Đúng năm giờ chiều, toàn trường tan học,
đây cũng là một trong số ít những cuối tuần cuối cùng trước kỳ thi tuyển sinh
vào lớp 10 dành cho các quý tộc hàng đầu nước Z diễn ra.
Những học sinh khác trong lớp bắt đầu thu
dọn đồ đạc, khi bạn bè nói chuyện với nhau chuẩn bị đi về, một người ngồi ở một
góc trong phòng học vẫn luôn rũ mắt xuống, bây giờ mới chậm rãi chuyển động.
Xuyên qua ô cửa sổ gần hành lang, Ôn Cẩn
có thể nhìn thấy người sáng sớm đã nghiêng người dựa vào lan can hành lang,
trong vòng vài phút tan học ngắn ngủi, cô đã bị mấy người vây quanh.
Nam, nữ, tất cả đều mang theo sự u uất
khó tả khiến người ta phản ứng không kịp, nó gần như nhét đầy toàn bộ lồng ngực
cô, khiến cô cơ hồ sắp không thở nổi.
Cô luôn như vậy... Quý Ngộ Ninh luôn như
vậy...
Phòng học trở nên trống rỗng. Trong phòng
đã được bật điều hòa, gió lạnh khác hoàn toàn so với không gian nóng bức đầu hạ
ở bên ngoài, giờ đây chỉ còn sót lại một mái tóc màu đen. Thiếu niên vẫn ngồi ở
chỗ ngồi trong phòng học như trước, tầm mắt vẫn không thu hồi mà hướng về phía
cửa sổ, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp, thần sắc u ám dày đặc ẩn
trong con ngươi nửa rũ xuống kia.
Luôn luôn có rất nhiều người xung quanh
cô, cô luôn cười với rất nhiều người...
......
“Học tỷ, chị lại tới đón tiểu thiếu gia
sao?”
Trường quý tộc nổi tiếng gần xa này cung
cấp một dịch vụ quản gia, ở đây, không chỉ từ trường mẫu giáo khi học sinh còn
nhỏ tuổi nhất, mà đến trường trung học cũng được cung cấp loại dịch vụ này.
Thậm chí, ngay cả đại học S hàng đầu quốc gia, cũng thuộc về doanh nghiệp này.
Cô dựa vào lan can, mái tóc ngắn điển
trai được cắt tỉa tỉ mỉ, nhờ vào khuôn mặt ôn hòa mỹ miều phía dưới kia, mà
không bị người ta lầm tưởng là nam sinh. Bộ âu phục sáng màu bó sát khiến cô
trong cao và mảnh khảnh hơn, vòng eo cực nhỏ bị ôm chặt. Cô hơi cúi đầu, khóe
miệng mỉm cười, thanh thuần lại mê người.
Đó là một người nữ sinh cực kỳ đẹp trai,
lại còn dịu dàng và quý phái.
"Hả? Đúng rồi."
Hầu hết những nữ sinh vây quanh cô, ai
cũng mềm mại thanh tú, nhưng vào lúc này, phần lớn bọn họ đều nhút nhát. Vì vậy
chỉ cần cô nhìn vào mắt họ, nhất định sẽ khiến họ đỏ mặt mà cúi thấp đầu. Tuy
cô đã trải qua chuyện này nhiều lần, nhưng vẫn cảm thấy mới lạ như lần đầu
tiên.
"Bạn học Ôn Cẩn kia thật sự rất may
mắn..."
Cô gái ngay trước mặt cô bị người phía
sau chen chúc cúi đầu, vành tai nhỏ nhắn giữa mái tóc đen đỏ ửng, giọng nói
thoáng khẩn trương mang theo hương vị ngọt ngào của một nữ sinh trẻ tuổi, chỉ
là theo lời nói mà âm thanh dần bị hạ thấp.
"Sao lại nói như vậy?" Cô nhìn
nữ sinh đang càng ngày càng cúi thấp đầu, dùng ngữ điệu ôn hòa theo thói quen
mở miệng: "Có thể vì thiếu gia làm việc, thì mới có thể làm quản lý Ôn gia
nhiều đời liên tiếp… Đây chính là vinh hạnh.”
“Quý Ngộ Ninh, còn không đi sao?"
Thanh âm lãnh đạm u ám cắt đứt sự ồn ào
náo nhiệt ở hành lang, thiếu niên đứng ở cửa phòng học, vẻ mặt lạnh lùng, càng
khiến tướng mạo cậu thêm mềm mại nữ tính.
"Tôi đang chờ ngài, tiểu thiếu gia."
Nhận thấy trong giọng nói cậu k ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.