Khi tôi trở lại lớp, Chu Mẫn Thâm đã ở vị
trí của mình.
Nhìn nam sinh cao lớn nằm úp sấp trên bàn
nghỉ ngơi, tôi có chút do dự, đứng tại chỗ một lúc lâu, mới hạ quyết tâm đi về
phía vị trí bên cạnh cậu ta.
Trong khoảng thời gian đầu có một đoạn
thời gian từng tự xưng là người khiêng của Nhất Trung, hơn nữa không kiêng nể
gì mượn danh tiếng này đi đe dọa người Tống Tự Ân, có thể xem như đã xuất hết
danh tiếng.
Nhưng cơ hồ tất cả mọi người đều biết,
người Nhất Trung chân chính không thể chọc vào kỳ thật là Chu Mẫn Thâm.
Chu Mẫn Thâm sinh ra và lớn lên trong đại
viện, cha mẹ cô chú đều ở vị trí cao, là ba đời hồng chính miêu hồng, thái tử
gia chân chính lớn lên dưới gốc rễ lớn, khó có người xuất chúng.
Nhưng mà làm cho người khác không dám
chọc Chu Mẫn Thâm, cũng không chỉ là bối cảnh của cậu ta. Còn có từ nhỏ đi theo trưởng bối trong nhà, được cha
mẹ từ nhỏ đã trao dồi kinh nghiệm, có thể sánh ngang với tố chất thân thể cùng
kỹ năng chiến đấu chiến đấu của lính chuyên nghiệp.
Trong số các bạn cùng trang lứa, không ai
có thể đánh cậu ta cũng không ai dám đánh.
Bởi vì cậu ta là một người điên, vừa động
thủ liền không quan tâm, vả lại sẽ bắt được người không nương tay động thủ vào
chỗ chết.
Chu Mẫn Thâm nghiện bạo lực, máu tanh.
Máu chảy trong xương cậu ta làm cho vừa nhìn thấy những thứ này, liền không
khống chế được phấn khởi.
Hơn nữa mặt mày cậu ta lạnh lùng dũng
mãnh, làn da cũng không giống như trắng nõn được che chở từ nhỏ trong nhà kính,
mà là gió thổi mặt trời, cùng với những người chuyên nghiệp trải qua ngày đêm
rèn luyện trong bộ đội, sức khỏe đều đều màu đồng.
Diện mạo màu da như vậy, hơn nữa từ nhỏ
cậu ta đã vượt xa vóc người cao lớn cường tráng của bạn bè cùng trang lứa, làm
cho người ta khi đối đầu với cậu ta, càng thêm theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì Chu Mẫn Thâm không khống chế được
yêu thích bạo lực, trưởng bối Chu gia đối với cậu ta từ nhỏ đã tiến hành quản
chế nghiêm khắc.
Quy tắc tam lệnh ngũ thân, nếu là sau khi
phạm phải nghiêm khắc trừng phạt cùng giam bế.... Trưởng bối Chu gia làm cho
cậu ta giống như một binh lính đang phục vụ, phải tuân thủ những quy định này,
nghiêm lệnh cấm động thủ.
Dưới sự khống chế nghiêm khắc này, Chu
Mẫn Thâm tuy rằng miễn cưỡng có thể quản được mình không tùy tiện động thủ nữa
nhưng tính tình nóng nảy vô luận như thế nào cũng không sửa được.
Về sau, vì ngăn chặn tính nảy lầy của
mình, cậu ta dứt khoát ít nói ít lời, tránh trao đổi với những người luôn có
thể khiến cậu ta nổi tính nóng nảy, việc này giảm bớt số lần không khống chế
được động thủ.
Nhưng mà, hậu quả như vậy, chính là làm
cho mặt mày lãnh đạm, khi không nói lời nào càng có vẻ dũng mãnh đáng sợ, làm
cho người ta chỉ là cùng cậu ta không cẩn thận đối mặt, sẽ cảm thấy không rét
mà run.
......
Một người đáng sợ như vậy, trước kia lần
đầu tiên được xếp ngồi ở bên cạnh tôi lại không sợ hãi.
Tôi tin chắc rằng một người không thể vô
duyên vô cớ tức giận, thậm chí đánh người hơn một bước, trừ khi người đó có vấn
đề trong đầu.
Cho nên khi giáo viên vào phòng học, lại
khi sắp xếp vị trí đối diện với ánh mắt né tránh, tôi chủ động giơ tay lên nói
cho giáo viên biết mình nguyện ý ngồi cùng bàn với cậu ta.
Sự thật chứng minh, về sau tôi quả thật
một lần cũng chưa từng bị Chu Mẫn Thâm đánh qua, thậm chí dưới sự ngầm đồng ý
của cậu ta, mượn danh tiếng của hồ giả hổ uy rất nhiều lần.
Hơn nữa, ở chung với Chu Mẫn Thâm một
thời gian, chờ hai người quen biết nhau, tôi phát hiện vẻ mặt lạnh lùng này
không nói lời nào, tựa như bất cứ lúc nào cũng bộc phát bên bờ vực, thoạt nhìn
thập phần không dễ chọc vào nam sinh, kỳ thật còn rất dễ nói chuyện.
Cái gì tính tình quá kém, tính cách bạo
ngược, đánh nhau hung tàn... Nói không chừng là bởi vì tướng mạo của cậu ta quá
dễ làm cho người ta hiểu lầm, mới làm cho người ta lưu lại khuôn mẫu.
Nhưng bây giờ...
Tôi nhìn người không cố ý vượt qua giới hạn,
cũng đã chiếm gần nửa cái bàn nằm sấp trên đó ngủ, cảm thấy có thể là bởi vì
mấy năm nay lá gan của mình trở nên nhỏ bé, không dám giống như khi còn bé tùy
tiện trực tiếp đánh thức cậu ta, để cho nhường vị trí thuộc về tôi.
Mà là theo bản năng chậm lại việc hô hấp,
chậm rãi đem ghế dựa của mình thật cẩn thận kéo ra, ủy khuất ngồi ở bên cạnh
cái bàn còn sót lại của mình.
Hơn nữa, bởi vì đôi chân dài của Chu Mẫn
Thâm, cũng bởi vì ở chỗ cậu ta quá mức chật hẹp mà không chút cố kỵ vươn tới
dưới bàn của tôi.
Vừa nhìn đã biết là một người đã quen
rồi, tôi dám giận không dám nói, chỉ càng thêm co rụt người lại.
Không biết chuyện gì xảy ra, đối với ba
người này trong mắt tôi có thể gọi là nhỏ bé nhất, về sau cũng sẽ trở thành nữ
chủ nam nhân. Sau vài năm không gặp, tôi cảm thấy người không thể thích ứng
nhất, cũng là người sợ hãi nhất, dĩ nhiên là Chu Mẫn Thâm.
Thẩm Đinh Hạc và tôi quen nhau lâu nhất,
tính cách cũng ôn hòa, cho tới bây giờ chưa từng thấy anh ta tức giận. Lần này
tôi trở về, anh ta cho tôi cảm giác cùng trước kia không có nửa điểm khác biệt.
Về phần Tống Tự Ân, hắn ở trong trí nhớ
của tôi không phải là nhóc khóc nhè, chính là đang khóc tìm tôi an ủi. Vả lại
hắn cũng là người đầu tiên tôi quen biết trước kia, thậm chí tôi vừa mới xuống
máy bay, liền nhìn thấy hắn ở trong đám người điên cuồng phất tay hướng mình
cười khoa trương.
Bây giờ hắn không có một chút thay đổi so
với nhóc khóc nhè bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào khác ngoài việc không còn
khóc bất cứ lúc nào. Hơn nữa bất cứ lúc nào cũng gặp được tôi, đó cùng khi còn
bé một chút không thay đổi dính dính, làm cho tôi luôn nghi ngờ hắn chính là
một cái mặt dây chuyền trên người.
Mà Chu Mẫn Thâm, trước kia tôi thật vất
vả mới nghĩ ta ở trước mặt mình không giống như đối mặt với những người khác,
tùy thời không phải là nhìn chằm chằm như mặt mày lạnh lùng, chính là giống như
mang theo ý tứ cảnh cáo đe dọa nhìn chăm chú mà là làm bạn bè hoặc là quen
thuộc.
Nhưng hiện tại, không biết có phải là ảo
giác của tôi hay không lại luôn cảm giác cậu ta chẳng những không có nửa điểm ý
tứ tỏ vẻ quen biết với người quen trước kia của tôi, thậm chí đối với tôi so
với người khác càng thêm lạnh lùng không nhìn một chút.
Này, ...
Quả nhiên tình cảm sâu đậm đến đâu cũng
cần thời gian duy trì a.
Trong lòng tôi yên lặng cảm thán, một bên
lại hướng tránh Chu Mẫn Thâm, đem ghế dựa của mình dịch chuyển, thẳng đến khi
chuyển đến một vị trí mà tôi cảm thấy rất thích hợp, mới cảm thấy mỹ mãn ngẩng
đầu.
Sau đó, liền nhìn thấy Chu Mẫn Thâm mở
mắt nhìn tôi.
"Cậu... Cậu tỉnh rồi à?”
Tôi nhìn người không biết từ lúc nào tỉnh
lại, ngượng ngùng hỏi một câu.
Sau một lúc lâu, cũng không thể có được
bất kỳ phản ứng nào. Người ngồi bên cạnh rõ ràng không có nửa điểm ý tứ đáp lại
tôi, chỉ im lặng không lên tiếng đem đầu chuyển hướng một phương hướng khác.
Chẳng những như thế, cậu ta cũng một chút cũng không có ý thức đem tay và chân
của mình đưa đến bên tôi thu hồi lại.
Thấy thế, tôi cũng không thể làm gì khác
hơn là ngấp nghhể thu hồi tầm mắt, trong lòng yên lặng chửi bới: Chu Mẫn Thâm
vẫn không có bạn bè, trong cốt truyện vẫn là nam chính nữ chủ không thích nhất,
hoàn toàn là đúng.
Ngoại trừ thủ đoạn quá mức cường ngạnh,
động một chút liền dùng vũ lực trấn áp, hoàn toàn không cho người ta cơ hội
phản kháng cự tuyệt. Còn có thể hình cùng thể lực kia, tư thế hoa mỹ nào cũng không
cần, chỉ là vùi đầu làm việc ở trên giường, đều có thể đem nữ chủ khi dễ mấy
ngày cũng không xuống được giường.
Tính tình thối cùng sắc mặt thối này,
tuyệt đối cũng chiếm một phần lớn nguyên nhân.
Thật không biết nghiệt duyên như thế nào,
vậy mà sau khi cho tôi trở về, vẫn là cùng bàn với ta.
......
Cuộc sống bình yên vô sự, tôi và Ch ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.