"Gì mà...... Gì mà dưới ký túc xá cơ?" Tạ Chấp không thể tin được.

Nghiêm Tứ nghiêm túc: "Dưới ký túc xá căn cứ huấn luyện."

Tạ Chấp sửng sốt: "Căn cứ huấn luyện? Cậu đến căn cứ huấn luyện làm gì?"

Quên đồ? Đồ makeup chăng? Nếu vậy thì muốn mình đi xuống làm gì?

Nghiêm Tứ bên kia lặng đi một lát, hít sâu một hơi, ngữ khí không tốt, hỏi: "Đúng vậy, tôi đến căn cứ huấn luyện làm gì nhỉ?"

Tạ Chấp: "Cậu...... Cậu tự nói đấy nhé."

Người này bị làm sao vậy, vẫn còn tức giận luôn cơ?!

"Thế nên là tôi không có đi!" Nghiêm Tứ: "Cậu còn tưởng là xuống dưới làm gì! Chỗ cửa sau đó, tôi biết cậu có chìa khóa, mau xuống dưới!"

Nghiêm Tứ nói xong câu đó liền nhanh chóng cúp máy.

Tạ Chấp khó hiểu liếc nhìn điện thoại, để điện thoại trên bàn, lấy sách câu hỏi sai, viết hai dòng, sau đó, Tạ Chấp ném bút, ấn bàn, đột nhiên đứng lên.

Băng ghế gỗ phát ra tiếng "cạch cạch" bén nhọn trên sàn gỗ, các bạn cùng phòng vốn dĩ đang làm việc khác nhau trong phòng ngủ đồng thời nhìn về phía Tạ Chấp.

Chỉ thấy tấm lưng đơn bạc nhưng phi thường đẹp đẽ của Tạ Chấp khẽ run lên.

Một lát sau, Tạ Chấp lấy cái phích nước trên bàn, quay đầu lại: "Tôi đi lấy nước."

...... Lấy nước mà cũng cần kích động như vậy sao?

Mấy người bạn cùng phòng liếc nhau.

Ngay lập tức, bạn cùng phòng A —— Thẩm Phi Vũ đã có một điểm mù (?) —— Tạ Chấp lôi bài tập mỹ thuật ra khỏi bàn và cầm nó bằng tay không cầm phích.

"Lấy nước...... Mà còn mang bài tập mỹ thuật đi?" Thẩm Phi Vũ nhìn Vu Tễ.

Vu Tễ nhún vai, khen ngợi: "Không hổ là lớp trưởng!"

Mọi người nhìn theo Tạ Chấp ăn mặc kỳ lạ vội vàng ra khỏi cửa ký túc xá rồi nhanh chóng biến mất.

Tạ Chấp cầm phích nước đi đến phòng nước, để lại phích rồi bước nhanh về phía cầu thang bên cạnh phòng nước, dựa vào vịn cầu thang, nhanh chóng lao xuống mà không phát ra tiếng động nào.

Nghiêm Tứ tới?!

Nghiêm Tứ đã trở lại?!

Đây là sự thật ư??

Tạ Chấp tim đập hối hả như muốn bay ra, cậu định trực tiếp chạy xuống dưới lầu để nhìn lén một chút, xem Nghiêm Tứ có phải là thật sự tới rồi hay không.

Nghiêm Tứ cúp máy xong, đi ra khỏi buồng lái, khoanh tay, tựa vào bên cạnh xe mình mà chờ đợi.

Nửa phút sau khi cúp máy, Nghiêm Tứ thấy Tạ Chấp như cơn trận gió vọt xuống dưới cầu thang —— Tạ Chấp có mặc một chiếc áo lông dệt kim hở cổ mỏng, mặc hơi ẩu, lúc chạy xuống tóc mái bị gió nhẹ thổi bay khiến cả đầu rối tung.

Nghiêm Tứ nở một nụ cười nghiền ngẫm.

Bộ dáng không chỉnh tề của lớp trưởng...... Trông cũng khá đẹp.

Tạ Chấp sau khi chạy đến cạnh cửa kính thì lấy ra chìa khóa dành riêng cho lớp trưởng chủ nhiệm lớp đưa, cắm v4o, nhưng bị ngược, Tạ Chấp hơi sốt ruột, vội vàng xoay chìa về bên trái.

Nghiêm Tứ nhìn Tạ Chấp tay chân vụng về mở cửa, ý cười càng sâu.

"Cùm cụp."

Cánh cửa phát ra một tiếng vang nhỏ, Tạ Chấp cuối cùng cũng mở được cửa.

Đồng thời, Nghiêm Tứ cũng mở ra hai tay đối diện với cánh cửa vừa được mở rộng.

