Chinh chiến vì thượng
giới suốt mấy vạn năm, Câu Trần Đế Quân được mọi người coi là thần bảo hộ. Sau
đó, hắn lại trót sinh vọng niệm nên mới rơi xuống phàm trần.
Trước kia, Câu Trần đế
quân sống chính đại quang minh trong hơn mười vạn năm, không bao giờ có thái độ
sai lầm. Nay lại bởi vì chuyện kia mà có suy nghĩ ích kỷ âm u, giam cầm một
người ở sâu trong cung điện của hắn.
Thượng giới rộng lớn,
dân cư lại thưa thớt, hơn nữa phần lớn mọi người yêu tĩnh, tiên nữ hầu hạ cũng
chỉ bảo trì nguyên tắc, làm việc tốt nhất chính là quét tuyết trước cửa. Hơn
nữa nàng thăng lên thượng giới mới chưa tới một năm, ngay cả vị hàng xóm cách
động phủ nàng gần nhất kia cũng chưa từng thấy qua mặt mũi, thật sự tính là mới
đến, chưa quen nhân sinh.
Cho nên, sau khi nàng
bị nhốt trong vòng nửa năm, thượng giới này, cũng sẽ không có một ai biết, có
một vị tiểu tiên mới thăng lên thượng giới không lâu liền mất đi tung tích từ
khi bị Câu Trần đế quân gọi tới lần tiên yến trước.
Tháng thứ năm sau khi
bị nhốt trong thâm điện này, nàng vẫn không thể học được cách tự giải trí.
Nàng vẫn cho rằng mình
là một người cực kỳ rộng lượng và lạnh nhạt, có thể chấp nhận được mọi thứ. Tuy
nhiên, nàng vẫn không thể chịu đựng được những ngày mồ hôi đầm đìa, mệt mỏi và
êm đềm bất tận.
Tòa cung điện này thật
sự là quá lớn, lớn đến mức nàng đi vài canh giờ cũng không gặp được một người.
Mà người kia lại giống như đặt một con mắt trên người nàng, cho dù nàng ở nơi
nào, hắn luôn có thể tìm được nàng.
Thực lực giữa Tống
Khương Thuyên và Mạnh Tồn Chi quá mức chênh lệch, lúc mới đầu, hắn thậm chí là
khinh thường khả năng của nàng, chỉ một cái cấm chế nho nhỏ, nàng liền dễ dàng
bị nhốt trong cung điện này.
Nhưng mà, cung điện kia
chỉ có một người tịch mịch. Việc bị người nọ đùa bỡn quá nhiều lần đã thúc đẩy
Tống Khương Thuyên sinh ra chút tâm tư không biết tự lượng sức mình.
Nàng có ý tưởng khác
thường, muốn chạy trốn vài lần, bởi vì nàng mãi vẫn không chịu tin tưởng, một
vị đế quân tồn tại trong thiên địa hơn mười vạn năm, chưởng quản nam bắc lưỡng
cực cùng thiên địa nhân tam tài, thống trị chúng sinh lại thật sự chịu ảnh
hưởng của một đời nho nhỏ như vậy.
Về sau, nàng đương
nhiên là còn chưa kịp phá vỡ tầng cấm chế, liền bị người nọ phát hiện. Sau đó,
Tống Khương Thuyên sẽ phải đối mặt với hình phạt khủng bố của vị đế quân “chính
nhân quân tử” kia, tiếp tục bị hạn chế khu vực hoạt động.
Đến cuối cùng, vì vẫn
không chịu nghe lời nên Mạnh Tồn Chi đã cho nàng đeo gông xiềng. Chiều dài của
xiềng xích kia đã triệt để giam cầm Tống Khương Thuyên ở sâu trong tẩm điện của
hắn.
......
“Tỷ tỷ, cây hòa lại nở
hoa rồi.”
Người phía sau đang đổ
mồ hôi thành mưa, hắn áp chế mặt của Tống Khương Thuyên rồi nghiêng sang một
bên, khiến cho hai chiếc má thân mật chạm vào nhau, ngữ điệu và động tác của
Mạnh Tồn Chi say mê, triền miên.
“Rất đẹp, tỷ tỷ không
nhìn một chút sao?”
"Xuy." Nàng
thấp giọng cười nhạo ra tiếng, thanh âm có chút bất ổn, dồn dập thở dốc: “Ngươi
bịt mắt ta. Sao ta có thể nhìn thấy gì?”
Gần đây, hắn bị ám ảnh
bởi việc trói một phần cơ thể của Tống Khương Thuyên khi □□, để chống lại sự
phản kháng của nàng. Nhưng mấy lần này, hắn lại thích dùng những sợi dây thật
dài để bịt mắt nàng, sau đó, lại miệng lưỡi giao triền với nàng.
"Xin lỗi, ta quên
mất..."
Giọng điệu của người nọ
mang vẻ xin lỗi đến mức muốn chết, thậm chí giống như sợ nàng tức giận, ra sức
lấy lòng, đặt mũi trên trán nàng. Nhưng vẫn không quan tâm đến hành vi mà trói
buộc nàng như trước, chỉ sau khi cọ xát đủ rồi, lại đè toàn bộ thân thể lên
người nàng, vùi đầu vào cổ nàng, mở miệng như đang nói nhỏ:
"Khương Thuyên tỷ
tỷ, tỷ có còn nhớ rõ lễ hội hoa đăng năm đó không? Sau khi ta biểu lộ tâm ý với
tỷ, tỷ lại nói ta chỉ là một đứa nhỏ, cho nên mới từ chối ta sao?"
Người đang đè trên
người nàng lại nổi lên tâm tư nói chuyện phiếm, cho nên tạm thời dừng động tác,
làm cho nàng thoáng có chút cơ hội thở dốc.
Tống Khương Thuyên vốn
không muốn nghe những lời lải nhải kia của hắn, tựa như không có điểm cuối,
nhưng bởi vì mệt mỏi mà buông lỏng đại não nên vẫn không khống chế được mà nhớ
lại một ít chuyện cũ.
Thiếu niên bị nàng nắm
ngược tay, kéo về phía trước. Mạnh Tồn Chi mãnh liệt làm chậm tốc độ ở trong
dòng người, kéo nàng dừng lại ở bờ sông đầy hoa đăng. Trong ánh sáng lúc sáng
lúc tối, hắn liền đỏ mặt, nói, hình như hắn thích nàng.
Thiếu niên mới mười sáu
mười bảy tuổi, một chút cũng không biết che giấu cảm xúc, cũng không che được
đỏ bừng trên mặt. Nàng ngẩn người, một lúc sau mới khôi phục bộ dáng không thèm
để ý kia, vỗ vỗ vai hắn, đáp: "Ngươi không cần phải để ý.”
"Một đứa trẻ như
ngươi có hiểu cái gì là thích không?"
"Đi đi, nếu sau
này còn muốn ra ngoài chơi thì cứ gọi ta là được, cùng lắm thì mỗi lần ta đều
mang theo ngươi..."
Nói xong, nàng nhìn
thấy đôi mắt phiếm hồng của thiếu niên, nhất thời sững sờ, lời còn chưa nói hết
đã dừng lại như vậy. Đây là lần đầu tiên nàng thấy thiếu niên này đỏ mắt vì
mình.
Muốn tu vô tình ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.