“...Cao tăng đã nói, phải để A Uyển tỷ tỷ mau chóng mang
thai, có liên hệ chặt chẽ với nơi này, thì mới không dễ dàng bị đổi
lại..."
“...Cho nên, A Uyển tỷ tỷ hãy ngoan ngoãn, được không? ”
......
Nàng lại mơ thấy Tống Ứng Từ, Tống Ứng trong mộng không
còn ôn hòa thân thiết với nàng, mà trở nên cố chấp điên cuồng, dưới gọng kính
kim loại, anh ta độc chiếm nàng, khiến nàng chỉ nhìn thôi liền khiếp đảm.
Mấy ngày sau, khi nàng trở lại thế giới của mình, nhớ lại
những chuyện mà Tống Ứng Từ nói rằng nàng đã quên. Sau khi bị những suy nghĩ
hỗn độn thanh tỉnh, nàng đã biết được trí nhớ trong miệng Tống Ứng Từ kia, căn
bản cũng không thuộc về nàng, hoặc là nói, đó căn bản cũng không thuộc về bất
kì ai, mà là một mình anh ta bịa đặt.
Mục đích của nó... Mục đích của nó...
Nhưng điều làm cho nàng không ngờ là, chỉ trong một tháng
ngắn ngủi này, nàng liền từ tiểu thư phủ Thị lang trở thành thê tử đã cưới của
thứ tử Hoài Nam vương phủ.
......
Hôm nay nàng lại ngủ quên, cuối cùng vẫn là Triệu Cảnh
Hoài đến gọi nàng dậy.
Nghiêm túc mà nói, hắn nhỏ hơn nàng vài tháng tuổi, hắn
thích nhân lúc nàng chưa tỉnh mà đến gần nàng, hôn lên mí mắt của nàng, những
nụ hôn dày đặc không ngừng rơi vào trên mặt nàng, mang theo chút dính dính,
đánh thức nàng từ trong giấc ngủ đen tối ngọt ngào.
Từ nhỏ, nàng không hề có thói quen buồn ngủ như vậy.
Nhưng đêm qua người chồng trẻ tuổi sung mãn của nàng quá náo loạn, đến cuối
cùng cổ họng nàng cũng khàn hết rồi. Nàng khóc lóc, thậm chí thấp giọng cầu xin
tha thứ, hắn vẫn không ngừng di chuyển đều đặn như trước, một bên còn mơ hồ
nói: "Đã gần nửa tháng rồi..."
Nhưng may mắn là, chỗ ở của hai người các nàng sau khi
thành hôn không phải là ở Hoài Nam vương phủ, mà họ đã dọn ra ngoài, tìm một
viện phủ khác. Vì vậy, nàng không cần mỗi ngày đều phải đến thỉnh an chủ mẫu
của Hoài Nam vương phủ, là quận chúa Chiêu Dương, cũng là mẹ chồng của nàng,
điều này khiến nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“...A Uyển tỷ tỷ còn chưa tỉnh sao? Là Cảnh Hoài đêm qua
quá đáng sao?”
Người đã sớm ăn mặc chỉnh tề dựa sát cổ nàng, hơi cọ xát,
suy nghĩ nửa tỉnh nửa mê của nàng nghe thấy thanh âm mềm mại của người bên cạnh
làm nũng, thoáng chốc trở nên rõ ràng, da mặt trắng nõn càng đỏ lên.
"Đừng... Đừng nói nữa.”
Thấy nàng tỉnh lại, thiếu niên ôn thuận tuấn tú cũng
không náo loạn nữa, mà là lập tức nâng nàng dậy, khi nàng muốn xuống giường,
hắn lại tiến lên muốn đòi một nụ hôn từ nàng.
"Đừng... Đây vẫn là sáng sớm..."
...
Nàng cũng đã từng bóng gió hỏi chồng mới cưới của mình,
trong tháng nàng vắng mặt cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Vì sao sau khi nàng
tỉnh lại đã thành hôn với Triệu Cảnh Hoài rồi, vị Tống Uyển tiểu thưu kia, đã
thay nàng quyết định chuyện gì thế.
Khi hỏi, nàng đặc biệt cẩn thận, sợ hắn nghe được gì từ
Tống Uyển kia, hoặc là huynh trưởng của hắn đã cho hắn biết điều gì. Nhưng mà,
ngoài dự liệu của nàng, thiếu niên chỉ nghiêm túc đùa giỡn ngón tay nàng, chăm
chú đến mức ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, dùng giai điệu vô hại quen thuộc
nhẹ nhàng trả lời:
"Hả? A Uyển tỷ tỷ quên rồi sao?”
Lúc ấy A Uyển tỷ tỷ đáp ứng thành hôn sớm với Cảnh Hoài,
Cảnh Hoài vui mừng vô cùng, trở về vội vàng nói cho phụ thân cùng mẫu thân,
nhanh chóng chuẩn bị cho hôn lễ, nhưng mà..."