Tạ Chấp đẩy cửa, chạy nhanh ra, nhưng khi cậu sắp chạy vào vòng tay của Nghiêm Tứ thì lại dừng bước.

Tạ Chấp đứng ở trước mặt Nghiêm Tứ.

Ánh mắt xinh đẹp không còn vẻ lãnh đạm thường ngày, trong đó có kích động, có khó tin, càng nhiều hơn là hưng phấn cùng vui vẻ.

Khóe mắt Tạ Chấp hơi hơi hồng, dưới ánh đèn đêm nhìn không ra.

Tạ Chấp nhìn Nghiêm Tứ.

Nghiêm Tứ dang tay ra hiệu Tạ Chấp ôm hắn.

Tạ Chấp có chút do dự, lặng lẽ lui một bước ra sau.

Nghiêm Tứ lập tức nhận ra.

"Lớp trưởng." Nghiêm Tứ ủy khuất hỏi, "Đã lâu không thấy mà cũng không cho tôi ôm một cái sao?"

"Pa" Tạ Chấp nghe thấy tiếng đứt dây trong đầu.

Idol với fan cách biệt thân phận không thể ôm nhau cái quần què.

Tạ Chấp không quản được, cũng không muốn quản.

Gió đêm mang hơi lạnh thổi bay vạt áo Tạ Chấp, "thổi" cậu đi lên phía trước một bước, vươn tay, trực tiếp ôm lấy Nghiêm Tứ.

Khoảnh khắc được Tạ Chấp ôm, Nghiêm Tứ ôm chặt lại cậu.

Ấm áp khó lòng giải thích, cảm giác an toàn không thể miêu tả.

Là do cái ôm dày rộng vững chắc của Nghiêm Tứ mang tới.

"Lớp trưởng, nhớ tôi không?" Cằm Nghiêm Tứ để trên vai Tạ Chấp, vỗ vỗ lưng cậu.

Tiểu Tạ Chấp trong lòng Tạ Chấp ngã xuống đất chỉ trong tích tắc, sau đó lộc cộc bò dậy, lẻn đến ngồi trên đầu Nghiêm Tứ, gào khóc: Em sao mà lại không nhớ anh!!!!

Em nhớ anh.

Cực kì nhớ, đặc biệt nhớ, mỗi ngày đều nhớ.

Em rất nhớ anh, em rất nhớ anh, em rất nhớ anh!

Trong bờ vai của Nghiêm Tứ, Tạ Chấp nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khắc chế mọi tình cảm mãnh liệt trong một cái nhắm mắt.

Tạ Chấp nhàn nhạt nói: "Tôi nhớ cậu."

Ngón tay Nghiêm Tứ sờ đến sau cổ Tạ Chấp, xoa nhẹ gáy cậu, cười rộ lên: "Ngoan. Tôi cũng nhớ cậu."

***

Cái ôm của cả hai không kéo dài lâu.

Mặc dù hiện tại đã là giờ tắt đèn, Tạ Chấp thì lại trái với nội quy trường học chạy ra ngoài, nhưng không loại trừ khả năng sau khi tắt đèn vẫn còn có người không ngủ, cũng không loại trừ khả năng bị chụp lại.

Cho nên hai người ôm "hình thức" một cái, xong Nghiêm Tứ kéo Tạ Chấp vào trong xe hắn.

Nghiêm Tứ bật đèn ở hàng ghế sau, Tạ Chấp liền nhìn thấy ghế sau rộng rãi bị hai chiếc vali lớn chiếm chỗ.

Dựa vào cơ thể nhanh nhẹn của mình, Nghiêm Tứ lách sang phía bên kia của hai chiếc vali và mở khóa chúng.

Khi vali được mở ra, Tạ Chấp nhìn thấy cả một chiếc vali chứa đầy các loại hộp khác nhau.

Nghiêm Tứ duỗi tay, mở một cái trong số đó ra, để lộ một cái hộp chứa đầy nam châm tủ lạnh kì lạ. (*)

(*) Gốc là 异域风情 dị vực phong tình, được sử dụng để chỉ một số phong tục khác với phong tục địa phương, gồm cả âm nhạc, đồ vật, v.v.,...

Sau đó lại mở một hộp khác ra, là móc chìa khóa nhìn rất lạ kì.

Một hộp rồi một hộp được mở ra, mỗi một cái hộp đều có những thứ đồ không giống nhau, nam châm tủ lạnh, móc chìa khóa, quần đùi nhiệt đới, còn có hàng mỹ nghệ khắc gỗ.

Tạ Chấp nhìn đống đồ này, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Tứ, môi hơi hé.

Tình huống này là sao???

Chẳng lẽ Nghiêm Tứ định ngày mai mở cuộc họp báo tuyên bố rời khỏi giới giải trí, sau đó thuê một cửa hàng ở bên cạnh trường học để chuyên bán đồ lưu niệm ở Maldives sao???

Nghiêm Tứ nhìn dáng vẻ hơi dại ra của Tạ Chấp hơi, giương cằm lên: "Không tồi nhỉ."

"Không tồi." Tạ Chấp hỏi, "Đây đều là cậu mua ở Maldives sao?"

"Giỏi đấy." Nghiêm Tứ trở nên hứng thú, "Còn biết tôi đi Maldives."

Tạ Chấp: "......"

A a a a a a a a a!!!

Tại sao lại như vậy!!!

Tạ Chấp nhất thời lỡ miệng, bại lộ việc bản thân xem ảnh hành trình cũng như bữa ăn của Nghiêm Tứ cả trăm lần mỗi ngày!!

Tạ Chấp biết quá nhiều!

Tạ Chấp không chỉ biết rằng Nghiêm Tứ đi Maldives, còn biết hắn bỗng nhiên trở nên cuồng mua sắm, càn quét mười con phố ở Maldives, khiến Uông Bình đi dạo đến chân gãy đầu trọc.

Đối với loại hành vi này: Tạ Chấp chỉ muốn nói —— đáng yêu, cực kì đáng yêu!

Idol thích dạo phố mua vật lưu niệm là cái đồ đáng yêu nhất thế giới, ba tuổi, không thể nhiều hơn ba tuổi!

"Lại thất thần?" Nghiêm Tứ nhìn Tạ Chấp tâm hồn đang trên mây.

Tạ Chấp lúc này mới phản ứng lại, chỉ thấy Nghiêm Tứ cúi người tới gần cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu.

Không gian bên trong xe phi thường nhỏ hẹp, hai người tuy rằng cách nhau một vali, nhưng khí tràng Nghiêm Tứ cường đại, cho dù là cách vali vẫn như là dán ở trước mặt Tạ Chấp.

Nghiêm Tứ ép hỏi: "Nói, sao cậu biết tôi đi Maldives?"

Tạ Chấp: "Thì tôi nghe......" Các bạn nữ trong lớp nói......

Nghiêm Tứ: "Hửm?"

Tạ Chấp nhìn vào mắt Nghiêm Tứ, chỉ có thể thay đổi cái nói: "Thì không phải là bởi vì lần trước tôi theo dõi super topic của cậu sao...... Thỉnh thoảng tôi cũng dùng Weibo."

Lúc trước huấn luyện việt dã bị bắt gặp, Nghiêm Tứ giúp Tạ Chấp bấm theo dõi.

Nghiêm Tứ nhớ tới chuyện này.

"Ngoan vậy." Nghiêm Tứ cười ngồi trở lại, "Còn biết là theo dõi thì phải đọc, có đánh dấu không?"

Tạ Chấp: "Ừm, đã đánh dấu."

Nghiêm Tứ: "Ngày nào cũng xem?"

Tạ Chấp vô thức nắm lấy một cái nam châm tủ lạnh, nhéo nhéo: "Đúng vậy, ngày nào cũng xem."

"Là...... Thật sự không có quên tôi......?" Nghiêm Tứ tự nói một câu, mặt mày giãn ra.

Tạ Chấp: "Thật sự không có quên cậu."

"Tôi cũng không có quên cậu." Nghiêm Tứ nói xong chỉ vào chỗ đồ trong xe, bắt chéo chân, "Cho nên quà đã hứa với cậu tôi đều mang về nè."

Tạ Chấp: "......"

Tạ Chấp: "...... Toàn bộ?"

Tạ Chấp nhìn hai cái vali 28 inch.

Nghiêm Tứ: "Toàn bộ."

Tạ Chấp: "Không phải cho cả lớp sao...?"

Nghiêm Tứ: "Quà cho họ tôi đóng gói riêng, để trong khách sạn."

Tạ Chấp: "Còn thầy nữa......"

Nghiêm Tứ: "Để chung với các bạn."

Nghiêm Tứ: "Ở chỗ này, toàn bộ quà đều chỉ dành cho riêng cậu."

Tạ Chấp cúi đầu, mở lòng bàn tay ra, nhìn nam châm tủ lạnh trong tay bị đèn trong xe nhuộm vàng, không biết nên nói gì.

Cái ngày bọn họ tách ra kia.

Lúc Tạ Chấp đưa sáo trúc cho Nghiêm Tứ, Nghiêm Tứ đúng là có nói khi về sẽ tặng quà cho mình.

Tạ Chấp vẫn nhớ rõ lời ước định này.

Tạ Chấp vẫn luôn cảm thấy —— bản thân có thể có được cái ước định này thật ra cũng đã thỏa mãn lắm rồi.

Điều cậu không ngờ là...... Nghiêm Tứ thật sự đã mang quà về cho cậu, không chỉ một mà là...... Nhiều món như vậy.

Hóa ra Nghiêm Tứ "mua sắm cuồng ma" quay show cũng không đột nhiên trở thành "Nghiêm ba tuổi" thích mua đồ, mà hắn chỉ là......

Chỉ là...... Mua quà đã hứa cho một con người nhỏ bé lại bình phàm tên Tạ Chấp mà thôi.

Nghiêm Tứ nhìn Tạ Chấp vẫn luôn dán mắt vào miếng nam châm tủ lạnh không nói chuyện, đợi một lúc mới mở miệng.

Nghiêm Tứ: "Nói tôi biết, thích không?"

Tạ Chấp cúi đầu gật gật đầu, giọng nói có chút khàn: "Thích."

Thích, thích đến điên, đây là thứ trân quý nhất cậu từng nhận được—— trong số những thứ trân quý cậu đã từng nhận.

Sao lại có thể có người quay về với một rương báu vật rồi hào phóng tặng đi như vậy?

Nghiêm Tứ nhìn Tạ Chấp vẫn luôn cúi đầu, họng hơi nghẹn, cuối cùng, hắn nâng tay lên, xoa đầu lớp trưởng, ấn trán cậu, làm cho đầu cậu ngẩng lên.

"Đều là mấy thứ vặt vãnh không quá đáng giá." Nghiêm Tứ ho khan một tiếng, "Khụ...... Về sau vẫn luôn mua cho cậu là được."

***

Tạ Chấp ngồi một hồi, cuối cùng bắt đầu cầm cái túi nhỏ để quà vào dưới sự dụ dỗ của Nghiêm Tứ.

Nếu phải trực tiếp mang hai cái vali 28 inch kia vào phòng ngủ, dù cho Tạ Chấp không chê chói mắt, Nghiêm Tứ cũng sẽ đau lòng cậu phải khiêng vật nặng như vậy.

Rồi sau đó, thể nào cậu cũng không thể không vì "tình nghĩa bạn cùng phòng" mà phân quà cho họ.

Đây là quà Nghiêm Tứ mua cho Tạ Chấp!

Trừ Tạ Chấp ra, ai lấy thì là cá mập đen! (*)

(*) Thật lòng không hiểu câu này, chắc là đang trù á, ai hiểu thì nhắc mình nhóe

Nghiêm đại minh tinh chính là nhỏ mọn như vậy đấy.

Tạ Chấp cầm bọc nhỏ do minh tinh Nghiêm Tứ keo kiệt bủn xỉn chuẩn bị, nhờ vào ánh đèn vàng bên trong xe, nghiêm túc chọn lựa.

Cậu thật sự chọn không ra!

Trong cả cái vali, cái này cậu thích, cái kia cũng thích.

Tạ Chấp thật hận.

Vì sao mình không có một chiếc túi không gian bốn chiều của Doraemon!? Vì sao không thể cứ thế gói mang về cả cái vali này???

Mỗi một món quà Tạ Chấp đều thật cẩn thận cầm lên ngắm nghía rồi để xuống, qua một lúc, cậu lại lưu luyến không rời cầm thứ vừa để xuống lên, cứ ngắm mãi.

Nghiêm Tứ ngả người dựa ghế, vẻ mặt thỏa mãn mà nhìn động tác của Tạ Chấp.

Tạ Chấp rất tỉ mỉ, ánh mắt cực kì chuyên chú.

Nghiêm Tứ cảm thấy —— bản thân mình một đường này túi lớn túi nhỏ, bị Uông Bình chế nhạo (sau đó tên kia bị hắn dỗi lại), hoàn toàn là đáng giá.

Chiêm ngưỡng một lúc, Nghiêm Tứ đưa mắt sang bên cạnh Tạ Chấp, bỗng nhiên thấy một cái túi vừa rồi hắn không chú ý tới —— hình như Tạ Chấp lúc chạy xuống có cầm một cái túi, hẳn là một sản phẩm thủ công màu lam.

Nghiêm Tứ chỉ tay vào túi: "Đó là gì?"

"Hả?" Tạ Chấp đang quà xoay người, theo ngón tay Nghiêm Tứ nhìn qua.

Tạ Chấp nhìn thấy, thứ bên người mình, bị Nghiêm Tứ chỉ vào, là một chiéc túi vải tie-dye màu lam, đúng là cái túi cậu làm lúc ở lớp mỹ thuật rồi định đưa cho Nghiêm Tứ.

Tạ Chấp cầm lấy túi, muốn nói lại thôi.

Cái này...... Cái này...... Nói sao đây??

Lúc làm túi là đầu óc nhất thời nóng lên!!!

Lúc mang túi đi cũng là đầu óc nhất thời nóng lên!!

Thẳng đến khi mang tới trước mặt Nghiêm Tứ, cậu mới thấy...... Thật! Xấu! Hổ!?

Nhìn lướt qua đỉnh cấp phú nhị đại cộng thêm đỉnh lưu minh tinh Nghiêm Tứ mặc áo LV, quần prada, rồi cả giày Italy hoàn toàn là thủ công định chế, Tạ Chấp thấy, túi vải này của mình...... Thật sự là không lấy ra được.

Tạ Chấp ừm vài tiếng, cuối cùng căng da đầu, đặt túi vào giữa hai cái vali.

Trong trạng thái Schrodinger - hoặc tặng Nghiêm Tứ hoặc không (*), Tạ Chấp chớp chớp mắt.

(*) Câu này có vẻ đang nhắc tới thí nghiệm con mèo của Schrodinger. Đây là thí nghiệm nói về trạng thái của mèo khi ở trong một chiếc hộp kín có chứa một mẩu chất phóng xạ mà sau khoảng một giờ có thể sẽ có một phân tử của nó bị phân rã (hoặc không). Mô tả theo về cơ học lượng tử, con mèo sẽ ở trong trạng thái chồng chập của sống và chết (nguyên nhân phức tạp lắm, ai quan tâm có thể tự tìm hiểu nha) cho đến khi có người mở hòm ra xem. Thế nhưng theo trực giác, trong thế giới vĩ mô, con mèo chỉ có thể ở một trong hai trạng thái cơ bản hoặc sống hoặc chết.

Ở đây mình nghĩ câu này của tác giả hiểu theo ý là Tạ Chấp quyết tâm tặng Nghiêm Tứ hoặc không, đơn giản thế thôi, tự nhiên cho thêm Schrodinger vào làm đau đầu quá:))) Nói thật mình không chắc lắm, ai có cách hiểu đúng hơn hoặc diễn đạt dễ hiểu hơn thì bảo mình nhé.

Để link bài viết về thí nghiệm trên ở để mn đọc nếu có hứng thú, chứ wiki khó hiểu quá 😊

Tạ Chấp: "Cái này...... Là một cái túi."

Nghiêm Tứ: "Ừm, túi gì?"

Tạ Chấp: "Túi tôi...... Làm ở lớp mỹ thuật."

Tạ Chấp vuốt v3 hoa văn màu lam giống như những ngọn sóng, lại hỏi: "Cậu có thấy đẹp không?"

Cũng được đó. Nghiêm Tứ thầm đánh giá —— dù sao cũng chỉ là sản phẩm do học sinh cấp ba làm ra, Tạ Chấp cũng không có thiên phú mỹ thuật, cho dù cho thêm bộ lọc "Tạ Chấp" (*), Nghiêm Tứ vẫn cảm thấy nó khá bình thường.

(*) Ở đây có nghĩa là vì người làm túi là Chấp nên mắt Four như kiểu có thêm cái bộ lọc, filter khi nhìn cái túi

Nghiêm Tứ chân thành khẳng định: "Khá đẹp."

Tạ Chấp tựa như được những lời này cổ vũ, ngẩng đầu, hai mắt sáng lên: "Thật không?"

Nghiêm Tứ mặt không đổi sắc: "Gì mà thật hay giả, lừa cậu làm gì."

Tạ Chấp rốt cuộc hạ quyết tâm.

Cậu đẩy cái túi cho Nghiêm Tứ, phối hợp trạng thái Schrodinger. (?)

Tạ Chấp nhẹ giọng nói: "Cái này tặng cậu nè."

Trái tim Nghiêm Tứ bị gõ nhẹ một cái, bài nhạc trang nghiêm cấp bậc sử thi hòa âm cùng với nhạc dạo ngày xuân nội tấu vang rền trong tim hắn, địa vị của cái túi này cũng nước lên thì thuyền lên ở trong lòng Nghiêm Tứ.

Nghiêm Tứ nhìn chằm chằm cái túi.

Từ tận đáy lòng mà cảm thấy —— tác phẩm này quá đẹp rồi đấy???

Tuyệt mỹ!

Đúng là một trân phẩm nghệ thuật! Biển cả di châu (*)!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play