Xuyên Nhanh: Bệnh Kiều Hắc Hóa

Chương 106: Ai...Ai là biến thái đó?


11 tháng

trướctiếp

Thời tiết đã sang mùa hè, không khí khô nóng đến kỳ lạ, ngay cả lá cây đa lớn bên ngoài lớp học cũng đã bắt đầu bị phơi khô.

Khi tan học, lớp ít ồn ào hơn một chút so với trước kia, phần lớn mọi người đều chán nản nằm sấp trên bàn, xé tờ giấy ra để quạt.

Có một số nam sinh lớn mật đã chen chúc dưới quạt trần đang vù vù xoay chuyển. Họ thoáng xốc quần áo lên, muốn chút gió lạnh không thể tiếp cận kia có thể luồn vào trong áo.

Cô ngồi ở hàng ghế sau của lớp học, tay phải nắm chặt cây bút màu đen, cúi đầu thật sâu, sắc mặt tái nhợt, cánh mũi lại toát ra mồ hôi dày đặc.

Thời tiết thực sự nóng, đặc biệt là trong lớp học đông đúc bốn hoặc năm mươi người này. Tuy nhiên, cô lại uốn cong chân, ép chân tới gần thân thể mình như thể hận không thể co chính mình lại thành một đoàn.

Một bàn tay khác của cô không cầm bút. Cô cố gắng duỗi tay ra dưới bàn để kéo ống quần, liều mạng muốn kéo quần xuống một chút cho đến khi nó có thể hoàn toàn che được mắt cá chân, không lộ ra cho dù là một chút da thịt.

Quyển sách mở ra trên mặt bàn đã lâu không được lật đến trang tiếp theo. Thần kinh của cô căng thẳng đến cùng cực, giống như bất kỳ một chút gió thổi cũng có thể phá vỡ dây thần kinh của cô.

“Tinh tinh——“ Trong bàn truyền đến tiếng rung động mãnh liệt khiến cho toàn thân cô không khống chế được mà run rẩy. Một lúc lâu sau, đợi đến khi rung động bên trong bàn hoàn toàn dừng lại, cô mới cố nén sợ hãi, đem điện thoại di động được đè ở chỗ sâu nhất trong bàn lấy ra.

Một tin nhắn văn bản chưa đọc và một số không xác định.

Sắc mặt cô tái nhợt một cách dị thường, giống như là lúc nào cũng đều có thể ngất đi. Thân thể khẩn trương căng thẳng, ngay cả đầu ngón tay cũng ướt át vì dính đầy mồ hôi.

Đợi đến khi cô run rẩy mở tin nhắn ra, giọng điệu của tin nhắn phía trên vẫn như trước, hạ lưu, càn rỡ và bệnh hoạn, giống như một tên điên không thể cứu chữa.

“Niệm Niệm thật đúng là nghe lời, anh thật sự thật sự rất vui vẻ.”

“Niệm niệm mặc quần cũng đẹp.”

“Vốn còn muốn nói nếu Niệm Niệm không nghe lời thì anh liền đi qua giúp Niệm Niệm của anh thay.”

“Anh sẽ đối đãi với Niệm Niệm giống như đối đãi với trẻ nhỏ, ôm Niệm Niệm vào trong ngực, đè lại hai chân Niệm Niệm, sau đó lưu lại dấu vết màu đỏ trên đó…”

......

Cô cảm thấy đầu óc mình đau đến sắp nổ tung. Tay cầm điện thoại run rẩy đến khó tin, cứ như là bất cứ lúc nào cô cũng đều có thể ném đồ vật trong tay ra ngoài.

Chữ viết tay trong tầm mắt bắt đầu mờ đi, cô liều mạng muốn rời khỏi trang nhắn tin. Tuy nhiên, trong lúc bối rối, cô lại lỡ tay nhấn vào một số khác không được đánh dấu.

Cùng một giọng điệu, đến từ cùng một người, thời gian là sáng nay.

“Niệm Niệm mặc váy trông thật đẹp, chân rất trắng rất nhỏ lại còn rất thẳng, giống như muốn nuốt trọn dục vọng của anh vậy…”

“Muốn nhéo một cái, sau đó nhìn xem phía trên có lưu lại dấu ấn hay không.”

“Tuy nhiên, cho dù là đẹp nhưng cũng có quá nhiều người nhìn, cho nên, thay nó đi..”

“Bằng không, Niệm Niệm sẽ không muốn biết hậu quả đâu.”

.

“Bang!” Không nắm chặt điện thoại di động, cuối cùng vẫn rơi xuống đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp