Sắc trời đã tối từ lâu, nàng tỉnh lại từ
trong giấc ngủ, mơ hồ nghe thấy âm thanh hạ nhân đang trực đêm hành lễ bên
ngoài cửa, rồi lại bị một giọng nói nhẹ ngăn lại. Nàng không để ý lắm, chỉ vô
thức xoay thân thể đang hướng về phía ngoài cửa, khom người hướng về phía
trong.
Trước khi ý thức của nàng tiếp tục trở
nên hỗn độn, cửa phòng ngủ liền truyền đến tiếng động rất nhỏ, sau đó là một
cái ôm còn mang theo chút ẩm ướt, lướt qua chăn nàng, chạy đến bên nàng nơi
nàng đã lui vào trong cùng, cũng cẩn thận ôm nàng vào trong ngực.
Cái ôm này... có hơi chặt quá rồi, hắn
dán sát vào lưng nàng, hai tay ôm eo nàng còn đang không ngừng dùng sức, thời
tiết oi bức đầu hạ cộng thêm hô hấp ấm áp của người phía sau dựa sát vào cổ
nàng... khiến nàng có chút khó thở.
Thế nhưng, người phía sau lưng nàng còn
tưởng rằng nàng đang ngủ say, sau một hồi im lặng đã bắt đầu cằn nhằn về công
việc ban ngày của hắn
"...Sau buổi triều sớm hôm nay,
Hoàng đế lại giữ ta lại... Dông dài nửa ngày cũng không chịu nói rõ, cho đến
lúc ta buồn chán muốn ngủ thiếp đi, Hoàng đế mới như cầm một chiếc kim nhọn mà
đâm ta, nhắc nhở ta giao ra binh quyền..."
“...Trưa nay, tỷ đã không đợi ta, ta đã
cố gắng trở lại sớm... Còn mang theo bánh ngọt tỷ yêu thích..."
"Huy Âm... Huy Âm tỷ tỷ..." Hắn
lại xưng hô như khi bọn họ còn nhỏ, thanh âm trầm thấp trong đêm tràn ngập u
uất, giống như hư ảo lại mang theo chút ủy khuất khiến nàng nghi ngờ hắn có
thật sự đang chịu ủy khuất hay không: "...Tỷ đau lòng cho Mộc Hành
đi..."
Có lẽ là cảm thấy thanh âm phía sau quá
mức phiền hà, nàng giả bộ như đang muốn tỉnh lại, cử động nhẹ thân thể. Quả
nhiên, người phía sau nhận thấy động tác của nàng, nhất thời sợ tới mức không
dám nhúc nhích, thậm chí là lập tức rút tay chân đang quấn lấy nàng ra, rất
nhanh chóng cẩn thận lui vào trong chăn của hắn.
Một lúc lâu sau, có lẽ phát hiện nàng
không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn lại tiến đến gần nàng, vén chăn của nàng lên,
chui vào chăn nàng. Sau một hồi thăm dò do dự, xác định sẽ không đánh thức
nàng, người nọ lại nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, gắt gao, không chừa ra kẽ
hở nào...
"Huy Âm tỷ tỷ..."
————————————
Ngày hôm sau khi nàng thức dậy, thì không
còn thấy bóng dáng của hắn nữa. Kể từ khi điều đó xảy ra, dường như hắn biết
rằng nàng đã chán nhìn thấy hắn và cố gắng tránh xuất hiện trước mặt nàng. Nàng
cũng không thèm để ý, sau khi dùng qua điểm tâm, liền theo một lão hạ nhân đi
về phía sân sau.
Lâm gia ở Hầu phủ không giống như gia tộc
khác đi lên từ những chiến tích quân sự, họ tự hào về một vài sân tập để thao
luyện, khắp nơi đều là binh khí, cọc gỗ, vân vân. Đầu hạ, khắp nơi đều rực rỡ
hoa gấm được cắt tỉa tỉ mỉ.
Ngay khi nàng hứng thú dừng ở trước mặt
một gốc hoa phượng tiên vừa nở rộ, lão hạ nhân phía sau liền nói như xin công
trạng:
"Đây l ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.