<!--StartFragment-->
Chương 2: Gặp lại Thiên

Vết thương cũ không dấu vết

Ba năm sau

Ta ngồi trên ghế đàn hương, đang cầm trà Long Tỉnh yêu thích nhất, chịu đựng gần hai canh giờ bị Hoán Linh tàn phá tinh thần.

"Tỷ, làm sao ngươi lại thất thần rồi?" Muội muội duy nhất của ta là Lan Hoán Linh, vô cùng không hài lòng gọi tâm tư đang phân tán phía chân trời của ta. "Ta đang hỏi ngươi đấy?"

Ta hít hít hương trà ngào ngạt, tinh thần hưng phấn trả lời: "Không có a, nào có thất thần!"

"Vậy sao ngươi không trả lời ta?"

Ta giật giật thân thể hơi có chút cứng ngắc, cố hết sức nhớ lại lời nói thổi qua bên tai ta, nhớ lại câu hỏi một canh giờ trước. Cuối cùng đành phải vô tội chớp mắt với nàng mấy cái: "Ngươi có thể hỏi lần nữa không?"

Nàng thở dài một tiếng, cầm lấy trà trong tay ta uống một ngụm lớn, nuốt xuống, lấy hơi nói: "Ta là hỏi: nương có thể đồng ý gả ta cho hắn hay không, nếu như không đồng ý thì phải làm sao bây giờ?"

"Oh." Thì ra đây là câu hỏi một canh giờ trước, ta thở dài: "Vậy ngươi tại sao không đi hỏi nương?"

"Ta đây không phải là muốn cùng ngươi thương lượng tốt đối sách trước sao!" Hoán Linh bĩu môi nói.

Tiểu kỹ xảo này của nàng ta biết, nàng không phải hi vọng ta ngày mai có thể ở trước mặt nương nói vài câu tốt đẹp. Ta cố ý làm bộ như không hiểu, là bởi vì ta trí tưởng tượng không tốt, không cách nào thông qua miêu tả cực kỳ khoa trương của nàng mà liên tưởng ra nam nhân gọi Vũ Văn Sở Thiên đến tột cùng có xứng đáng để muội muội ta phó thác cả đời hay không.

"Nếu nương ko đồng ý, hiển nhiên có đạo lý của nàng."

"Tỷ. . . . . . Ngươi cũng biết, chuyện như vậy nương sẽ không nói đạo lý."

"Hoán Linh!" Ta liếc nhìn cái bàn gỗ lim bị Hoán Linh đánh trúng, đoán chừng nó không chịu nổi đòn tiếp theo. "Ngươi nghĩ quá nhiều."

"Vậy ngươi nói Tiêu Tiềm có cái gì không tốt, nàng tại sao không đồng ý ngươi gả cho hắn?"

Nhắc tới Tiêu Tiềm, ta nhất thời cũng không biết nói sao.

Luận gia thế, hắn là con của bạn cũ phụ thân ta, xuất thân tướng môn, cùng chúng ta nhà cũng coi là môn đăng hộ đối.

Luận tài hoa, hắn mặc dù không tính là đầy bụng kinh luân, ít nhất cũng đọc đủ thứ thi thư binh pháp, quyết định sách lược tác chiến ở hậu phương.

Luận tình thâm, lại càng không cần phải nói, giống như lời của hắn: "Mỗi khi cuộc chiến kết thúc, ta đều nhìn về phương Bắc, vô cùng vui mừng vì còn cùng ngươi tồn tại dưới trời đất này."

Ngay cả Tiêu Tiềm có tiếng tốt hiền lành, thậm chí là rể hiền bao người tha thiết ước mơ cũng bị nương lần lượt cự hôn, ta thực sự nghĩ không ra nàng sẽ như thế nào kịch liệt phản đối Hoán Linh cùng một nam nhân phiêu bạt giang hồ.

Ta nhấp một ngụm trà, thu hồi suy nghĩ.

"Hoán Linh, hảo hảo vì sao phải gả cho giang hỗ lãng tử? Ngươi cũng biết nương ghét nhất những người giang hồ hành động theo cảm tính, chém chém giết giết, theo ta thấy Tiêu Lãng cũng không tồi."

"Quên đi, đừng có nhắc đến 'lão nhân gia' đó với ta, ta thấy hắn mục nát sẽ sớm vào quan tài đi, hắn cùng Sở Thiên căn bản không thể đánh đồng." Hoán Linh nhìn ngọn đèn ảm đạm trên bàn, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn vụt sáng, trên mặt lộ ra tươi cười hạnh phúc. "Ngươi nếu như nhìn thấy Sở Thiên sẽ biết cái gì gọi là nam nhân chân chính. . . . . . Hắn ôn nhu săn sóc, có thể dùng nụ cười nhấn chìm ngươi, thời điểm lãnh khốc cùng tức giận có thể dùng ánh mắt là đủ giết người. . . . . . Chỉ cần hắn xuất hiện trước mắt ngươi, ngươi cũng sẽ không muốn hắn rời đi. . . . . ."

Lại nữa rồi! Lời nói tương tự hai canh giờ trước nàng đã nói qua ba lần, bình thường nhìn Hoán Linh so với ta thông minh lanh lợi hơn nhiều lắm, như thế nào một tháng gần đây cùng si điên không khác nhau là mấy!

Ta thật sự là chịu không được nữa, lại không đành lòng ngược lại đắc ý của nàng, đành phải đáp: "Đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi, được chưa!"

"Thật sự!" Nàng cười lay động cánh tay của ta, "Ngươi đối với ta tốt nhất!"

Ta thích nhất nhìn nàng cười, nghe tiếng cười của nàng, cảm thấy đó là một loại vui vẻ phát ra từ đáy lòng.

Mà ta, bất luận gặp người nào, nghe cái gì cũng sẽ cười, không phải là vui vẻ, mà là thói quen!

****************************

Sớm tinh mơ, ta liền rửa mặt mặc tốt trang phục đi tới phòng giữa thường ngày dùng cơm.

Nương ngồi ngay ngắn ở trên ghế đàn hương, sắc mặt điềm tĩnh. Hôm nay nàng mặc chính là quần áo tơ lụa màu tím, ống tay áo và cổ áo có thêu hình hoa lan lịch sự tao nhã, bộ y phục này nàng thích nhất, có thể thấy được hôm nay tâm tình không tệ, ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Nương, chào buổi sáng." Ta bước nhanh đi tới bên người nàng ngồi xuống.

"Sa nhi, hôm nay nương kêu các nàng làm bánh hạnh nhân ngươi thích ăn nhất, mau tới nếm thử một chút."

Nhìn vẻ mặt cưng chiều của nàng, nghe được nàng nói như vậy, cho dù răng không ăn cái gì môi cũng lưu hương.

Kỳ thực có thể cùng nương ở chung một chỗ nương tựa lẫn nhau, có lấy Tiêu Tiềm hay không cũng không quan trọng.

Nương vừa đem bánh hạnh nhân gắp đến trước mặt của ta, Hoán Linh liền tiến vào, không lên tiếng ngồi bên cạnh ta, tâm sự nặng nề vùi đầu ăn cơm.

Không đợi ta mở miệng, nương thổi thổi trà nóng trong lạnh nhạt nói: "Linh Nhi, ngươi thích Vũ Văn Sở Thiên đó sao?"

"Khụ. . . . . ." Hoán Linh bịt miệng, đem bánh và trà mới vừa bỏ vào trong miệng cứng rắn nuốt xuống, kết quả ho khan một trận, liều mạng uống nước mới dừng được.

Hoán Linh đáng thương vỗ vỗ lồng ngực mình, nâng khuôn mặt hồng hồng muốn nói chuyện.

Nương hừ lạnh một tiếng, nói: "Một kiếm khách giang hồ không có danh tiếng gì, có gì tốt!"

"Không phải vậy." Hoán Linh lập tức phản bác: "Hắn trên giang hồ rất nổi danh."

"Nổi danh? Ta chỉ nghe nói mặt của hắn rất nổi danh, trêu hoa ghẹo nguyệt!"

"Ai nói, nữ nhân xinh đẹp nữa hắn cũng không liếc mắt nhìn, hơn nữa võ công cao cường, hành hiệp trượng nghĩa. . . . . ."

Ta nhìn dáng vẻ cố gắng bảo vệ quyền lợi của Hoán Linh, không khỏi nghĩ tới một ngày hai năm trước.

Ngày đó Tiêu Tiềm phải xuất chinh, nương dẫn ta cùng Hoán Linh đi tiễn hắn.

Hắn ngồi trên lưng ngựa giơ cao trường thương trong tay, đội trời đạp đất, khí thế rộng lớn.

Trước khi đi hắn giục ngựa chạy như điên đến trước mặt ta, cất cao giọng nói: "Hoán Sa, chờ ta chiến thắng trở lại nhất định cưới ngươi!"

Ta cười, từ một khắc kia đã cho rằng đây là nam nhân ta có thể dựa vào.

Sau khi về đến nhà, mẹ hỏi ta: "Ngươi thích Tiêu Tiềm sao?"

Ta gật đầu.

Mẹ lại hỏi: "Làm một tướng quân tùy thời cũng có thể chết trận, đến lúc đó ngươi làm sao bây giờ?"

Ta sửng sốt một chút, nghiêm túc suy tư thật lâu mới trả lời: "Ta còn có nương."

Nàng nghe câu trả lời của ta, sắc mặt ngưng trọng nhìn ta rất lâu, càng không ngừng lắc đầu. . . . . .

Hai tháng sau đó, Tiêu Tiềm chiến thắng trở lại hướng nương cầu hôn, không nghĩ tới nương lại khước từ: Vết thương cũ của Sa Nhi chưa lành, chuyện thành thân qua một thời gian nữa hãy nói.

"Một thời gian nữa" chính là đã hai năm rồi.

. . . . . .

Ta không muốn làm cho Hoán Linh tiếc nuối giống như ta, ta chen lời nói: "Nương, Sa Nhi cảm thấy Vũ Văn Sở Thiên này tốt hay không tốt, phải gặp qua mới có thể biết, không bằng ngài liền cho hắn một cơ hội đi."

Nương trầm tư một chút, gật đầu một cái: "Linh Nhi, đi mời Vũ Văn Sở Thiên tới Lan Hậu phủ một chuyến, ta trước gặp qua hắn rồi nói."

Hoán Linh nghe vậy, lập tức đứng dậy nói: "Nương, ta ăn no, ta đi ra ngoài trước. . . . . ."

Lời còn chưa nói hết, người đã biến mất.

"Đứa nhỏ này." Nương nhìn cửa, trên mặt dâng lên nụ cười.

"Ngài? Cứ như vậy. . . . . ." Ta thật sự không thể nào tin nổi mẹ sẽ ôn hòa xử lý chuyện này như thế.

"Linh Nhi là động thật lòng rồi, ngươi xem một chút, đây mới thật sự là thích."

Ta giờ mới hiểu được nương vì sao không cho ta gả cho Tiêu Tiềm, bởi vì ta năm đó không cố gắng hết sức như Hoán Linh. Nhưng tình yêu tại sao không thể thủy đáo cừ thành [1], không cần trải sóng gió!
[1]: trăng đến rằm sẽ tròn

"Nương, ta không giống Hoán Linh, ta không thể nào kịch liệt giống như nàng."

"Không, chờ thời điểm ngươi chân chính yêu một người, ngươi rồi sẽ biết, ngươi so với nàng còn muốn kịch liệt hơn!"

Trong nháy mắt đó, ta tựa hồ thấy được trong mắt nàng lo lắng thoáng qua.

Nàng đang lo lắng cái gì? Ba năm trước đây phát sinh chuyện gì?

Đoạn ký ức bị ta quên lãng thật sự bình thường, không có gì lạ sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play