Em là nhân duyên của anh, cho nên ngoại trừ anh ra, anh không cho phép bất luận kẻ nào khác nhìn em, nói chuyện với em, cười với em, thèm muốn em...
Dưới ánh trăng vào ban đêm, có một bóng người chạy nhanh vào trong khu vườn không người.
Năm ngón tay trắng nõn trong suốt gắt gao che miệng, sợ mình sẽ phát ra bất kỳ âm thanh nào, trên khuôn mặt gầy gò tràn đầy hoảng hốt cùng sợ hãi sau khi bị phát hiện bí mật, đôi mắt hạnh xinh đẹp thấm ướt thành một mảnh lấp lánh.
Cho đến khi tiếng bước chân hoảng hốt xông vào căn nhà gỗ nhỏ xiêu vẹo không hề phù hợp với trang viên lộng lẫy này, cả cơ thể mệt mỏi mềm nhũn chậm rãi trượt xuống cánh cửa gỗ đang đóng mạnh lại. Bóng dáng thanh tú dường như cuối cùng đã có được một chút cảm giác an tâm, sau đó vùi khuôn mặt tái nhợt của mình vào đầu gối.
Cô gái phát hiện một bí mật lớn, người phụ nữ xinh đẹp kế thừa trang viên này, mẹ kế của Lọ Lem là...
Rời khỏi... Phải rời khỏi đây... Người đó…sẽ không bỏ qua cho mình...
-
Hai năm trước, trang viên cuối cùng đã chào đón chủ nhân mới sau cái chết tám năm của bà chủ cũ.
Vẻ đẹp của bà chủ mới làm cho toàn bộ thị trấn phát điên, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy một người đẹp như vậy. Ngày mà cô ấy đi tới trang viên, tất cả mọi người đều len lén đánh giá, hy vọng có thể nhìn thấy nhan sắc động lòng người từ dưới tấm màn đen mông lung kia. Chỉ tiếc, từ đầu đến cuối, mọi người chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh màu đen bị vây kín. Bất quá, chỉ là đôi môi đỏ mọng quyến rũ dưới tấm màn đen ái muội kia cũng đủ làm người ta choáng váng.
Tất cả mọi người đều thở dài, thanh âm tiếc hận nối đuôi nhau vang lên, phu nhân Trimein, người có mỹ mạo trời ban lại là vợ của ông già góa bụa trong trang viên kia, là mẹ kế của cô bé Lọ Lem mười sáu tuổi.
Khi người cha luôn kinh doanh bên ngoài, rất ít khi về nhà đang đứng ở đại sảnh lộng lẫy nhất để giới thiệu với cô về người mẹ kế toàn thân tao nhã cao quý, lúc đó cô dường như có thể cảm nhận được ánh mắt nhìn lên và khao khát của cha mình, giống như một con chuột trong cống rãnh ngầm và hôi thối mơ ước chiếc bánh ngọt hấp dẫn nhất trong ngôi nhà cao cấp nhất.
Thế nhưng, bóng dáng lạnh lùng màu đen kia giống như là thần linh không thể chạm tới, chỉ nhìn thôi cũng cho người ta cảm thấy không thể khinh thường.
Cô đứng cách người mẹ kế xinh đẹp không xa, tiếng chào hỏi yếu ớt còn chưa kịp nói ra đã bị người cha ngồi trên sô pha màu đỏ diễm lệ đã mua từ mấy ngày trước gọi đến.
Màu đỏ như máu tươi trên sô pha chiếm cứ tất cả tầm mắt của mọi người nhìn về phía nó, nhưng khi bóng dáng màu đen kia ngồi ở phía trên, tất cả mọi người đều theo bản năng xem nhẹ cái màu đỏ đó.
Cô gái không hiểu sao có chút hoảng hốt, cô luôn cảm thấy trong căn phòng rộng lớn đến trống trải này có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm đang thờ ơ và nhẹ nhàng đánh giá mình. Giống như mãnh thú hung ác nhất trong rừng sâu dưới sự che chắn của rừng rậm, dùng ánh mắt lựa chọn đánh giá con mồi mình sắp bắt được.
"Lại đây" đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, tuy không rõ ràng nhưng vẫn hoa quý như khúc ngự tấu cung đình.
Cô gái mặc váy trắng không dám ngẩng đầu, chậm rãi di chuyển, đến khi tầm mắt xuất hiện làn váy màu đen mới dừng lại, cô nhìn chằm chằm làn váy màu đen trên thảm hoa lệ, cố gắng để giọng nói của mình trông thật bình tĩnh nhưng vẫn khó nén một tia run rẩy "Mẹ..."
Thế nhưng xưng hô còn chưa kịp kêu ra miệng đã bị ngón tay xinh đẹp như ngọc thạch nhẹ nhàng đè lên môi cô, cô thậm chí có thể cảm giác được ngón tay ấm áp kia như có như không cọ xát trên môi mình. Tuy nhiên, động tác đó rất nhanh, nhanh đến mức giống như là ảo giác, cô chợt hoảng hốt, giọng điệu của người kia không chút lơ đãng mang theo lười biếng, cô ấy nói.
"Đừng gọi tôi bằng cái xưng hô kia, tôi không thích"
————
Tất cả mọi người trong trang viên đều điên cuồng mê luyến phu nhân xinh đẹp mới nhậm chức, bọn họ si mê nhất cử nhất động của phu nhân Trimein. Thậm chí cũng không cần người kia nói một câu, chỉ cần cô ấy động ngón tay một chút, bọn họ giống như là chó ngửi thấy mùi thịt liền chảy nước miếng, vẫy đuôi chạy đến chỗ cô ấy.
Không nói đến toàn bộ trang viên, cho dù là toàn bộ trấn nhỏ cũng không có ai có thể may mắn thoát khỏi.
Không, vẫn có một người, đó là cô, tiểu cô nương từ khi mẹ kế vào cửa đã mất đi tất cả sủng ái của mọi người.
Một ngày nọ, cô đã mất đi sự cưng chiều của cha mình sau khi ông ấy gặp một người phụ nữ xinh đẹp trong rừng sâu. Khi mọi người trong thị trấn nhìn thấy người phụ nữ sắp trở thành phu nhân trang viên, cô đã mất đi sự yêu mến của người dân trong thị trấn nhỏ, mỗi khi cô ấy đi ra ngoài, mọi người đều chào hỏi nồng nhiệt và yêu thương. Ngày mẹ kế xinh đẹp chính thức vào cửa, cô mất đi sự sủng ái của tất cả người giúp việc đã chăm sóc cô từ nhỏ đến lớn...
Cô không mê đắm vẻ đẹp của bà Trimein, thậm chí, cô có chút sợ hãi.
Cô sợ đơn độc đối mặt với người phụ nữ xinh đẹp này. Cô sợ ánh mắt bất an che khuất bởi tấm màn đen đó. Cô ấy chuyển đến bên cạnh phòng ngủ của cô ở tầng hai mà không hề thương lượng với cô. Rõ ràng là tất cả mọi người đều thân thiện với cô ấy, sau khi cô ấy đến, mọi người đều làm ngơ và tránh xa cô...
Cô đột nhiên thức tỉnh vào một đêm nào đó sắp bước sang tuổi mười tám, tầm mắt mông lung xuất hiện thân ảnh quen thuộc diễm lệ kia, sự sợ hãi trong lòng cô đạt tới cực điểm. Sau đó, cô bùng nổ.
Cô cố gắng đè nén đáy lòng đang run rẩy, nhịn xuống khủng hoảng trong lòng, không để ý đến cha đang nổi trận lôi đình mắng chửi và ánh mắt áp bức từ bóng người tao nhã kia. Dưới ánh mắt lạnh lùng của tất cả những người hầu thân thiết với cô trước đây, cô thu thập một ít hành lý đơn giản, chuyển đến một tòa nhà gỗ nhỏ cũ nát, cách xa trang viên này, cách xa nữ chủ nhân ở nơi này.
Tuy nhiên, sự bất an vẫn không giảm bớt, kể từ đó, người cha lại đi xa, số lượng người giúp việc cũ trong trang viên dần dần giảm bớt, ánh mắt hạ nhân lúc nhìn cô lạnh như băng, không hề quan tâm đến cô. Giống như bị cô lập, không còn khách đến chơi với cô. Thậm chí hai người hầu đi theo mẹ kế xinh đẹp tiến vào trang viên cũng vô cùng kiêu ngạo, luôn dùng ánh mắt cực kì đáng sợ chằm chằm cô, hai người chị em trên danh nghĩa của cô thật giống như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không một tiếng động...
Ngày hôm đó, cô lẻn vào phòng ngủ của vị phu nhân xinh đẹp kia, cô phát hiện ra bí mật đáng kinh ngạc ...
————
Đừng sợ, cô không ngừng không ngừng run rẩy an ủi bản thân, và năm ngày sau, hoàng tử của đất nước này sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn để chọn bà chủ tương lai của đất nước.
Đến lúc đó, cô sẽ sử dụng hết tất cả thủ đoạn của mình để đến gặp hoàng tử và cầu xin anh ta giúp mình. Hoàng tử tốt bụng, là vị vua tương lai của đất nước này, chắc chắn sẽ giúp đỡ những người thần dân đang đau khổ của họ .... Chắc chắn là như vậy.....
Cho dù người kia đã nhiều lần cảnh cáo cô không được ra ngoài thì cô cũng nhất định phải.... Cô phải nhìn thấy hoàng tử ...
————
Để có thể thuận lợi tham dự bữa tiệc tối nay, cô đã sử dụng tất cả mọi thứ cô có thể sử dụng, ngăn chặn tất cả các lối thoát của riêng cô. Vì vậy, cô mặc một chiếc váy lộng lẫy, để lộ đôi giày pha lê lấp lánh dưới mắt cá chân xinh đẹp. Lần này, tuyệt đối không thể thất bại.
Lâu đài khiến cô choáng váng vì chưa từng thấy, đám đông nhảy múa trên sàn nhảy, hoàng tử cao quý và thanh lịch ... Mọi thứ diễn ra suôn sẻ đến nỗi cô không thể tin được. Tuy nhiên, trên sân thượng, khi hoàng tử mặc đồ đen tháo mặt nạ, sự khủng hoảng khổng lồ trong nháy mắt bóp lấy trái tim cô, nỗi sợ hãi nặng nề khiến cô gần như không thể thở được. ( truyện trên app T𝕪T )
Rõ ràng mỗi tế bào trên cơ thể đều đang bành trướng kêu gào chạy trốn nhưng tứ chi lại giống như bị hạ ma chú không thể động đậy, ngay cả đôi môi khẽ mở cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Đó là cô ấy. Không, không... Đó là anh ta…. Mẹ kế của cô....
"Cô bé Lọ Lem của tôi" Hoàng tử khom lưng xuống, trong con ngươi đen như hắc diệu thạch bắt đầu hiện ra sự hưng phấn tột độ vì rốt cục cũng bắt được con mồi, "Không phải đã nói là không được ra ngoài một mình sao?"
“Cô bé Lọ Lem của tôi thực sự không ngoan, vì vậy…” hoàng tử vươn ra bàn tay được chạm khắc tinh tế như ngọc, giống như lần đầu tiên gặp mặt, anh mập mờ nhẹ nhàng ma sát đôi môi đỏ đang run rẩy. Chỉ có điều, động tác lần này càng bạo hơn trước.
"Tôi phải trừng phạt cô ấy mới được"
————
"Cinderella? Anh nói Cinderella sao?"
“Cô ấy thực sự là Cô bé Lọ Lem trèo lên cành cao, nghe nói rằng hoàng tử bệ hạ của chúng tôi nhìn trúng cô ấy"
"Cái gì? Hoàng tử qua đời một ngày trước khi bầu phi?!"
Vậy... Cinderella đâu?
“Nói đến cũng kỳ quái, trang viên kia trong một đêm trở thành phế trạch không người, rất nhanh bị gai nhọn bao trùm, không ai có thể vào được.”
"Hơn nữa…" thanh âm của người nọ nhẹ xuống, phảng phất đang nói cái gì đó cấm kỵ không thể cho người ta biết, "Tòa nhà quỷ quái kia, cơ hồ là mỗi đêm đều sẽ truyền đến tiếng khóc của nữ nhân"
“Tiếng khóc gì?”
"He he he... Giả vờ không hiểu sao? Đúng rồi, đáng tiếc là phu nhân Tremaine xinh đẹp kia cũng biến mất rồi."
"Thật đáng tiếc."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT