Sinh đôi là được thần chúc phúc cũng đồng thời mang trên người lời nguyền.
Sinh đôi là một dạng hai tâm hồn chia nửa trên hai người, không có bất kỳ ai trên thế giới này hiểu mình hơn người kia, không có bất kỳ ai thay thế được, cũng không ai có thể chen giữa cảm tình cả hai.
Lâm Thi Dĩnh đã từng hạnh phúc, đã từng vui vẻ, cô từng có một gia đình viên mãn, thông minh, xinh đẹp, nhiều người ghen tỵ mơ ước, và...điều làm cô tự hào nhất trần đời này, chính là có một người rất rất hiểu cô, người đó là chị gái sinh đôi của cô....Lâm Thi Kỳ.
Trái ngược với Lâm Thi Dĩnh hiếu động hoạt bát, Lâm Thi Kỳ và Lâm Thi Dĩnh tuy khuôn mặt giống nhau, nhưng tính cách khác xa, trên người Lâm Thi Kỳ làm người ta có cảm giác vừa điềm đạm, vừa hiền thục.
Hai người, một nhất động, một nhất tĩnh cùng nhau tồn tại, nhưng mà lại chẳng có mấy ai biết sự tồn tại của nàng, giống như ông trời sợ mồm miệng người đời, Lâm Thi Kỳ không có một cơ thể hoàn mỹ, nói cho đúng là thân thể không nguyên lành.
Nàng có bệnh tim bẩm sinh, Lâm Thi Dĩnh giống như đã cướp mất đi tất cả quyền được vận động của nàng từ khi còn trong bụng mẹ, dù là chậm rãi đi bộ cũng làm Lâm Thi Kỳ thở hồng hộc, vậy nên đâu thể trốn chạy khi ở trên đường.
Chạy, trước giờ đối với nàng đó là ước mơ xa xỉ.
Nàng rất giống búp bê bằng sứ dễ vỡ mong manh, Lâm Thi Kỳ cũng bởi vì vậy rất ít khi ra đường, càng không thể đến trường đi học.
"Thi Kỳ, em về rồi."
Khai giảng trường cấp ba không kéo dài như cô nghỉ, Lâm Thi Dĩnh vừa về nhà đã chạy vào phòng của mình. Nơi đó có người chờ cô.
"Đã là học sinh cấp ba rồi đấy, vội vàng cái gì." Nữ sinh tóc dài trong phòng đặt quyển sách xuống, nàng khẽ mìm cười.
Lâm Thi Kỳ nhìn mái tóc rối tung của em gái, sinh đôi sao mà trái tính trái nết nhau thế nhỡ?
Bị trêu về vấn đề hình tượng thường ngày, Lâm Thi Dĩnh từ lâu đã quen rồi, mười lăm năm nay, chuyện gì cũng bị người trước mắt nhìn thấy, chỉ là hình tượng thì có là gì.
"Sao rồi? Trường học thế nào?"
"Cũng không có gì, gần như giống trong tưởng tượng ý." Lâm Thi Dĩnh đi lên trước, giựt sách trong tay chị gái, mắt to mắt nhỏ nhìn đối phương.
Cô biết mà, thế nào cũng là loại sách này.
"Thi Kỳ, chị đọc sách bao lâu rồi?!"
Lâm Thi Dĩnh không hiểu,loại sách khô như ngói này mà đối phương lại có thể đọc say sưa ngon lành, thậm chí còn không buồn ăn ngủ.
Lâm Thi Kỳ rất thích âm nhạc, có lẽ để bù đắp chuyện không thể ra khỏi nhà, nàng chỉ có thể gửi tâm sự vào âm nhạc.
Nếu không phải bởi vì thân thể này, Lâm Thi Kỳ rất có thể trở thành ca sĩ, một viên ngọc sáng lấp lánh giữa biển người.
Lâm Thi Dĩnh luôn cảm thấy, chính mình cướp đi sự chú ý của chị gái.
"Chị vừa xem thôi mà."
Câu này Lâm Thi Dĩnh nghe qua mấy chục lần rồi.
Lâm Thi Kỳ cẩn thận đem nhạc sách nhạc lý vừa mua cất đi.
"Em chưa kể cho chị nghe bế giảng hôm nay ra sao nha? Có quen được bạn mới chưa nè?."
"Hổng có gì đặc biệt, vừa mới vào trường mà nên chưa có quen ai hết ý. Chỉ là đúng là có chuyện đặc biệt á, chị muốn nghe không?"
"Chị của em mà em cũng dám giỡn mặt hả?" Lâm Thi Kỳ thẳng người vờ tức giận.
Lâm Thi Dĩnh cười khanh khách "Để em kể, lớp em có một bạn rất đẹp luôn đó, nói như nào ta, kiểu như y như nữ thần vậy ấy."
"Nữ thần?" Rất hiếm có nha, từ trong miệng Lâm Thi Dĩnh nghe được lời khen đối với người khác. Gien của nhà họ Lâm không tệ đâu, chị em Lâm Thi Kỳ và Lâm Thi Dĩnh rõ ràng cũng có tiếng ở vùng này đó.
Lâm Thi Dĩnh gật đầu, cô nhớ tới bạn học xinh đẹp lạnh lùng, hình như tên đối phương là...
"Hàn Duẫn Nghiên, cô gái đó tên là Hàn Duẫn Nghiên á."
Lần thứ nhất, Lâm Thi Kỳ nghe được người tên Hàn Duẫn Nghiên từ miệng Lâm Thi DĨnh.
Thời gian cấp ba, tháng ngày trôi qua rất nhanh, mới vừa lớp mười vào trường chớp mắt đã thành nữ sinh lớp 11.
Mà cũng trong khoảng thời gian này, Lâm Thi Kỳ lần nữa nhập viện, thời tiết mùa này mãi mãi là thiên địch của người mắc bệnh tim
"Thi Kỳ."
Cửa phòng bệnh được đẩy ra, cùng Lâm Thi Dĩnh còn có hai người không xa lạ gì, Dương Huyên Ngọc và Cố Thanh Sứ.
"Mấy đứa tới rồi."
Người nói chuyện là người ngồi bên giường.
"Chị Nhi."
Dương Tuyết Nhi gật đầu cười, bọn nhỏ này có thể nói là cùng nhau lớn lên.
Dương Huyên Ngọc và Cố Thanh Sứ vừa nhìn thấy Lâm Thi Kỳ đã lập tức nhào lại.
"Hai má tránh ra.! Thi Kỳ là của tui.!"
Hiển nhiên đứa lên tiếng là đứa mang danh bạn xấu Lâm Thi Dĩnh.
"Cút cút cút, con nít thì cút sang bên." Cố Thanh Sứ ghét bỏ phất tay Lâm Thi Dĩnh một cái.
Thái độ này làm sao tránh được việc ăn bạch cốt trảo của ai đó. Dương Huyên Ngọc là người biết điều, chuyện giang hồ để giang hồ giải quyết, cô ngoan ngoãn đứng cạnh Lâm Thi Kỳ gọt vỏ táo.
Lâm Thi Kỳ mỉm cười nhìn mấy người dồi dào sức sống kia, ánh mắt nhìn Lâm Thi Dĩnh lại càng ôn nhu cưng chiều.
"Nếu không phải con nít thì má không cùng Hàn Duẫn Nghiên cự nhau đâu ha.!"
"Tại mẻ mà hôm nay tui mới bị thầy giáo phát hiện trốn tiết đó."
Dương Tuyết Nhi ngồi một bên hứng thú nhìn Lâm Thi Dĩnh và Cố Thanh Sứ quánh võ mồm, ở chung lâu rồi, ba đứa nhỏ này rất hay chọc cười cô và Lâm Thi Kỳ.
Có điều, hôm nay có chút không giống.
Dương Tuyết Nhi phát hiện ra đáy mắt của Lâm Thi Kỳ có gì đó không giống.
Con người ngày thương lóe sáng ôn hòa thì hôm nay có chút u ám, vẻ mặt thống khổ và ngột ngạt kia, nếu không để ý sẽ không nhìn thấy.
Thi Kỳ làm sao vậy?
Ba người trẻ tuổi này còn phải đối phó với cửa ải thi đại học, còn Dương Tuyết Nhi vốn đã đi qua cái ải đòi mạng kia rồi, cô bây giờ là sinh viên, vậy nên khi ba người Lâm Thi Dĩnh đi rồi, cô vẫn còn ở lại.
Có lẽ lúc này ồn ào vui vẻ quá, nên khi ba người kia đi, trong phòng an tĩnh đến đáng sợ.
"Tuyết Nhi." Lâm Thi Kỳ
Giọng nói dịu dàng như gió xuân tháng ba vang lên.
"Tớ đây."
"Cậu, cậu đã thích ai chưa?"
Câu hỏi trực tiếp này làm tim Dương Tuyết Nhi nhảy dựng.
Phát hiện ra rồi sao? Lâm Thi Kỳ phát hiện ra cái gì rồi sao?
Ánh mắt nửa mong chờ nửa sợ hãi, cô nhìn vào mắt Lâm Thi Kỳ, nhưng mà một giây sau đó nội tâm của cô lập tức hứng một gáo nước lạnh. Mắt Lâm Thi Kỳ có chút mê man, không giống đôi mắt to tròn hươu con thường ngày.
Chỉ là, sự mê man này không phải dành cho cô.
Trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, Lâm Thi Kỳ đã có người trong lòng.
Nụ cười trên mặt gian nan lắm mởi nặn ra được, Dương Tuyết Nhi xoay người, cô không muốn nàng nhìn thấy cô xấu xí như vậy.
"Ừm, có" tớ thích cậu.
"Cảm giác như thế nào?"
"Đại khái là, nếu không gặp sẽ nhớ, nhìn người ta cười thì mình cũng vui vẻ, người ta khóc mình sẽ thấy đau lòng. Nghe người ta nhắc tên người khác thì lòng giống như bị cắt xéo. Chỉ cần gặp được người ta thì giống như mình đã có được cả thế giới, nói chung cả thế giới chỉ có mỗi người ta, người ta là cả thế giới của mình."
Nói tới đây, nụ cười của Dương Tuyết Nhi còn khó coi hơn khóc, giọng nói run rẩy, tâm hồn cô rên rỉ, chỉ mà người không phát hiện ra. Mà Lâm Thi Kỳ cũng giống vậy, nàng cảm thấy lưng nàng ê ẩm quá, máu không chảy được tới tim.
Trong lòng Lâm Thi Kỳ giống như con ác thú hung hăng quẫy đạp, nàng có vui vẻ, có bất an. Mà hết thảy mọi chuyện là nhờ chị y tá vô tình nói ra.
Ngày đó do thân thể không khỏe hoặc do nguyên nhân nào đó, lần thứ hai nghe được cái tên đó, nàng đã thấy có chút không vui, ở trong phòng bệnh thở phì phò, xui thế nào lại bị chị y tá nhìn thấy.
"Tiểu Kỳ, em sao vậy? Có phải đang tức giận gì không?"
"Dạ, không có gì." Nghĩ tới người nào đó trước khi rời đi, cái bản mặt vô tội kia càng làm nàng giận sôi máu, sau đó không nhịn được oán giận nói "Thực sự không hiểu nổi tại sao cứ luôn nhắc tới tên cô gái kia." Rõ ràng thế giới của người nên chỉ có mỗi tôi thôi chứ.
Được rồi, thời khắc này Lâm Thi Kỳ thật sự không vui.
Nghe như vậy mà chị ý tá lại cười, tiếng cười làm Lâm Thi Kỳ thẹn đỏ cả mặt.
"Aiz nha~ Tiểu Kỳ của chúng ta đến cái tuổi này rồi nha~" Ý tá ở một bên xem số liệu, một bên trêu ghẹo "Sao nè, đối phương là ai? Chị đã từng thấy qua chưa? Hèn chi dạo gần đây Tiểu Kỳ cứ ôm điện thoại mãi luôn."
"Không, không phải" Câu hỏi này làm Lâm Thi Kỳ dở khóc dở cười "Chị suy nghĩ nhiều quá rồi ạ."
Câu trả lời khác nào giấu đầu lòi đuôi.
Điện thoại đúng lúc vang lên, trên màn hình là lời xin lỗi cộng vời khuôn mặt nhỏ tội nghiệp oan ức.
"Em nhìn em xem, vừa cười kìa. Còn gạt chị đây ha~"
"Không phải, đây là em gái em mà" Lâm Thi Kỳ thiệt muốn khóc quá....
Ý ta bộ dạng không tin, hai tay chống nạnh, bày ra dáng vẻ thông thái "Em gái? Tiểu Kỳ không lẽ em định nói là em yêu người đồng giới sao? Cơ mà năm đó chị cũng đổi tên người yêu chị trong điện thoại thành bạn tốt, aiz~ lúc đó thật sự ba mẹ phát hiện."
Yêu người cùng giới? Thật sao?!
Đối với suy đoán này Lâm Thi Kỳ chỉ lắc đầu không nói gì, nhưng mà đến hôm nay, nàng phát hiện ra mỗi lần cái tên đó được ai đó nhắc tới, rồi nhìn sắc mặt bởi vì đối phương mà thay đổi, cái khịt mũi, cau mày, lập tức hiện ra trong đầu nàng.
"Vậy làm sao chứng minh được mình thích đối phương đây?" Nàng cần xác minh cảm giác của nàng.
Lâm Thi Kỳ thích Lâm Thi Dĩnh?
Nàng thích.
Lâm Thi Kỳ yêu Lâm Thi Dĩnh?
Nàng yêu.
Nhưng mà rốt cuộc, nàng là yêu hay thích?
Nàng đã từng tự hào trả lời, rằng đó là người nhà, đó mà tình cảm chị em.
Coi như đã bình ổn, Lâm Thi Kỳ lần thứ hai trở về nhà, hoàn cảnh và mùi hương quen thuộc luôn làm người ta thả lỏng.
Bên trong phòng, Lâm Thi Kỳ lén lút nhìn gó má Lâm Thi Dĩnh, hai người các nàng bây giờ đang xem phim truyền hình lâm li bi đát. Nàng và Lâm Thi Dĩnh đang tập trung không giống nhau, ánh mắt Lâm Thi Kỳ đang tập trung ở nơi nào đó, trong đầu nàng không ngừng hồi tưởng lại những gì DƯơng Tuyết Nhi đã nói.
Bộ phim kết thúc ngay vào lúc nàng vẫn còn suy tư phiền muộn, tình cảm trong phim không khỏi làm người ta có chút đau xót.
"Thật kỳ lạ, tại sao có những người yêu nhau lại không thể ở cùng nhau nhỉ?"
Lâm Thi Dĩnh trước giờ đối với ái tình, luôn luôn ôm ấp ý nghĩ viên mãn hoàn mỹ.
"Ngốc ạ, trong cuộc sống có rất nhiều điều dù muốn lắm nhưng vẫn không thể làm được gì."
Lâm Thi Dĩnh quay đầu, vẻ mặt vừa sợ sệt vừa bi thương "Thi Kỳ sao này cũng sẽ như vậy hả? Cũng sẽ bởi vì không làm được gì mà rời bỏ em hả?"
Con người trong suốt phản chiếu lại chính nàng, nơi đó toàn bộ đều là nàng, giống như...giống như đã có người bắt đầu khát khao, bắt đầu mơ ước muốn là duy nhất, muốn là tất cả của một người nào đó.
"Sẽ không, chỉ cần Thi Dĩnh không vứt bỏ chị, chị tuyệt đối sẽ không làm vậy."
"Em đương nhiên không! Tuyệt đối không rời bỏ Thi Kỳ.!"
"Vậy...vậy chúng ta làm dấu đính ước đi." Quỷ thần xai khiến thế nào, Lâm Thi Kỳ lại nói ra câu này.
"Đương nhiên." Không hề suy nghĩ, Lâm Thi Dĩnh vui vẻ đáp lại "Làm dấu ở đâu?"
Vươn ngón tay chỉ lên đôi môi đỏ kiều diễm của mình, đáy mắt của Lâm Thi Kỳ vưa ôn nhu vừa kiên định "Nơi này"
"Hả? Chỗ đó?" Lâm Thi Dĩnh đâu biết Lâm Thi Kỳ sẽ chỉ chỗ đó, mặc dù hai người thân mật lắm, nhưng tư khi lên lớp bốn thì ngay cả hôn phớt còn không có nữa là...huống chi bây giờ...
"Không dám sao?"
Khích tướng là cách tốt nhất nên làm khi bắt Lâm Thi Dĩnh làm điều gì đó.
"Có gì mà không dám.!" Thẹn thùng nhắm lại mắt, Lâm Thi Dĩnh không thèm đôi co nữa, cái lỗ tai sớm đã đỏ chét.
Lòng vốn đã bất ổn, bởi vì phản ứng này của Lâm Thi Dĩnh mà tim nàng đập càng thêm kịch liệt, Lâm Thi Kỳ tới gần hơn chút, hơi thở rõ ràng phả vào mặt đối phương.
Xúc cảm mềm nhẹ không tới hai giây đã vội dứt, Lâm Thi Dĩnh ngại ngùng mở mắt ra, cái này có thể tính là nụ hôn đầu đó. Chỉ là cô không nghĩ tới, khi cô mở mắt, chào đón cô là Lâm Thi Kỳ không nói tiếng nào, lặng lẽ rơi nước mắt.
"Thi Kỳ, chị sao vậy? Có chỗ nào không ổn sao? Chị sao vậy? Thi Kỳ, đừng làm em sợ.!"
Vô pháp che đi âu lo, giấu đi quan tâm, vẻ mặt này làm nàng mừng rõ, cũng làm nàng tuyệt vọng.
Nước mắt cứ như vậy lăn dài, có lẽ....có lẽ nếu được làm lại, Lâm Thi Kỳ cả đời cũng không muốn biết được sự thật.
Trời ơi, có phải chí có cách xuống địa ngục mới có thể rửa sạch tội nghiệt của nàng không?
~~~~~~~~~~~
:( ~ tui tránh bao nhiêu hố hay bởi vì insect, và okie~ tui dính cmn vào cái hố tui đào....Cạn lời.!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT