"Vinh An, thành thành thật thật ở bên cạnh anh, nếu không…"

"Anh sẽ giết chết em."

...

"An An, nghe lời anh trai, không được ra ngoài, bên ngoài rất nguy hiểm."

"Nếu để cho anh trai biết An An không nghe lời, ha ha…"

"Vậy thì An An cũng không cần đôi chân không nghe lời này, hiểu chưa?"

...

"An An, lại đây." Thanh niên nho nhã tuấn mỹ đeo kính vàng mặc âu phục màu trắng vẫy vẫy tay với cô. Cô không tình nguyện buông miếng bánh ngọt phương Tây trên tay xuống, đi đến bên cạnh người thanh niên.

Ngay khi cô đến gần, anh đưa tay ra nắm chặt cổ tay của cô và kéo về phía anh. Cô có chút không vui, hơi dùng sức muốn thoát ra. Thế nhưng, bàn tay gầy gò xinh đẹp kia sau khi nhận ra động tác của cô, ngược lại nắm chặt tay cô hơn.

Anh cúi đầu, bờ môi mỏng kề sát vào tai cô, giọng nói lãnh đạm tràn đầy ôn nhu: "An An đừng buồn, lát nữa về anh trai sẽ mua cho em bánh hạch đào em yêu thích nhất, được không? "

"Nhưng em muốn tự mình đi một chút." Cô nhìn chằm chằm mũi chân mình, có chút rầu rĩ mở miệng: "Thật vất vả mới đi ra ngoài được một chuyến."

Ánh mắt người thanh niên xẹt qua một tia u ám, giọng nói ôn nhu cũng trở nên âm trầm: "An An không phải đã đáp ứng với anh trai là sẽ không rời khỏi anh trai sao?"

“Nhưng...”

"Được rồi." Anh ấy dịu dàng không nhịn được cắt ngang lời cô: "An An phải nghe lời anh trai."

"Nếu An An không ngoan, anh trai sẽ tức giận."

...

An An... An An... Cố Thành cắn nát hai chữ này trong khoang miệng, lại tinh tế nhai nuốt, mặt mày sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng kia, thật giống như là chó sói cực kỳ đói đang nhìn chằm chằm vào con nai con ngây thơ đang đi vào khu vực săn bắn.

"Cố đại soái coi trọng sao..." Thủ hạ ở một bên cực kỳ có ánh mắt tiến về phía trước, cung kính mà lấy lòng làm ra động tác bắt giữ: "Có muốn cô ấy thuộc về ngài hay không..."

Người đàn ông "Phì" một cái, từ trên ghế salon da thật mà Tạ gia tổ chức tiệc chiêu đãi khách nhân đứng lên, giày quân đội trên sàn nhà phát ra tiếng "lạch cạch", một thân khí sát khí đã trải qua sa trường làm cho người ta sợ hãi. Rõ ràng là diện mạo cực kỳ tuấn lãng nhưng khóe miệng cong lên lại làm cho người ta không rét mà run.

"Người ta là người nắm giữ toàn bộ huyết mạch kinh tế của Bắc Bình, ngay cả tôi cũng phải nhượng bộ ba phần." Thân thể được quân phục màu xanh sẫm bao bọc hết sức kín kẽ, dáng người cao ngất, anh ở trước mặt tên thuộc hạ kia hơi khom lưng xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang run rẩy vừa lạnh vừa sợ, ngữ điệu lại hàm chứa cười: “Anh cũng xứng?”

Thanh cang bằng gỗ màu đen lặng yên không một tiếng động đè trên huyệt thái dương của tên thuộc hạ kia, ngón tay bóp cò bám đầy vết chai, chỉ nhẹ nhàng chạm một chút, tiếng vang kịch liệt đã che dấu đi thanh âm thân thể ngã xuống đất. Cố Thành thổi nhẹ đầu súng còn nóng, nhấc chân chậm rãi đá thi thể còn ấm kia.

"Người mà tôi coi trọng…" Anh không chút để ý liếm đi những giọt máu bị bắn lên miệng, gương mặt lạnh lùng và tàn ác: "Ông đây sẽ tự mình lấy được."

"Không từ thủ đoạn."

————

"Vù vù vù vù vù" cô chạy nhanh đến mức thở không nổi, cổ họng bỏng rát nhưng vẫn không dám dừng bước, cho đến khi nhìn thấy cánh cửa gỗ nho nhỏ kia, cô mới chậm rãi giảm tốc độ.

Rõ ràng là mùa đông lạnh nhất ở Bắc Bình nhưng cô lại cảm thấy nóng đến kỳ lạ. Cô khẽ cởi áo choàng, tựa vào tường bình phục hô hấp: "... Thật là. Một kẻ điên..."

Bàn tay như kìm sắt siết chặt bên hông căn bản không thoát khỏi, hơi thở mạnh mẽ bao trùm lấy cô, ánh mắt nóng bỏng không chút che dấu, lộ ra dục vọng chiếm hữu điên cuồng... Thật là xui xẻo, thật vất vả thừa dịp anh trai không có ở đây mà lẻn ra ngoài chơi một lát, thế mà bị tên điên kia phá hư mất rồi.

Cô bực bội đập tay trên tường vài cái, không ngờ lại đập đau bàn tay mềm mại của mình. Cô chán nản ôm bàn tay đỏ bừng. Chờ đến khi hơi thở dần bình phục, cô cẩn thận tới gần cửa gỗ lắng nghe, xác định bên trong không có người nào mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Đây là một con đường tuyệt vời để bí mật ra khỏi cửa, dân cư thưa thớt, không có người trông coi, nếu lén lút đi ra ngoài sẽ không ai sẽ phát hiện ra.

Nhưng khi cô xoay người chuẩn bị đóng cửa lại, phía sau lại truyền đến một giọng nói quen thuộc: “An An, về rồi sao?”

Bàn tay đặt trên vòng sắt lập tức cứng đờ, cô gắt gao nhìn chằm chằm khe cửa trước mặt, không dám quay đầu lại.

Thôi xong, bị anh trai phát hiện rồi.

Vinh Hằng chậm rãi tiến về phía trước, ánh mắt sau tròng kính vô cùng không vui. Anh ấy tới gần bóng dáng cứng ngắc kia, cúi người khẽ thì thầm bên tai cô: “Anh trai không phải đã nói bên ngoài rất nguy hiểm, An An không được ra ngoài sao?”

Thân ảnh cao lớn đem thân thể nhỏ nhắn hoàn toàn ôm vào trong ngực, cô nhận ra được anh trai đang rất tức giận, vì thế vội vàng xoay người nhào vào trong ngực anh trai.

"Anh ơi, An An chỉ là quá buồn chán, muốn ra ngoài chơi một lát, lần sau An An không dám nữa." Cô ra vẻ lấy lòng cọ cọ trong lòng người thanh niên, chi nên đã bỏ lỡ ánh mắt người thanh niên bởi vì động tác của cô mà trở nên sâu thẳm hơn: "Anh tha thứ cho An An lần này có được không."

Vinh Hằng vươn tay ôm chặt người trong ngực, cúi đầu ngửi nhẹ mái tóc cô. Trong đôi mắt ngụy trang tuyệt vời kia tràn đầy si mê.

Không đủ.... Không đủ..... Đây là An An của riêng anh ấy.... An An đã ở bên anh ấy 18 năm... Thật muốn…

Đây là An An của anh trai, thuộc về một mình Vinh Hằng, Vinh An.

Cái ôm càng ngày càng chặt, cô có chút khó chịu hơi động đậy, lúc này người kia mới buông lỏng lực đạo. Cô nhìn người anh trai từ nhỏ vô cùng chiều chuộng cô, dùng gương mặt ôn nhu kia nhẹ giọng mở miệng với cô: "An An, bây giờ anh trai chỉ còn em, anh thật sự không thể mất đi em."

Cô có chút xấu hổ, anh trai chỉ lớn hơn cô bảy tuổi nhưng đã sớm một mình gánh vác cả nhà, bây giờ cô còn không nghe lời, mỗi ngày đều khiến anh trai lo lắng.

"Cho nên, đừng rời khỏi anh, được không?"

Ở bên cạnh anh mãi mãi…

"... Được"

————

Gần đây Bắc Bình xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ. Từ trước đến nay, Cố đại soái độc lai độc vãng được ca ngợi là con sói đơn độc trên chiến trường, gần như là thống trị toàn bộ Bắc Bình. Thừa dịp gia chủ Vinh gia Vinh Hằng không có ở đây, anh mang theo người vây quanh đại viện Vinh gia, đi vào cướp lấy người được người đứng đầu nhà họ Vinh nuông chiều mười mấy năm nay. ( truyện trên app T𝕪T )

Cố Thành cho tới bây giờ đều là làm theo ý mình, ở thời đại chiến tranh khốc liệt này, người nào có súng chính là đạo lý. Hơn nữa, người tên Cố Thành này từ nhỏ đã lăn lộn trên chiến trường, nhìn thấy súng và người chết còn nhiều hơn ăn cơm. Đừng nói đến quân đội phía sau, chỉ với một cỗ sát khí trên người anh là không có người nào dám đến gần rồi, ai còn dám đi ngăn cản vị này đi cướp người?

Cho nên, khi trời còn chưa sáng, Cố Thành đã xông vào Vinh phủ, không chút che dấu ôm người được bọc trong chăn ra cửa, sau đó lên chiếc xe màu đen vẫn chờ bên ngoài, cả quá trình không ai dám lên tiếng.

Đối với Cố Thành mà nói, nếu anh coi trọng thứ gì đó, mặc kệ cô có nguyện ý hay không, trước tiên cứ biến thành của mình rồi nói sau. Về phần những người khác, một tia khát máu xẹt qua đôi mắt của người đàn ông, giết chết là được.

Còn nếu người đang trong vòng tay này cũng không muốn ... Vậy cứ giam giữ đến khi nào nguyện ý là được.

Nếu cả đời cũng không muốn, người đàn ông hồi tưởng lại dư vị, khóe miệng cong lên một cách kiêu ngạo và tàn nhẫn.

Cho dù không chiếm được tâm, vậy cũng phải có được thân thể.

Người mà anh coi trọng, cho dù có chết thì cũng phải là quỷ của Cố gia, không có đạo lý thuộc về người khác.

Người con gái này, ai cũng đừng hòng muốn cướp đi. Anh cúi đầu, đôi tay cầm đao thương lâu ngày chạm vào khuôn mặt mềm mại của người trong ngực, trong ánh mắt lạnh lùng hiện lên sự điên cuồng chiếm hữu.

Người của Cố Thành anh, nếu dám chạy trốn, anh sẽ tự mình bẻ gãy chân và tay cô.

Như vậy, An An không còn đôi cánh sẽ ngoan ngoãn ở bên anh cả đời.

Vinh An, là của anh, chỉ có thể là của anh.

————

“Anh trai... Anh trai... An An đau quá... Cứu An An...."

"Aaaaa" Cơn ác mộng dài đằng đẵng khiến cô đột nhiên mở mắt, chiếc giường xa lạ và những hồi ức khủng khiếp khiến cô không thể không hét lên.

"Gặp ác mộng?" Một bàn tay rộng lớn mang theo cảm giác thô ráp phủ lên trán cô, đó là âm thanh trong cơn ác mộng vẫn luôn xuất hiện khiến cô không nhịn được run rẩy, "Đã hạ sốt rồi"

"Cút đi aaaa." Tầm mắt dần dần xuất hiện người đã mang đến ác mộng cho cô, cô hất mạnh bàn tay còn đang đặt trên trán cô, con ngươi tràn đầy chán ghét.

Cố Thành nhìn phản ứng quá khích của người trên giường, ánh mắt anh trở nên thâm sâu, động tác trên tay càng thêm cường ngạnh. Anh nắm lấy gương mặt tinh xảo trắng nõn kia, thốt ra lời nói lạnh lùng hung ác không thể cự tuyệt, “Cút đi? Đây là địa bàn của tôi, em là người của tôi” Anh kề sát mặt cô, gần đến mức môi anh gần như chạm vào đôi môi đang mím lại của cô, "Tôi nên cút đi đâu?”

“...Ưm…Ưm....” Miệng bị khống chế chỉ có thể phát ra thanh âm mơ hồ, tay chân dùng sức muốn đẩy anh ra nhưng lại không có kết quả, sức lực của anh quá lớn, người được nuông chiều như cô căn bản không chống cự được. Vẫn luôn được anh trai nuông chiều mà lớn lên, cô chưa từng chịu một chút khổ sở nào như vậy cả, cô sợ hãi bất lực, hốc mắt vốn đã phiếm hồng nhanh chóng ánh lên một tầng nước mắt, "Anh trai... Anh trai…Hức hức.... Anh ơi cứu em với.... An An sợ quá..."

Không thể nói rõ được cảm giác trong lòng là gì, rõ ràng biết đó chỉ là anh trai cô, nhưng từ trong miệng cô lại nghe được tên của người đàn ông khác, thô bạo trong lòng Cố Thành không thể khống chế được. Ánh mắt của anh trở nên hung ác, giống như mãnh thú sắp xé nát con mồi, ngay khi dây thần kinh căng thẳng đến cực hạn sắp đứt ra, một tia lý trí cuối cùng đã kéo anh lại.

Đột nhiên, người đàn ông thay đổi sắc mặt, thu lại vẻ mặt hung ác, anh buông tay nắm lấy người trong ngực, nhẹ giọng mở miệng, vẻ mặt hiền lành dối trá, "An An, An An". Giống như là đang luyện tập, anh nhiều lần nói nhũ danh của cô, khẽ cười nói với cô "Chờ anh em trở về, anh đến nhà cầu hôn được không? Hửm?”

“... Đừng... Không muốn” Giống như là nghe được chuyện gì cực kỳ khủng bố, vẻ mặt cô hoảng sợ không ngừng lui về phía sau, ngay khi Cố Thành sắp mất khống chế, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa kia cực kỳ nhã nhặn lễ độ, sau khi gõ ba cái không nhẹ không nặng có tần suất, ngoài cửa truyền đến giọng nam nho nhã ôn hòa.

"Cố đại soái, xá muội Vinh An thất lễ, đã quấy rầy ngài rồi."

"Vinh Hằng đến đón em ấy về nhà."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play