Tạ Chấp lấy vài món đồ đi, Nghiêm Tứ nhìn theo bóng dáng cậu lên lầu rồi trở về khách sạn.
Xe Nghiêm Tứ đỗ ở bãi đỗ xe của khách sạn, hắn xuống xe đi vào thang máy, song bị người đại diện mặc bên trong áo ngủ bên ngoài áo khoác chặn lại ở hành lang.
Nghiêm Tứ lấy thẻ phòng ra, nghiêng đầu liếc nhìn người đại diện một cái, hỏi: "Anh Trạch Dương, anh sao vậy, ngồi xổm trước cửa phòng em cả đêm sao?"
Kỷ Trạch Dương đánh giá Nghiêm Tứ từ đầu tới chân, thở phào nhẹ nhõm: "Ổn rồi."
Nghiêm Tứ: "Ổn?"
Kỷ Trạch Dương: "Xem ra em đúng là không có bạn gái."
Vừa nãy Nghiêm Tứ ra ngoài cũng chưa nói Kỷ Trạch Dương biết mình đi đâu, chỉ vội vàng nói một câu "Không phải đi nhảy Disco", sau đó lại thêm một câu "Cũng không phải đi hẹn hò" rồi ngang nhiên mà lái xe đi.
Nghiêm Tứ thì thản nhiên, nhưng Kỷ Trạch Dương lại đứng ngồi không yên hai tiếng liền.
Đã giờ này rồi! Em không đi bar bay nhảy, cũng không đi tìm bạn gái, vậy em còn có thể làm gì?! Chẳng lẽ lại một mình khuya khoắt đi ăn Haidilao sao??? Gạt con nít ba tuổi đấy à??
Ông tướng Nghiêm Tứ không sợ trời không sợ đất, còn Kỷ Trạch Dương thì lo lắng nắm chặt điện thoại, trong hai tiếng gian nan kia, anh phải thấp thỏm mà liên tục check xem tin "Nghiêm đại minh tinh đêm khuya lén gặp bạn gái, tình cảm mãnh liệt hôn nồng nhiệt" có tự nhiên chồi ra ở trên bất cứ diễn đàn nào hay không.
Cuối cùng cũng đợi được vị tổ tông này trở về.
Nghiêm Tứ thắc mắc, thu lại thẻ phòng: "Anh sao biết em không có bạn gái?"
Kỷ Trạch Dương: "Em mới ra ngoài có hai tiếng, em không đến nỗi đấy đâu."
Nghiêm Tứ: "Không đến nỗi gì cơ, không thể nói chuyện tâm sự với bạn gái trong hai tiếng sao?"
Kỷ Trạch Dương cười nhạo một tiếng, nhìn Nghiêm Tứ, lắc đầu, ý vị thâm trường: "Em không đến nỗi "nhanh" như vậy."
Thời điểm Nghiêm Tứ bị Kỷ Trạch Dương làm khó dễ, Tạ Chấp đang cuốn chăn lăn qua lăn lại.
Cậu cầm trên tay một món đồ điêu khắc nhỏ bằng gỗ do Nghiêm Tứ tặng, qua một lúc liền không nhịn được mà bật đèn pin lên ngắm nó trong chăn.
Trong cảm xúc "A a a a" không chỗ nào ph4t tiết, Tạ Chấp cũng không biết bản thân ngủ lúc nào.
Tuy nhiên, khi đồng hồ báo thức kêu vào ngày hôm sau, Tạ Chấp tỉnh dậy ngay lập tức, lăn lộn bò dậy từ trong giường ra, mất năm phút để chỉnh lý bản thân, sau đó lại mất năm phút để vọt tới căng tin.
Ký túc xá vừa mới mở cửa mười phút, còn có nửa tiếng nữa mới đến giờ tự học buổi sáng, toàn bộ căn tin đều trống không, bánh kếp nhân thập cẩm Sơn Đông thường ngày được xếp hàng dài chờ đợi hiện tại cũng chưa thấy ai mua.
Tạ Chấp cầm thẻ cơm chạy tới, lần này mua rất khắc chế.
Tạ Chấp: "Một bánh kếp ảnh gia đình, cảm ơn cô."
(*) Mình không rõ sao nó lại là "ảnh gia đình", nhưng tra không thấy nên đành để vậy, ai biết thì cmt giúp mình nhaaa
Cô bán bánh lưu loát quẹt thẻ của cậu, dàn mỏng bánh, đập thêm hai quả trứng, thêm thịt thăn, ruốc cùng dăm bông, cuối cùng đưa cho Tạ Chấp.
Tạ Chấp lại chạy đến một quầy hàng khác mua sữa đậu nành nguyên hạt bán chạy, rồi xách theo chúng về lớp học.
Bật đèn phòng lên, Tạ Chấp lao đến trên bục giảng, rồi lại từ từ đi hết bục giảng.
Ánh mắt Tạ Chấp vẫn luôn đặt trên chỗ ngồi bên cạnh mình, qua một lần điều chỉnh chỗ ngồi, chỗ bây giờ còn gần bục giảng hơn một xíu. Một cái bàn chất đầy sách, mà cái còn lại thì trống không.
Nhưng mà nhanh thôi, chỗ ngồi kia sẽ được nghênh đón chủ nhân của nó.
Tạ Chấp cũng muốn nghênh đón bạn cùng bàn của mình.
Cầm bánh kếp đi xuống bục giảng, Tạ Chấp đặt đồ đã mua ở căng tin vào ngăn bàn của Nghiêm Tứ.
Trở lại chỗ của mình, Tạ Chấp lấy quà hôm qua được tặng ra để trên bàn rồi an tĩnh nhìn cửa.
Mặt trời ngoài cửa sổ dần lên cao, Tạ Chấp không nhìn thấy bầu trời nhuốm màu ấm áp bởi ánh dương.
Dần dần có tiếng đi lên lầu, rồi có một người xách cặp đi vào từ cửa lớp.
Tạ Chấp lấy một quyển sách lớp 12, mở ra để trên bàn, làm bộ nhìn đề nhưng thực chất vẫn luôn liếc nhìn cửa.
7h10", mọi người lục tục tới lớp, đi đến chỗ mình, im lặng ăn bữa sáng, cả phòng đầy mùi bánh bao.
7h15", các bạn học ngáp dài bước vào, nữ sinh tốp năm tốp ba tụ lại, nam sinh tán về trận đấu E-sport tuyệt vời tối qua. Tiếng kéo ghế hòa vào tiếng treo cặp lên lưng ghế.
7h20", nhiều người dồn dập xuất hiện ở cửa, hầu hết hoặc miệng cắn bánh bao hoặc hút sữa bò, bước nhanh về chỗ ngồi xuống.
7h25", chuông sắp vang, một bạn học thường bước vào lớp đúng lúc chuông reo cẩn thận ngồi vào chỗ mình.
Nghiêm Tứ vẫn chưa tới.
Lần trước hình như là đến giữa giờ học......
Tạ Chấp sờ bữa sáng cậu mang cho Nghiêm Tứ, giờ mà ăn thì vừa đủ ấm.
Đúng lúc này, ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân rất lộn xộn.
Đồng thời lớp học vang lên tiếng xì xào, mọi người đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa một cách trắng trợn.
Tạ Chấp cũng ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn cửa.
Ngay sau đó, một đôi tay đẩy cửa phòng học ra.
Trương Đạt Khai bước vào lớp với vẻ mặt khó chịu, dưới ánh đèn huỳnh quang, đường chân tóc cao chót vót của ông đặc biệt rõ ràng.
Mọi người: "Haiz......"
Trương Đạt Khai: "Haiz gì mà haiz! Định làm loạn sao!"
Theo sát những lời này của Trương Đạt Khai, một cái đầu được cắt chỉnh tề xuất hiện trong tầm mắt mọi người, hôm nay Nghiêm Tứ mặc một bộ đồng phục học sinh nghiêm túc và đeo một chiếc ba lô trên một bên vai. Nghiêm Tứ cười đứng sau lưng Trương Đạt Khai, phất tay, nói với mọi người: "Hi?"
Lý Y Y: "Nghiêm Tứ!!!! Cậu đã trở lại!!!"
Trương Đạt khai: "Rụt rè!! Rụt rè chút đi!"
Rụt rè là cái gì? Có ăn được không?
Vài nữ sinh và nam sinh lớn mật xông tới ngay lập tức, không quan tâm ba phút nữa là đến giờ tự học, trước tiên vây quanh Nghiêm Tứ chào hỏi.
Lưu Nhiếp tươi cười rạng rỡ quay lại cảnh này.
Tay Tạ Chấp vừa nãy chống lên bàn định để giúp chính mình đứng lên, giờ lại lặng lẽ thu vào dưới bàn.
Toàn bộ mặt bị sách trên bàn che lấp, Tạ Chấp chỉ lộ ra một đôi mắt, yên lặng ngắm idol nhà mình.
Mỗi ngày idol đều đẹp hơn hôm qua!
Đều lóa mắt hơn!
Là dáng vẻ mình thích nhất!
Tạ Chấp làm bộ lấy bút ra làm bài tập, đưa tay ra sắp xếp những món đồ trang trí trên mặt bàn sao cho càng gọn gàng, càng có cảm giác nghệ thuật hơn.
Quay quay một cái bút nước, Tạ Chấp lật một trang quyển sách lớp 12 ra, dán một cái dấu trang bằng đồng vào.
Trương Đạt Khai: "Im lặng! Quay lại chỗ ngồi!"
Lý Y Y bơ luôn Trương Đạt Khai, chỉ nhìn Nghiêm Tứ, hỏi: "Nghiêm Tứ, cậu có nhớ chúng tôi không?"
Nghiêm Tứ liếc nhìn Tạ Chấp bên kia, cũng không ngạc nhiên khi thấy lớp trưởng vẫn trước sau như một bát phong bất động mà làm đề của mình.
Nghiêm Tứ có chút không cao hứng, nói với Lý Y Y: "Nhớ chứ, tôi đem quà cho tất cả mọi người này."
"A a a a a a a!!! Nghiêm Tứ!!! Cậu thật là tốt quá đi!" Lý Y Y kích động hét lên.
"Hừ." Trương Đạt Khai hừ lạnh một tiếng, thật sự không nhìn ra được hành vi gây rối kỷ luật lớp học của Nghiêm Tứ rốt cuộc "tốt" ở đâu.
Nghiêm Tứ nhìn thoáng qua cái trừng mắt lạnh lùng của Trương Đạt Khai, dựa bậc thang mà leo xuống: "Chẳng qua để tan học thì phát đi."
Lý Y Y: "Giờ vẫn chưa vào giờ mà."
Nghiêm Tứ: "Sắp vào tiết tự học rồi."
Khuôn mặt vừa rồi còn lạnh như tiền của Trương Đạt Khai nháy mắt có chút giật mình, khi nhìn Nghiêm Tứ ánh mắt cũng trở nên ôn hòa hơn một chút.
Đại minh tinh cũng không tệ lắm! Còn biết duy trì kỷ luật tự học.
Hai lỗ tai của Tạ Chấp dựng lên cao cao, nghe thấy rõ ràng động tĩnh bên kia của Nghiêm Tứ.
Tạ Chấp ngồi thẳng dậy, dùng bút nước làm câu hai điều kiện của sách, trên thực tế, trong đầu cậu chỉ đang tính toán khoảng cách chỗ ngồi của Nghiêm Tứ và mình.
Bạn học vây quanh Nghiêm Tứ nhanh chóng tản đi, Trương Đạt Khai đi lên bục giảng, Nghiêm Tứ bước chân nhẹ nhàng càng ngày càng gần cái bàn.
"Thình thịch, thình thịch......" Tạ Chấp có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.
A a a a a!!! Đừng đập mạnh thế chứ!!! Nghiêm Tứ nghe thấy mất!!!
Nghe thấy tiếng Nghiêm Tứ nặng nề ngồi xuống cạnh mình rồi một tay treo cặp ở bên cạnh bàn, trái tim Tạ Chấp đập nhanh đến mức sắp nhảy ra từ trong lồng ng.ực.
Nghiêm Tứ đi đến chỗ ngồi, nhìn thoáng qua Tạ Chấp đang thẳng lưng làm sách lớp 12, hắn một tay treo ba lô ở bên cạnh bàn, ngồi xuống, vừa lúc thấy bữa sáng bên trong ngăn bàn.
Không cần phải nói, Nghiêm Tứ cũng biết là ai mua cho.
Nghiêm Tứ khẽ nhướn mày, quay đầu nhìn Tạ Chấp, tình cờ lại nhìn thấy đồ trang trí trên bàn cậu.
Đồ lưu niệm mang về từ Maldives hoặc ngồi hoặc bò hoặc đứng ở trên chồng sách, hộp bút, hay là sách lớp 12 của lớp trưởng.
Mà dấu trang ở trong quyển sách lớp 12 kia của Tạ Chấp cũng là cái cậu lấy đi từ trong đống dấu trang ngày hôm qua.
Một chút không vui bởi vì Tạ Chấp không để ý của Nghiêm Tứ tan thành mây khói, hắn lấy sữa đậu nành nguyên hạt, uống một ngụm, hỏi: "Thích vậy sao?"
Tạ Chấp mặt ngoài là đang làm bài tập, trên thực tế toàn thân đặt đều chỗ Nghiêm Tứ.
Câu hỏi này vừa ra, tiểu Tạ Chấp như bị sét đánh, cả người ngây ngẩn tại chỗ.
Một lát sau, Tạ Chấp mới nhận ra Nghiêm Tứ là đang nói tới những món quà kia.
Tiểu Tạ Chấp chán nản gật gật đầu, Tạ Chấp mặt ngoài thản nhiên nói: "Ừ, đương nhiên là thích."
***
Tuy rằng Nghiêm Tứ nói với các bạn học là tan học lại nói chuyện.
Nhưng vị này là lừa đảo chúa, lúc tan học không hề rời chỗ, giữ Tạ Chấp ở bên trong, vừa ăn bánh kếp vừa nói chuyện cùng Tạ Chấp.
Nghiêm Tứ: "Đúng rồi, lần ghi hình ở trường học này của chúng ta hình như là trong Tuần lễ thể thao, đúng không?"
Lưu Nhiếp tiến vào nhân lúc tan học để quay yên lặng gật gật đầu.
Nghiêm Tứ: "Đăng kí không? Khi nào cậu đăng kí?"
Chuyện này Tạ Chấp biết, cậu nói: "Đã đăng kí rồi, nhưng thầy Trương nói là cậu có thể tùy ý lựa chọn hạng mục cậu thích, chúng tôi có thể điều chỉnh giúp cậu."
Nghiêm Tứ "Ồ" một tiếng, hỏi: "Giờ thì có hạng mục nào đăng kí được?"
Tạ Chấp nhớ rõ: "Có hạng mục ném, ném quả tạ, ném đĩa, còn có hạng mục nhảy, nhảy xa, nhảy xa kiểu đứng, và cả......"
Nghiêm Tứ: "Chờ một chút, thế này phức tạp quá đi, tôi hổng nhớ được —— có đơn đăng kí không? Cái mà có danh sách các hạng mục ý, tôi nghía qua phát."
Tạ Chấp: "......"
Tạ Chấp không chê phiền mà nói cho Nghiêm Tứ biết tên các hạng mục, chỉ là không ngờ hắn hỏi về đơn đăng kí.
Không ngờ là cuối cùng vẫn bị hỏi.
Nghiêm Tứ nhìn thoáng qua Tạ Chấp trầm mặc, hỏi: "Không có danh sách?"
Tạ Chấp không muốn nói dối Nghiêm Tứ, chỉ có thể nói: "Có danh sách......"
Nghiêm Tứ lại nhìn Tạ Chấp, cười rộ lên: "Vậy thì chính là có bí mật không muốn cho tôi xem, hửm?"
Nghiêm Tứ chỉ là đùa một chút, nhưng Tạ Chấp nghe mà lòng chùng xuống.
Phải, danh sách kia đúng thật là có bí mật.
Đơn đăng kí thật ra ở bên trong cái folder thứ nhất trên bàn cậu, duỗi tay là có thể lấy ra ngay.
Nhưng cậu không muốn để Nghiêm Tứ thấy.
Chỉ cần Nghiêm Tứ nhìn một cái thì sẽ phát hiện ra tên của Tạ Chấp chiếm hơn phân nửa các hạng mục, hầu như những hạng mục vừa khó vừa khó có giải thì đều do cậu ôm đồm.
Tạ Chấp cũng không có cách nào.
Làm lớp trưởng, cậu không thể để bất cứ hạng mục vắng mặt học sinh lớp 11/7, nhưng thân mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, bảo cậu ở trước mặt vung tay kêu gọi và khuyến khích mọi người tham gia hoạt động, thì cũng là làm khó cậu rồi!!!!
Tạ Chấp: "Tui mệt mỏi quá."
Tạ Chấp cũng không cảm thấy bản thân ủy khuất hay vất vả khi phải một mình gánh vác mấy hạng mục này
Nhưng...... Theo quan niệm thế tục, ngay cả một cái lớp nhỏ như vậy cũng không thể huy động được, cậu bị chỉ trích là "kẻ bất tài." thì cũng đúng lắm.
Tạ Chấp không muốn Nghiêm Tứ nhìn mình như vậy.
Tạ Chấp: "Có đơn, để tôi tìm xem xem."
Tạ Chấp cúi đầu, lục trong ngăn kéo mấy phút đồng hồ, rút ra một tập tài liệu, đưa cho Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ cầm lấy đơn rồi nhìn lướt qua, hiểu chuyện gì đang xảy ra liền.
Nghiêm Tứ trả lại đơn cho Tạ Chấp.
Tạ Chấp: "Chọn xong rồi?"
Nghiêm Tứ: "Không chọn."
Tạ Chấp: "Không chọn? Sao thế?"
Nghiêm Tứ: "Cảm thấy cảnh này quay thế thì quá nhạt nhẽo, hậu kỳ cắt nối biên tập cũng không dễ."
Giải thích cho Tạ Chấp xong, Nghiêm Tứ chuyển hướng nhìn camera-man, hỏi: "Có nên tổ chức một cuộc vận động tham gia đại hội thể dục thể thao hay gì đó không? Kiểu để mọi người hỗ trợ tham gia cuộc thi để sau này biên tập dễ hơn?"
Lưu Nhiếp quả thực là thụ sủng nhược kinh!
Nghiêm Tứ! Vị idol đỉnh lưu quay《 Minh tinh cùng bàn 》 thành 《 Hành trình tuần trăng mật》, hôm nay thế mà biết đến bốn chữ to "Biên tập không dễ" này sao?!
Sao cứ thấy có trá thế nhỉ?!
Lưu Nhiếp nghiêm túc tự hỏi một lúc, lại không phát hiện bất kì lỗ hổng logic nào trong lời nói của Nghiêm Tứ, chỉ có thể gật gật đầu.
Đúng lúc này, Trương Đạt Khai kẹp quyển sách địa lý của mình đi vào.
Nghiêm Tứ lập tức đứng lên, đi đến mép bục giảng: "Thầy Trương! Ta có thể thương lượng một chuyện nhỏ không ạ?"
Trương Đạt Khai nhíu mày: "Lại làm sao vậy?"
Nghiêm Tứ: "Có thể quay lại cảnh đăng ký các hạng mục cho đại hội thể thao lần này không ạ? Chúng em cần một chút tư liệu sống."
Trương Đạt Khai nghĩ nghĩ, cảm thấy yêu cầu này hợp tình hợp lý, ông tuy rằng không thích chương trình làm trì hoãn việc dạy học bình thường của mình, nhưng đây cũng là một hạng mục được trường học triển khai mạnh.
Tại cuộc họp hàng tuần, hiệu trưởng cũng nhấn mạnh sự cần thiết phải hỗ trợ những yêu cầu hợp lý của ekip chương trình.
Trương Đạt Khai: "Được."
Trương Đạt Khai: "Nhưng không được trì hoãn thời gian cho tiết học."
Nghiêm Tứ: "Vậy thầy chỉ định một khoảng thời gian?"
Trương Đạt Khai quay đầu lại nhìn lịch học dán trên bảng đen, phát hiện hôm nay là thứ hai, tiết cuối buổi chiều là họp lớp như thường lệ.
Trương Đạt Khai: "Tiết buổi chiều sẽ được sử dụng để quay cảnh đăng ký cho đại hội thể thao. Em chủ trì nhé, không quá hai mươi phút."
***
Lần trước Tạ Chấp đã thức cả đêm để làm PPT (power point) tuyên truyền cho đại hội thể thao. Tất cả đều đã có sẵn.
Trong giờ tự học vào buổi chiều, mọi người đều im lặng, Tạ Chấp trên bục giảng đọc lại ý nghĩa và mục tiêu của đại hội thể thao, sau đó mở PPT có danh sách các hạng mục.
Tạ Chấp: "Giờ mọi người hãy nhìn các hạng mục, nếu thích cái nào thì có thể nói trực tiếp với tôi."
Nghiêm Tứ nhanh chóng giơ tay lên.
Tất cả mọi người trong lớp đều quay đầu lại nhìn về phía Nghiêm Tứ.
Câu này được buột miệng thốt ra xong, các nữ sinh trong lớp ngay lập tức bắt đầu nhỏ giọng tán thưởng —— thời học cấp ba ấy, ai mà chạy được 2000m thì chắc chắn là idol giới trẻ của cả lớp!
Đại minh tinh đẹp, thể lực lại còn tốt, quả thực là hoàn mỹ đó?
"Nghiêm Tứ nói đúng đấy!" Ngay sau mấy nữ sinh, cũng có nam sinh lập tức giơ tay, "Lớp trưởng, tôi thấy tôi cũng muốn đăng kí 2000m."
Ủy viên thể dục nhanh chóng "Xì" một tiếng, nói: "Lớp trưởng, cậu ta chạy không nổi đâu, cứ để tôi đăng kí 2000m đi."
Tạ Chấp: "Tổng cộng ba người, tôi ghi lại trước."
Tạ Chấp nhanh chóng ghi lại ba cái tên, rồi lại hỏi: "Vậy...... 1500m thì sao?"
Rất nhanh, ủy viên học tập ngày thường gần như không vận động bao giờ cũng giơ tay lên, 1500m trong hai phút ngắn ngủi bị tranh đoạt không còn chỗ nào.
Tạ Chấp nhanh chóng viết lại tên, nhịn không được kinh ngạc một chút, tại sao mấy hạng mục khó được mọi người ưa thích này lại trở nên nổi tiếng thế?
Hắn chẳng qua chỉ nhẹ nhàng lợi dụng tinh thần cạnh tranh của các nam sinh mà thôi —— nam sinh trong lớp cho dù cảm thấy bọn họ không bằng mình, thì cũng chỉ ở phương diện nhan sắc.
Nhưng nhất định không thể ở phương diện dũng khí hay là thể lực
Tiểu thịt tươi bình hoa như mình mà còn dũng cảm chạy 2000m, nếu mà nam sinh trong lớp lại không theo kịp thì họ sẽ thành cái gì?
Nghiêm Tứ biết Tạ Chấp không rõ thủ đoạn nhỏ này, hắn cũng không tính để cậu hiểu.
Trong tổng cộng mười bảy phút, Tạ Chấp đã đăng kí xong mấy hạng mục lúc trước không có đủ quân số, cầm đơn đăng kí đi xuống.
"Giờ đăng kí xong rồi à?" Nghiêm Tứ hỏi.
"Ừ." Tạ Chấp gật gật đầu, lại như nghĩ đến cái gì, thu lại câu "Đã xong".
Thật ra là...... vẫn chưa. Còn lại một hạng mục, Tạ Chấp là để lại cho mình cùng Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ tùy ý liếc nhìn đơn trong tay Tạ Chấp, thấy một hạng mục duy nhất chưa được điền tên.
"Hai người ba chân 400m."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT