Ly Ưu quán sắp đóng cửa, ý nghĩ này lại
lóe lên trong đầu cô.
Khi bóng đêm dần bao trùm thì đèn điện ở
các hàng quán lại sáng trưng, tiếng chào hàng rôm rả. Bên trong quán rất ít
khách, nhóm bồi bàn đứng rải rác còn nhiều hơn cả khách vào ăn.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cô gấp đến độ
khóe miệng sắp bốc hỏa, nóng nảy muốn lập tức nhảy ra khỏi cửa hỏi Tích Âm và
Lăng Tương đang chào khách là đang xảy ra chuyện gì.
Tiếng vó ngựa của Thúy Hồng Các đối diện
đã truyền đến từ bên sông, nhưng lại không nghe tiếng chào khách nào, chẳng lẽ
là buổi trưa cô cho bọn họ ăn ít quá, nên bây giờ không còn sức mời gọi khách
nữa sao?
Cô nóng lòng bước nhanh hơn, lại buộc
phải ngừng lại ở góc cầu thang. Cô không kịp xoa xoa bả vai vừa bị đụng đau của
mình, vội vàng đi đỡ người đối diện đang mặc một bộ xiêm y màu trắng.
"Quân Tiều, ngươi không sao
chứ?" Thiếu niên ôm đàn... Đã qua vài năm rồi, đã sớm không còn ai gọi hắn
là thiếu niên. Chỉ là dáng người hắn thanh mảnh, gương mặt lại lãnh tuấn mỹ
miều như tiên, khiến người ta khi nhìn thấy, liền quên mất thực tại.
"Không sao."
Hắn hơi lảo đảo thuận thế cầm lấy bàn tay
trắng nõn mềm mại kia, giọng điệu nhàn nhạt. Người mặc áo trắng im lặng chậm
rãi nắm chặt tay, không nói gì bình tĩnh dẫn cô tới gần hắn.
“Vân Sanh muốn đi đâu?”
Sau khi cô xác định trụ cột kiếm tiền duy
nhất của Ly Ưu quán không sao, liền muốn vọt xuống dưới lầu, ngay cả khi hắn
còn đang kéo tay cô, gọi tên cô, thì cô cũng không có thời gian bận tâm.
"Ta đến cửa nhìn một chút."
Thân thể vừa chạy ra ngoài dễ dàng bị kéo
trở về, cô nhìn nam nhân mặc đồ trắng trước mặt, cực kỳ gấp gáp có chút khó
hiểu. Quân Tiều này là một nam nhân, nhưng sao khí lực của hắn không phải quá
mạnh rồi sao?
Bị người của mình giữ chặt, cô cũng không
thể tức giận, ai bảo cô chỉ có thể dựa vào hắn để kiếm cơm chứ? Vì vậy, cô phải
hạ thấp sự lo lắng trong lòng, nhẹ nhàng giải thích với hắn: "Ta thấy hôm
nay rất ít khách, muốn đi ra cửa..."
Không nghĩ tới hắn lại cúi đầu, nhíu chặt
mày, dùng ngữ điệu rõ ràng cắt ngang lời cô: "Quân Tiều gần đây lại mới
tập khúc đầu tiên, muốn hỏi Vân Sanh buổi tối có rảnh hay không, vào phòng Quân
Tiều nghe một chút, tiện thể chỉ điểm cho Quân Tiều."
Nữ nhân ở nước Chu Nhiêu không được học
về âm nhạc, tuy cô chỉ là chủ của một Diên Lâu nhỏ, nhưng lúc rảnh rỗi vẫn hau
nghe nam nhân chơi đàn, nên có thể chỉ điểm vài chỗ. Cô muốn từ chối, nhưng bản
tính mềm mại ôn thuận rất khác so với tính cách của nữ nhân nước Chu Nhiêu, sau
khi đáp ứng yêu cầu của hắn, cô cũng đành gật đầu lấy lệ, rồi mới rời đi.
Một người mặc y phục trắng trong trẻo
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.