vì vậy, ngoan, đừng khóc.! Khóc sẽ không xin đẹp nữa."
"Mẹ..." Lâm mama ôm con gái vào lòng, "Con có chuyện muốn nói."
~~~~~~~~~~~~~~
Đầu tuần chúc mọi người phấn chấn nhá <3 ~ coi như bù đắp cho hôm qua tui không có up truyện cho mọi người đọc. <3 ~ luôn yêu <3 ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT