"Hàn Duẫn Nghiên, thỉnh bao nuôi." Phun ra câu này, Lâm Thi Dĩnh có 3 phần trêu đùa, 7 phần căng thẳng. Nói thật,cô có chút sợ hãi, mâu thuẫn trước mắt, hai người vẫn chưa giải quyết rõ ràng.
Hàn Duẫn Nghiên tức giận hỏi ngược lại "Cậu đến tận cửa tôi có thể trả lời không sao?"
Lâm Thi Dĩnh nhe răng làm mặt quỷ, Hàn Duẫn Nghiên liếc mắt một cái, sau đó choàng tay đỡ lấy Lâm Thi Dĩnh "Vào đi, chân như vậy không được đứng lâu."
Đối với hành động quan tâm này, Lâm thị đắc ý cười "Đúng là nhà tôi nha~"
Hàn Duẫn NGhiên liếc liếc, giọng điệu lành lạnh "Tôi trở thành nhà cậu bao giờ?" Nàng vẫn cận thận đỡ lấy Lâm Thi Dĩnh, tiện tay đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, Hàn Duẫn Khí đã bị sức lực không hề nhỏ áp vào cửa, đôi môi mềm mại áp vào môi nàng, bá đạo như trẻ con nhưng cũng dịu dàng trân trọng.
Hàn Duẫn Nghiên vòng tay ôm lấy cổ Lâm Thi Dĩnh, nàng nhắm mắt, phối hợp hoàn hảo, dùng hành động đơn thuần nhất biểu hiện hiện nhung nhớ mấy ngày nay.
Hai người từ đơn thuần hôn môi, không biết từ lúc nào đã chuyển qua dồn dập, hô hấp cũng bắt đầu nặng nề.
Hàn Duẫn Nghiên bởi vì bị thân nhiệt nóng bỏng của Lâm Thi Dĩnh công kích, lúc này chỉ có thể vô lực dựa vào Lâm Thi Dĩnh, da thịt cực nóng tham lam tiếp xúc nhau.
Tóc nàng cột cao sớm đã bị Lâm Thi Dĩnh xõa tung.
Phụ nữ trong thời điểm tóc xõa rối bời là đẹp nhất, Lâm Thi Dĩnh đồng ý, hoàn toàn đồng ý. Hàn Duẫn Nghiên sắc mặt đỏ ửng, hơi thở không ổn định, gợi cảm như vậy thiệt làm cô chỉ muốn giải quyết tại chỗ này.!
Có một số việc, không cần chỉ không cần test, có muốn chuyện từ lúc sinh ra đã có thể làm, đó gọi là bản năng. Nhìn người trong lòng nhất cử nhất động đều câu dẫn mê người, Lâm Thi Dĩnh gian nan nuốt nước bọt, tiếp đó lại lao vào đôi môi đỏ nhiều người ao ước.
Chỉ là cuộc đời ý, có một số chuyện phải xảy ra, thì nhất định phải xảy ra.!
Hàn Duẫn Nghiên cứng nhắc đi tới phòng, vừa đi vào đã thấy nguyên con nhộng hình người làm nàng bật cười.
Nàng đi tới giường, lôi lôi kéo kéo chăn, nhỏ giọng kêu "A Dĩnh?"
"Hừ.!" Tiếng hừ nhẹ bất mãn truyền vào tai Hàn Duẫn Nghiên.
Hàn Duẫn Nghiên nhịn không được cười thành tiếng, cơ mà nhìn lại con nhộng hình người này làm nàng phải trỗi dậy chút xiu lương tâm, nàng cúi người giọng điệu nhẹ nhàng "A Dĩnh, ra đây, buồn bực không tốt. Không lẽ cậu muốn trừ chân ra còn bị thương chỗ khác sao?" Nói xong Hàn Duẫn Nghiên cười cực kỳ to, cả người run rẩy không ngừng.
"Cười cái gì mà cười.!"
Nghe đối phương trắng trợn cười to, Lâm Thi ĩnh ngoi đầu ra.
"Đc đc, không cười, không cười. Xì..." Hàn Duẫn Nghiên là chưa thấy quan tài chưa thấy sợ, tiếng cười lanh lảnh vang lên không ngừng.
Lâm Thi Dĩnh trừng mắt nhìn người đang cười, chỉ tiếc người ta đang bận cười không để ý tới cô.
Lâm thị cực kỳ tức giận.! Hàn yêu nghiệt càng cười vui vẻ bao nhiêu, cô lại ngại ngùng bấy nhiêu.
Rõ ràng là có thể tiến hành bước tiếp theo, ai biết cái chân quỷ quái này lại....Càng nghĩ Lâm thị càng chui rúc vào chăn, thanh danh đời cô nhất định bị phá hủy sạch rồi.
Cơ mà chuyện gì xảy ra?
Trở lại 10p là biết.
