Lần trước nói với đám người Tống Tự Ân
nói rõ kế hoạch của mình, nhận được sự đồng ý và ủng hộ của bọn họ, tâm tình
của tôi mắt thường có thể thấy được khoái cảm.
Tôi thực sự coi họ như bạn bè, vì vậy sau
khi nhận được cốt truyện đầu tiên, tôi đã hoảng sợ như vậy, hoàn toàn không thể
tin được.
Nhưng hiện tại, tôi đã cơ bản xác định
bọn họ giống bộ dáng trong trí nhớ của mình, hoàn toàn không có một chút giống
với bộ dáng miêu tả trong cốt truyện.
Điều này không khỏi làm cho tâm trạng của
tôi từ khi trở về có một số áp lực nhưng giờ thì hoàn toàn thư giãn. Thậm chí,
tôi còn đồng ý đến nhà Tống Dự Ân chơi.
Cuối tuần đó, Tống gia tổ chức một bữa
tiệc nhỏ, mời đều là một ít đồng bọn trong làm ăn. Tống gia nhiều đời kinh
doanh, tài sản trong nhà trải qua các đời được tích lũy mở rộng, đã đạt tới một
trình độ đáng kinh ngạc.
Ngay cả cha mẹ của tôi cũng cần phải cúi
đầu trước mặt Tống gia. Bất quá, cha mẹ tôi mấy năm gần đây đang lên kế hoạch
khai thác thị trường nước ngoài, chờ đến lúc đó, bị người của Tống gia ảnh
hưởng hẳn là nhỏ hơn một chút.
Bữa tiệc rất nhàm chán, tôi ngồi ở góc
đại sảnh nhìn Tống Tự Ân mặc âu phục nhỏ trang trọng đánh keo xịt tóc, tóc vuốt
cao về phía sau, lộ ra cái trán trơn bóng, đi theo bên cạnh ông Tống thành thạo
trao đổi với những người cùng tuổi với cha mình.
Vẫn có một chút khác biệt, Tống Tự Ân đã
theo cha mình tiếp xúc với chuyện làm ăn, Thẩm Đinh Hạc cũng sẽ sau khi học
xong sẽ đến nhà bọn họ sắp xếp kế hoạch làm ăn. Về phần Chu Mẫn Thâm, sau khi
kết thúc kỳ thi đại học có thể sẽ đi bộ đội hoặc trường quân đội...
Họ đã trưởng thành, không còn là bộ dáng
ngây ngô trong ký ức của tôi nữa. Chỉ có tôi từ bốn năm trước tiếp nhận đoạn
kịch bản khó hiểu kia, cuộc sống giống như bị nhốt ở nơi đó, lâu như vậy cũng
không có tiến lên.
Bất quá, không đợi tôi nghĩ phiền phức
bao lâu, tiểu công tử Tống gia còn đang nửa đầu còn ở yến hội quý phái lễ độ,
nửa sau liền rời khỏi tiệc rượu, lôi kéo tôi len lén đến tiểu hoa viên phía sau
nhà hắn.
"A Du, có phải cậu chờ rất nhàm chán
không?"
Tống Tự Ân cao hơn tôi một đoạn, lúc kéo
tôi chạy, cởi ra âu phục nhỏ trên người, lộ ra áo thun mỏng bên trong.
Trong ánh đèn mờ ảo trong khu vườn nhỏ,
hắn kề sát mặt tôi, không đợi tôi hoàn toàn bình phục hô hấp có chút dồn dập,
liền mở to đôi mắt nai nhỏ tròn trịa kia, không chớp mắt nhìn về phía tôi nói:
“Tôi biết loại tụ tập này rất nhàm chán
nhưng A Du đồng ý muốn đến nhà tôi chơi, tôi thật sự là quá cao hứng cho nên
nhịn không được lập tức dẫn A Du tới đây..."
"Không... Không có việc gì”, tôi thở
hổn hển ngắt lời hắn ta, để tránh hắn ta vừa nói liền không dứt: "Chỉ là
bây giờ cậu chạy ra... Chú Tống sẽ không nói gì với cậu sao?”
Tụ hội nhỏ như vậy rất rõ ràng chính là
Tống gia muốn người thừa kế của mình chậm rãi kéo đến trước mặt mọi người cho
nên mới cố ý tổ chức.
"Tụ hội như vậy còn có rất nhiều
nhưng nói không chừng lần sau A Du sẽ không tới tìm tôi nữa." Tống Tự Ân
có chút ủy khuất, mím môi nói: "Cho nên tôi nhất định phải làm cho A Du
cao hứng, sau này A Du mới tới tìm tôi chơi.”
Nói xong, hắn liền kéo tôi đi về một góc
của tiểu hoa viên. Chờ đến gần, tôi mới thấy rõ nơi đó là vỉ nướng đã sớm được
thiết kế, còn có nguyên liệu nấu ăn tươi ngon chỉnh tề.
"Gì đây?" Tôi nhìn thấy cái này
liền có chút vui vẻ, c ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.