Nói xong, hắn làm ra dáng vẻ thẹn thùng trước mặt nàng,
thiếu niên thoáng khổ sở, ngay cả thanh âm cũng thấp xuống rất nhiều.
“...Ngay một ngày trước hôn lễ, A Uyển tỷ tỷ đột nhiên
hôn mê bất tỉnh, lúc nhạc phụ phái người đến nói cho Cảnh Hoài, Cảnh Hoài gần
như choáng váng, nhưng mà..."
Giống như nhớ tới chuyện gì không tốt, hắn đột nhiên ngập
ngừng, không muốn tiếp tục nói vế sau, cuối cùng dưới sự chờ đợi của nàng, hắn
mới thập phần áy náy, sợ nàng tức giận mà nhỏ giọng nói:
"Nhưng... Nhưng... Ta đi cầu mẫu thân tìm ngự y, bọn
họ cũng bó tay, chỉ nói phải chờ... Thế nhưng, ta lại vô cùng là muốn lập tức
thành thân cùng A Uyển tỷ tỷ... Hơn nữa ta nghĩ, nếu có thể nhanh chóng thành
hôn, A Uyển tỷ tỷ cũng có thể được chăm sóc tốt hơn ở chỗ ta c... Vì vậy... Vì
vậy nên..."
Thanh âm thiếu niên càng ngày càng thấp, đầu cúi xuống
thật sâu, thoạt nhìn cực kỳ áy náy, bộ dáng thập phần sợ nàng không vui. Nhưng
nàng lại thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng xoa xoa đầu hắn, nhẹ giọng trấn an nói
nàng không có ý trách cứ hắn.
Thần kinh nàng chợt thả lỏng, không để ý vì sao Tống Uyển
kia luôn theo đuổi Triệu Kỳ Việt, lại đột nhiên đồng ý thỉnh cầu của Triệu Cảnh
Hoài, chỉ cho rằng cô ta đột nhiên nghĩ thông suốt, rằng thế giới này không
phải là của cô ta. Càng không chú ý khi nàng trấn an, chủ nhân của giọng điệu
giống như đột nhiên vui mừng, càng không có phát hiện gương mặt tuấn tú vẫn cúi
đầu kia không chút thay đổi, trong con ngươi u ám.
......
——————————
Đối với chuyện sau khi tỉnh lại đã thành thân với Triệu
Cảnh Hoài, kỳ thật nàng cũng không quá mức chán ghét hay bất mãn. Dù sao thì,
nếu không có Tống Uyển kia, thì đây vẫn vốn là quỹ đạo của cuộc đời nàng.
Chẳng qua, trượng phu này của nàng, dục vọng thật sự quá
mức mãnh liệt rồi.
Ngay cả ban ngày... Ban ngày cũng...
......
————————————
Ngày đó phóng túng khiến nàng mấy ngày cũng không xuống
được giường, đồng thời, nàng cũng mấy ngày không muốn nói chuyện với Triệu Cảnh
Hoài.
Thế nhưng, thiếu niên luôn luôn khiếp đảm trước mặt nàng,
sợ nàng tức giận, mấy ngày nay lại có thái độ khác thường. Sau khi thấy nàng
không vui, hắn đã dùng đủ mọi cách dụ dỗ cũng không thấy nàng tha thứ. Hắn vừa
khóc cầu xin nàng, vừa tiếp tục làm chuyện đó với nàng. Thấy nàng trốn tránh
khi hôn nhau, hắn còn nghẹn ngào rơi lệ.
Khi nàng khóc đến tủi thân, hắn vẫn sẽ nghẹn ngào xin lỗi
nàng:
"Xin lỗi tỷ tỷ, ta xin lỗi, tỷ hãy tha thứ cho ta...
Cảnh Hoài cũng không muốn như vậy đâu..."
"Ô ô... Nhưng, nhưng Cảnh Hoài chỉ có thời gian một
tháng thôi... Cảnh Hoài cũng không muốn đâu..."
Nàng nhìn bộ dáng thiếu niên ủy khuất điên cuồng, có chút
kinh hãi, muốn hỏi ý hắn là sao, nhưng lời nói của nàng như bị nghiền nát trước
động tác càng lúc càng quá phận của hắn.
......
Cho đến ngày đó, Thế tử Triệu Kỳ Việt xuất hiện trước mặt
nàng.
Triệu Kỳ Việt không chút cố kỵ đẩy cửa ra, chính là tháng đầu tiên ngươi từ thế giới quang quái Lục Ly kia trở về, chỉnh sửa.[1]
Mới đầu, nàng đề phòng bất an, cả người căng thẳng nhìn
chăm chú vào Thế tử gia Hoài Nam vương đột nhiên xông vào viện phủ của nàng,
thậm chí lúc hắn ta nhàn nhã tự đắc ngồi đối diện nàng, nàng cũng nhịn không
được thất lễ mà đứng lên, lui về phía sau một bước.