Khoảnh khắc Lâm Thi Dĩnh và Hàn Duẫn Nghiên quấn quýt hôn môi, cũng là lúc Lâm Thi Dĩnh cúi đầu muốn theo hướng dẫn mà hôn xuống xương quai xanh duyên dáng, nhưng do chân tê rần liền đem tất cả trọng lượng dồn vào bên chân trái.
Một giây sau, tiếng rên thảm thiết đau đớn từ trong cuống họng phun ra, Hàn Duẫn Nghiên đang mê man cũng bởi tiếng rên này làm tỉnh, nàng mở mắt thấy Lâm Thi Dĩnh đang tự cắn môi, trán toát mô hôi lạnh, vẻ mặt say mê bây giờ chuyển thành đau đớn nhăn nhún, cả khuôn mặt vô cùng đặc sắc.
"A Dĩnh, cậu sao vậy?" Hàn Duẫn Nghiên đưa tay ra, vẻ mặt đáng sợ của Lâm Thi Dĩnh làm nàng sợ, nàng căng thẳng đánh giá người trước mặt, tiếng kêu thảm thiết rõ ràng là rống bên tai nàng mà.
"Chân, chân...chân của tôi." Lâm Thi Dĩnh mặt nhăn nhúm chỉ vào chân trái.
"Làm sao bây giờ? Có phải có vấn đề không? Hay tôi chở cậu tới bệnh viện xem?
"Không, không cần" Vẻ mặt Lâm Thi Dĩnh như đưa đám "Tôi tê chân, chân tê rần rần..."
Trời ơi.! Rõ ràng là có thể nuốt Hàn Duẫn Nghiên vào bụng, lại bị cái chân tê rần này hại chết.! Chèn đét ơi, có cần phải đặc biệt đối xữ cô như vậy không????
Vào thời điểm Lâm Thi Dĩnh sắp bị tiếng cười làm điên tiết, Hàn Duẫn Nghiên cuối cùng cũng kiềm lại được, nàng lau lau khóe mắt, nằm ngoài lên người Lâm Thi Dĩnh, mặc kệ người nằm dưới đang chùm chăn như con nhộng, nàng vẫn có thể cảm nhận được, Thật ra, loại cảm giác yên tĩnh mà hạnh phúc này, nàng thật sự rất thích.
"A Dĩnh, xin lỗi" Hàn Duẫn Nghiên nhắm hai mắt, giọng nói tuy yếu ớt nhưng ở nơi yên tĩnh có thể nghe được rất rõ.
Lâm Thi Dĩnh không lên tiếng, cô trong chăn tối thui mở to hai mắt. Hàn Duẫn Nghiên không giận, nàng vòng tay nắm lấy bàn tay trong chăn, mặt dụi vào chăn.
"Tại sao?" Lâm Thi Dĩnh lên tiếng hỏi, tuy cách một cái chăn, nhưng Hàn Duẫn Nghiên có thể cảm nhận được giọng nói này có lại sức sống rồi.
Có một số vấn đề nhất định phải nói rõ ràng, Hàn Duẫn Nghiên không muốn bởi vì một số chuyện không quan trọng mà ngăn cách nàng và Lâm Thi Dĩnh.
"Lần trước, Liễu Chân ở trước cửa phòng bệnh nói cho tôi biết, cậu là bởi vì cậu ấy mà xảy ra tại nạn. Tôi thật sự rất sợ, cũng rất giận. Tôi giận vì cậu bị thương, càng giận chính mình không xử lý tốt sự tình,hơn nữa cũng rất sợ, sợ bởi vì tôi dây dưa không rõ làm cậu bị thương nặng, sợ nhất chính là...cậu vì như vậy mà từ bỏ."
Ai nói Hàn Duẫn Nghiên kiêng cường? Lâm Thi Dĩnh tự hỏi chính mình những lời này. Hàn Duẫn Nghiên, thật ra chỉ là một người phụ nữ nhạy cảm, muốn người che chở, muốn được yêu thương. Nàng giảo hoạt, nàng lạnh lùng gai góc, chỉ là bảo vệ chính mình thôi. Ai sống trên đời này không giả tạo? Ai không tự mình dựng lên tường thành để chở che chính mình?
Lâm Thi Dĩnh cùng Hàn Duẫn Nghiên im lăng, một cộn mình, một nằm sấp. Hai người yên tĩnh đến quái dị lạ thường.
Qua một lát sau, Lâm Thi Dĩnh động đậy, đầu cô chui ra khỏi chăn, tóc loạn tứ tung. Cô ngồi thẳng lên, bởi vì vậy nên Hàn Duẫn Nghiên cũng phải ngồi dậy.
"Cậu bị ngu hả?" Lâm Thi Dĩnh đầu cua tai nheo nói một cậu, phối hợp ăn ý với vẻ mặt muốn ăn đòn "hay cậu nghĩ tôi là đứa ngu ngốc?"
Câu nói đột ngột quá, làm Hàn Duẫn Nghiên không phản ứng kịp, cơ mà đối với nửa câu sau, nàng thật sự tàn thành nha~
Lâm Thi Dĩnh khoanh tai, dựa vào đầu giường "Tôi bị cậu bắt nạt lâu như vậy, cậu nghĩ tôi sẽ dễ dàng bỏ như vậy hả?"
Ý gì? Hàn Duẫn Nghiên trừng mắt nhìn, tư duy của Lâm Thi Dĩnh làm sao người như cô hiểu hết được.
"Hàn Duẫn Nghiên, nghe đây, tôi không cho phép cậu muốn đến là đến, nói đi là đi. Đừng nghĩ ăn xong là có thể bỏ dép chạy." Câu nói này đối với người hay ngại ngùng như Lâm thị đúng là rất khó nói, ẩn giấu sau mái tóc là đôi tai đỏ ửng, nhưng vẻ mặt vẫn có 4 phần xem thường.
Hàn Duẫn Nghiên cúi đầu không lên tiếng.
Lâm Thi Dĩnh ngờ nghệnh nhìn người trước mặt, cô đã nói trực tiếp như vậy, sao người này không có phản ứng gì hết vậy??
Nói kiểu này thì đối phương phải rơi lệ sau đó ngọt ngào ôm ấp cô chứ? Sao chuyện thành ra kỳ quái vậy? Nguyên ngày hôm qua cô lang thang trên mạng, xem mọi thứ về 101 hướng dẫn đoạt lại bạn gái mà ta???
Quá trình thì đúng đó, mà sao kết quả củ cải dữ vậy???????
Lâm Thi Dĩnh méo đầu, cô làm bước nào sai hả ta????
Lúc này, vai Hàn Duẫn Nghiên hơi run, thời khắc này đương nhiên Lâm Thi Dĩnh nhìn thấy. Tuy là nhẹ nhàng run rẩy nhưng cũng là có run rẩy.
Aiz nha~ Đã nói cô làm rất đúng mà.! Mấy người xem, Hàn Duẫn Nghiên cảm động đến rơi lệ luôn đó thấy không? Chỉ là cái cần nói là, Hàn Duẫn Nghiên phản xạ chậm quá. Cơ mà hổng quan trọng, quản trọng là có phản ứng là tốt zồi.!!!!
Lâm Thi Dĩnh mở cờ trong bụng, lần này mấy bài hướng dẫn tồ lồ trên mạng coi như cũng xài được đi.! Sau đó haha, cô sẽ hành hạ, vo tròn Hàn Duẫn Nghiên lại, rồi nuốt xuống cái ực, haha~
Lâm Thi Dĩnh nội tâm tiểu nhân tự đắc, nhưng trên mặt vẫn nghiêm nghị, cô thấp giọng, quyết định làm tiếp như hướng dẫn, bước kế tiếp, ôn nhu tấn công.!
"Hàn Duẫn Nghiên, đừng khóc."
Vai người kia càng run, Lâm thị càng hưng phấn.
"Tuy là cậu có nhiều khuyết điểm, nhưng mà tôi đã nhịn cậu nhiều năm như vậy, tiếp tục nhịn cũng không sao." Nhìn đi nhìn đi, cô dịu dàng quá mà, Hàn Duẫn Nghiên mà không run động đến đau lòng, cô sẽ chui xuống lỗ chó liền.
"A Dĩnh..." Giọng nói của Hàn Duẫn Nghiên hơi run, chỉ là đầu vẫn cúi thấp
"Hả? Sao?" Lâm Thi Dĩnh cúi người, căng tai lên hóng.
"Cậu soạn bản thảo này mất bao lâu???"
WTF????????????
Hàn Duẫn Nghiên nói xong, tiếng cười lanh lảnh lập tức vang vang,không chút kiên dè, cười đến ngửa cả người ra sau.
Tiếng cười sống động, sống động y như có nguyên cái búa lớn tàn nhẫn vô tình đập vào Lâm Thi Dĩnh.
Sét đánh cháy cmn lỗ tai, Lâm Thi Dĩnh mặt mày đỏ chét, đỏ còn hơn màu đỏ trên sân khấu.
"Hàn Duẫn Nghiên.!!!!!!!!!"
"Ừm, tôi đây.!" Hàn Duẫn Nghiên nghiêm túc gật gù, sau đó tiếp tục ngửa cổ cười to.
Đm, rốt cuộc là cái đứa chó chết nào viết bài hướng dẫn?! Lâm thị rút vào trong chăn, lần này còn kín hơn lần trước, nhưng tiếng cười sắc bén vẫn cứ đâm vào não.
Cô nha, đừng để cô biết đứa chó chết nào viết bài hướng dẫn, cô không chém chết nó, cô không phải Lâm đại đầu gỗ.! F*ck!
~~~~~~~~~~~~~
=))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT