<!--StartFragment-->Ta giống như thường ngày, dùng qua bữa sáng, đến từ đường thắp cho phụ thân một nén hương, tới phòng lương lấy sổ sách ngày hôm qua xem qua một lượt, sau đó liền đến thư phòng đọc sách phụ thân đã từng đã học qua.

Còn nhớ ba năm trước đây, ta đã hỏi nương: "Phụ thân ta là một người như thế nào."

Nàng nhìn cây hoa đào suy nghĩ thật lâu, mới nhàn nhạt cười một tiếng, sau đó mắt liền bắt đầu ướt ướt.

Cho nên, ta không hỏi thêm lần nào nữa.

Chỉ có thể đọc sách phụ thân thích nhất, trong trí nhớ trống không phác họa ra một phụ thân anh tuấn, từ ái, một nửa đời ngựa chiến, cả đời huy hoàng Hậu gia.

Sau đó đi tôn kính hắn, tưởng niệm hắn. . . . . .

Mở sách " binh pháp Tôn Tử" trên bàn, ta nhớ tới Tiêu Tiềm đã nói.

"Lan Hầu gia là nam nhân tài ba nhất ta từng gặp, ở trên chiến trường hắn cương cân thiết cốt, bách chiến bách thắng, ở trước mặt Lan phu nhân hắn vĩnh viễn đều nhu tình trăm chiều, săn sóc tỉ mỉ."

"Tựa giống như ngươi?" Ta hỏi.

"Không, là ta giống như hắn!"

Nhớ tới Tiêu Tiềm, ta bấm tay tính toán thời gian, đảo mắt đã qua ba tháng, nói không nhớ hắn là giả, thế nhưng là. . . . . .

Ta cuối cùng cảm thấy cái loại tưởng niệm đó chứa đầy bất mãn cùng tịch mịch, cái loại yêu say đắm đó chiếm giữ không ngớt linh hồn trống rỗng.

Gần tối, trong đình bên cạnh ao sen, một mình ta ngồi chơi cổ cầm.

Tài đánh đàn của ta ngay cả mình cũng không dám khen tặng, cũng không biết tại sao, ta chính là thích đánh, cảm giác tiếng tranh tranh kia sẽ lấp đầy linh hồn trống rỗng của ta. . . . . .

Trong thời gian ba năm nay, ta mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, muốn một lần nữa học rất nhiều văn chương, thi từ, cùng với lễ tiết đã quên, muốn một lần nữa nhận thức cùng quen thuộc từng khuôn mặt xa lạ trong phủ, còn phải luyện tập cầm kỳ thi họa cùng nữ công. Kể từ sau khi biết Tiêu Tiềm, ta lại bắt đầu cùng mẫu thân học cách xử lý những chuyện lớn nhỏ trong phủ.

Không biết tại sao, ta hết lần này tới lần khác thích loại bận rộn này, cảm giác một khi rảnh rỗi, thế giới sẽ trở nên trống trải, trống không giống như hai bàn tay trắng!

Kỳ thực, không có ai chân chính hiểu rõ ta, Tiêu Tiềm không hiểu, mẹ cũng không hiểu ta, ngay cả tự bản thân ta cũng không rõ ràng, ta đây cẩm y ngọc thực mà sao thâm trầm đau thương như vậy. . . . . .

Tựa như giờ phút này, tiếng đàn tranh tranh, ao nước tiêu điều lạnh lẽo. . . . . .

Vừa lúc tịch dương, ưu thương theo sắc trởi ảm đạm lấp đầy tâm hồn tịch mịch của ta.

"Mặt trời lặn, ngày mai còn có thể lại mọc, cần gì lưu tâm như thế?" Một thanh âm nam nhân trầm thấp nhẹ thổi qua sau lưng ta.

Thân thể ta cứng đờ, dây đàn ở ngón tay giữa đứt đoạn.

Ta xác định ta chưa từng nghe qua thanh âm này, bởi vì chỉ cần nghe qua một lần, ta tuyệt đối sẽ không quên, thanh âm này lạnh đến khiến người từng trận run sợ.

Ta kinh ngạc xoay người, khi thấy nam nhân phía sau, ta hoàn toàn sợ ngây người.

Đầu tiên đập vào mi mắt chính là hắn một thân áo đen, loại màu sắc dễ dàng làm cho người ta sao lãng nhất này lại trở nên chói mắt trên người hắn! Bởi vì hắn chính là loại nam nhân dù đứng trong nghìn vạn người cũng sẽ làm cho người ta cảm giác chỉ có một mình hắn tồn tại.

Hắn có một đôi mắt cực kỳ tĩnh mịch, giống như tất cả đều không thể khiến cho tâm tình hắn có chút dao động. Hắn có một khuôn mặt giống như tượng đá chạm khắc, mày kiếm mắt sáng, môi đỏ răng trắng, da như sương tuyết, quang nhuận như ngọc. Đáng tiếc mỹ quan hoàn mỹ nữa cũng vô dụng, lộ ra băng lãnh như chết lạnh.

Gương mặt trước mắt này khiến cho ta đột nhiên nhớ tới một câu nói đêm qua của Hoán Linh: Vũ Văn Sở Thiên có một khuôn mặt giang hồ đệ nhất mỹ nữ cũng cảm thấy không bằng.

Lúc ấy ta còn nghĩ nam nhân nếu dáng dấp cùng một dạng như nữ nhân, có thể nhìn sao!

Giờ phút này nhìn hắn ta mới hiểu được, có một loại nam nhân có thể khiến cho hoa sen đầy hồ ảm đạm thất sắc, mà sức quyến rũ nam nhân trên người hắn không giảm chút nào, có thể làm người ta nhìn xem không cách nào hô hấp. . . . . . Thậm chí làm cho không người nào có thể dời đi tầm mắt!

Cho nên, ta có thể hoàn toàn khẳng định nam nhân xa lạ đột nhiên xuất hiện ở Hậu phủ này chính là "người chỉ có ở trên trời" mà Hoán Linh khen ngợi, Vũ Văn Sở Thiên.

Không biết vì sao, hắn nhìn thấy ta phản ứng vô cùng kỳ quái. Hắn chậm rãi đưa tay về phía ta, cẩn thận chạm vào mặt của ta một chút, tựa như chạm vào đồ sứ dễ vỡ.

"Ngươi? Đây là. . . . . ." Ta ngây ngốc đứng tại chỗ, mờ mịt luống cuống, phản ứng chậm lụt khó có thể tưởng tượng nổi.

Hắn đến gần ta một chút, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Trần, là ngươi sao?"

Tiểu Trần! Hai chữ bị giọng nói khàn khàn của hắn gọi ra, thâm tình chân thành.

Mà sự mạo muội cùng vô lễ của hắn cũng vì vậy trở nên làm cho người ta cảm động.

"Không, không phải." Ta lui về phía sau một bước, giải thích: "Ngươi nhận lầm người, ta tên là Lan Hoán Sa, là tỷ tỷ của Hoán Linh."

"Ngươi. . . . . . Không thừa nhận, có phải hay không vẫn còn oán trách ta?"

Ta lại lui về phía sau mấy bước, cũng không sợ hắn, cũng không ghét hắn, chẳng qua là vừa nhìn thấy nhu tình cùng hơi nước bao trùm trong mắt hắn thì lòng của ta bắt đầu kịch liệt run rẩy.

"Tiểu Trần, chỉ cần ngươi còn sống. . . . . . Ta có thể lại một lần nữa nhìn thấy ngươi, cũng không còn cầu xin điều gì nữa."

Lời nói cảm động lòng người như vậy, ánh mắt thâm tình như vậy, thanh âm nghẹn ngào như vậy.

Ta hiện tại rốt cuộc đã tin tưởng Hoàn Linh không có một chút khoa trương nào, nam nhân trước mặt này nhu tình như nước tuyệt đối làm cho người ta có loại cảm giác chìm đắm, một chút chìm đắm, không cách nào hô hấp, không cách nào suy tư.

"Sở Thiên!" Lúc này, Hoán Linh đột nhiên xuất hiện: "Ta không phải kêu ngươi chờ ta sao, làm sao ngươi chạy đến nơi đây?"

Vũ Văn Sở Thiên không nói gì, vẫn nhìn ta không chớp mắt.

"Đây là tỷ tỷ của ta, ta và ngươi đã từng đề cập qua."

"Tỷ tỷ của ngươi?" Trong mắt hắn đều là nghi ngờ. . . . . .

Kỳ thực trên mặt Hoán Linh cũng có vài phần nghi ngờ, nàng chỉ chỉ nương đang đi tới hướng chúng ta, nói: "Ừ, còn có. . . . . . Đó là nương của ta!"

Vũ Văn Sở Thiên hơi chần chờ một lát, hít một hơi, tiến lên thi lễ với nương, tất cung tất kính nói: "Lan phu nhân, hạnh ngộ!"

"Hạnh ngộ, ngươi họ Vũ Văn, không biết lệnh tôn là . . . . ."

"Một nhân vật vô danh mà thôi, Lan phu nhân nhất định sẽ không biết."

Nương như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, chuyển đề tài nói: "Vũ Văn công tử mới tới bản phủ, để Hoán Linh dẫn ngươi đi khắp nơi một chút đi."

"Hảo, đa tạ phu nhân!"

Cho đến khi Vũ Văn Sở Thiên cùng Hoán Linh biến mất ở cuối hành lang, nương mới đi đến bên cạnh ta hỏi: "Hắn mới vừa nói gì cùng ngươi?"

"Hắn giống như nhận lầm người."

"Nhận lầm người?"

"Hắn gọi ta. . . . . . Tiểu Trần!" Nhớ tới vẻ mặt vừa rồi của hắn, tâm ta lại một trận sợ hãi, một loại dự cảm bất tường quanh quẩn trong lòng ta. "Nương, ngài tốt nhất tra một chút quá khứ của hắn, ta lo lắng Hoán Linh sẽ phải chịu tổn thương."

"Ừ, ta sẽ hảo hảo tra một chút. Sắc mặt của ngươi không tốt lắm, trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi."
<!--EndFragment-->

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play