"Cảnh Hoài hôm nay có việc ra ngoài, không biết Thế
tử hôm nay..."
"Ta không phải tới tìm hắn.” nam tử tư thái thả
lỏng. tự nhiên dựa vào lưng ghế, lông mày hơi nhíu lại, không biết có phải là
ảo giác của nàng hay không, nàng lại nhìn ra vài phần sung sướng từ trong đó:
"Ta là đến tìm thế tử phu nhân của ta."
"Cái... Cái gì…?" Nàng sững sờ khó hiểu, không
biết Hoài Nam Vương thế tử thành hôn từ lúc nào, cũng không biết vì sao hắn ta
lại đến phủ của mình tìm phu nhân của hắn ta.Trong lúc nhất thời, nàng không
biết nên đặt câu hỏi như thế nào, cho đến khi bóng người không biết khi nào đến
gần nàng, bao phủ lấy nàng.
"Thế nào? Hắn vẫn chưa nói với nàng à?" Hắn ta
cúi người, nâng một lọn tóc của nàng lên, ngửi nhẹ, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm
rãi, con ngươi hẹp dài sắc bén: "Thật đúng là... Tiện nghi đều để cho hắn
chiếm hết rồi, hiện tại, lại còn biến ta thành kẻ ác..."
“...Uyển Nhi, nàng nói xem, hắn làm như thế rất đáng ghét
đúng không?” Triệu Kỳ Việt cúi đầu, cánh mũi đụng phải môi người trong ngực,
ánh mắt hắn ta tối sầm lại, hô hấp bất giác trở nên thô ráp.
Đúng lúc này, người trong ngực hắn ta thoạt nhìn mảnh
khảnh nhu nhược lại quá phận, chậm rãi mở to hai mắt, người nãy giờ sững sờ,
lại đột nhiên đẩy hắn ta ra, thần sắc kinh hoảng bất an, trong mắt là một tầng
nước dày, trong miệng không ngừng nói hắn ta là người điên, muốn mắng chửi lại
mắng không ra điều gì khó nghe, chỉ đành không ngừng lắc đầu, nàng như nghĩ đến
cái gì, lại không tin: Tầm mắt lại lơ lửng căn bản không dám nhìn về phía hắn
ta.
"Phốc xuy." Hắn ta đột nhiên nhỏ giọng nở nụ
cười, vẻ mặt hung ác bỗng dưng biến mất. Một lần nữa đứng thẳng người, hắn ta
không nhanh không chậm bước tới bên cạnh nàng, cúi người thì thầm bên tai nàng:
"Em trai tốt của ta còn chưa nói với Uyển Nhi
sao?"
"Uyển Nhi là Triệu phu nhân, nhưng không chỉ là của
Triệu Cảnh Hoài hắn. Mà còn là, của Triệu Kỳ Việt ta...
"Nếu không phải đệ đệ 'thiện lương vô hại' của ta
ngáng chân ta..."
“...Bản thế tử, làm sao có thể chắp tay để Uyển Nhi cho
hắn một tháng. Uyển nhi, chúng ta vốn là phu thê. Niềm vui sướng giữa các cặp
vợ chồng…"
"...Cũng nên để vi phu nếm thử một chút..."
......
Từ sau khi tỉnh lại đến bây giờ đã là một tháng, nàng
chưa từng bước ra phủ đệ này một bước. Mới đầu là bởi vì nàng không có việc gì,
lại ít nhiều là bởi vì tân hôn mới thành, không rảnh lo lắng cùng những thứ
khác, hơn nữa trượng phu thật sự là quá mãnh liệt, khiến nàng căn bản không còn
sức đi lại...
Cho nên, đến bây giờ, khi nàng bối rối chạy về phía cửa,
lại phát hiện hạ nhân trong phủ trước làm không chỉ không cho nàng tiếp xúc với
người bên ngoài, mà ngăn chặn nàng chạy ra ngoài.
Giờ đây nàng mới biết được, thì ra, trong một tháng này,
nàng vẫn luôn bị giam cầm.
Có người ôm nàng vào lòng từ phía sau, dễ dàng nhấc nàng
lên, hơi thở ấm nóng thổi vào tai nàng:
"Uyển Nhi cần gì phải sốt ruột, nếu yêu cầu chứng
thực, chờ hắn trở về là được, nhưng cánh cửa này..."
“...Uyển Nhi vẫn là không nên đi ra ngoài thì tốt hơn.”
"Ha ha... Triệu Cảnh Hoài hôm nay chắc phải tối muộn
mới có thể trở về."
"Uyển Nhi, nàng nói chúng ta như thế... Có giống như
đang lén lút hay không? Hả?”
......
"Không quan trọng, tránh xa hắn lâu chút cũng
tốt.."
“...Còn tận ba canh giờ nữa..."
Tên điên... Tên điên, tất cả đều điên hết rồi…
Chưa làm được.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android). Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT