Thời tiết đã sang mùa hè, không khí khô nóng đến kỳ lạ, ngay cả lá cây đa lớn bên ngoài lớp học cũng đã bắt đầu bị phơi khô.

Khi tan học, lớp ít ồn ào hơn một chút so với trước kia, phần lớn mọi người đều chán nản nằm sấp trên bàn, xé tờ giấy ra để quạt.

Có một số nam sinh lớn mật đã chen chúc dưới quạt trần đang vù vù xoay chuyển. Họ thoáng xốc quần áo lên, muốn chút gió lạnh không thể tiếp cận kia có thể luồn vào trong áo.

Cô ngồi ở hàng ghế sau của lớp học, tay phải nắm chặt cây bút màu đen, cúi đầu thật sâu, sắc mặt tái nhợt, cánh mũi lại toát ra mồ hôi dày đặc.

Thời tiết thực sự nóng, đặc biệt là trong lớp học đông đúc bốn hoặc năm mươi người này. Tuy nhiên, cô lại uốn cong chân, ép chân tới gần thân thể mình như thể hận không thể co chính mình lại thành một đoàn.

Một bàn tay khác của cô không cầm bút. Cô cố gắng duỗi tay ra dưới bàn để kéo ống quần, liều mạng muốn kéo quần xuống một chút cho đến khi nó có thể hoàn toàn che được mắt cá chân, không lộ ra cho dù là một chút da thịt.

Quyển sách mở ra trên mặt bàn đã lâu không được lật đến trang tiếp theo. Thần kinh của cô căng thẳng đến cùng cực, giống như bất kỳ một chút gió thổi cũng có thể phá vỡ dây thần kinh của cô.

“Tinh tinh——“ Trong bàn truyền đến tiếng rung động mãnh liệt khiến cho toàn thân cô không khống chế được mà run rẩy. Một lúc lâu sau, đợi đến khi rung động bên trong bàn hoàn toàn dừng lại, cô mới cố nén sợ hãi, đem điện thoại di động được đè ở chỗ sâu nhất trong bàn lấy ra.

Một tin nhắn văn bản chưa đọc và một số không xác định.

Sắc mặt cô tái nhợt một cách dị thường, giống như là lúc nào cũng đều có thể ngất đi. Thân thể khẩn trương căng thẳng, ngay cả đầu ngón tay cũng ướt át vì dính đầy mồ hôi.

Đợi đến khi cô run rẩy mở tin nhắn ra, giọng điệu của tin nhắn phía trên vẫn như trước, hạ lưu, càn rỡ và bệnh hoạn, giống như một tên điên không thể cứu chữa.

“Niệm Niệm thật đúng là nghe lời, anh thật sự thật sự rất vui vẻ.”

“Niệm niệm mặc quần cũng đẹp.”

“Vốn còn muốn nói nếu Niệm Niệm không nghe lời thì anh liền đi qua giúp Niệm Niệm của anh thay.”

“Anh sẽ đối đãi với Niệm Niệm giống như đối đãi với trẻ nhỏ, ôm Niệm Niệm vào trong ngực, đè lại hai chân Niệm Niệm, sau đó lưu lại dấu vết màu đỏ trên đó…”

......

Cô cảm thấy đầu óc mình đau đến sắp nổ tung. Tay cầm điện thoại run rẩy đến khó tin, cứ như là bất cứ lúc nào cô cũng đều có thể ném đồ vật trong tay ra ngoài.

Chữ viết tay trong tầm mắt bắt đầu mờ đi, cô liều mạng muốn rời khỏi trang nhắn tin. Tuy nhiên, trong lúc bối rối, cô lại lỡ tay nhấn vào một số khác không được đánh dấu.

Cùng một giọng điệu, đến từ cùng một người, thời gian là sáng nay.

“Niệm Niệm mặc váy trông thật đẹp, chân rất trắng rất nhỏ lại còn rất thẳng, giống như muốn nuốt trọn dục vọng của anh vậy…”

“Muốn nhéo một cái, sau đó nhìn xem phía trên có lưu lại dấu ấn hay không.”

“Tuy nhiên, cho dù là đẹp nhưng cũng có quá nhiều người nhìn, cho nên, thay nó đi..”

“Bằng không, Niệm Niệm sẽ không muốn biết hậu quả đâu.”

.

“Bang!” Không nắm chặt điện thoại di động, cuối cùng vẫn rơi xuống đất.

——————————————

Gần đây

Cô nhận được tin nhắn văn bản rất lạ, đến từ một số lạ, nhưng giọng điệu của lại quen thuộc, giống như đã biết nhau trong một thời gian dài.

Lúc đầu, anh chỉ gửi cho cô tin nhắn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, rồi sau đó, anh ta từ từ quan tâm tới cô. Chẳng hạn như hỏi cô buổi trưa sao lại không đi ăn cơm ở căng tin, vì sao biết rõ dạ dày của mình không tốt mà còn lén đi mua đồ uống lạnh ăn kem...Nhưng ngay sau đó, anh sẽ nói rằng khi cô ăn trông rất đáng yêu, giống như một con sóc nhỏ nhét hạt vào miệng của mình. Anh sẽ nhắc nhở cô rằng ngày hôm sau sẽ có mưa, để cho cô nhớ để mang ô, anh sẽ nhắc nhở cô có lớp học thể thao vào buổi chiều để nhắc cô đừng quên bôi kem chống nắng, sử dụng chai đã mở trước...

Cô chưa bao giờ trả lời những tin nhắn này, nhưng anh ta dường như có những gì người bình thường không có. Anh có sự kiên trì và bướng bỉnh đến bất thường, cho tới bây giờ không ngừng phát ra, giống như bệnh nhân hoang tưởng bệnh hoạn nhất, vô vọng nhất.

Anh nhắn tin như thể rất quen thuộc với thời gian biểu của cô, giống như bí mật theo dõi vậy.

Lúc đầu, cô đã tự hỏi rằng liệu đây có phải là bạn cùng lớp xung quanh đang trêu đùa với cô hay không. Tuy nhiên, trong trường nội trú này, học sinh không được phép mang theo điện thoại di động, ngay cả máy nhấn phím cũng không thể nhắn tin và gọi điện thoại được.

Và cô, là bởi vì có lý do đặc biệt, để thuận tiện liên lạc với gia đình nên cô chỉ được trường phê duyệt cho mang theo điện thoại di động vào trong. Mặc dù vậy, giáo viên không cho phép cô sử dụng điện thoại di động để thực hiện bất cứ điều gì khác ngoài việc gọi điện thoại và nhắn tin.

Và...Và...

Cô có chút hoảng loạn đánh giá khắp nơi, muốn nhìn ra một ít manh mối từ trên mặt những bạn học đang cười nói với những người xung quanh.

Hơn nữa, nội dung của tin nhắn từ đầu đến cuối đều là quan tâm, khiến cho cô từ từ cảm thấy đáng sợ và ghê tởm. Anh ta sẽ bắt đầu lải nhải nói về tình yêu mà anh dành cho cô, khen ngợi vẻ đẹp của mỗi bộ phận trên cơ thể của cô, sẽ nói về mong muốn của cô và những thay đổi trên cơ thể của cô vào ban đêm, sẽ suy nghĩ về tất cả các loại hành động của cô...

Tính tình của cô vốn luôn yên tĩnh và hướng nội. Cô luôn luôn kháng cự trao đổi cùng người khác, có thể nói cùng lắm mới có chút xã giao. Trước đó, cô thậm chí còn nghỉ ngơi ở nhà trong một thời gian dài vì chứng sợ hãi xã hội quá nghiêm trọng và kháng cự để giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Một vài tháng trước, sau một thời gian dài điều trị, cô mới lấy hết can đảm để bước vào trường học một lần nữa. Cô thực sự rất khao khát cuộc sống trong khuôn viên trường. Vì vậy nên khi anh trai của cô đề nghị cô nên nghỉ ngơi ở nhà một thời gian, cô liền cãi lại, không nghe theo lời khuyên của anh trai mà mình luôn luôn vâng lời.

Nhưng...nếu chuyện này mà bị anh trai biết thì liệu cô còn có thể ở lại trường nữa không?

Vì vậy, ngay từ đầu, cô đã chọn che giấu chuyện này, chỉ cần cô liên tục xóa những tin nhắn văn bản rồi sau đó chặn số đi là được.

Khi cô nhìn thấy những điều đó, không phải là không tức giận, nhưng trước khi tức giận, điều đầu tiên cô cảm thấy là sợ hãi. Hơn nữa, bởi vì tính cách của cô mà ngay cả những lời đe doạ thì cô cũng xóa.

Nhưng mà, dù cô có chặn hay xóa bỏ tin nhắn thì cũng đều vô dụng.

Bởi vì, bất cứ khi nào cô chặn một số, anh ta luôn có thể đổi một số mới và bắt đầu lại từ đầu.

“Niệm Niệm sao lại cho ta vào danh sách đen vậy?”

“Anh thực sự rất buồn, nhưng...lại h

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play