Trên đường về trang viên, Moore ngồi trong xe ngựa nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc này, hắn bỗng nhớ tới chuyện cũ khi còn trẻ.

Vào thế kỷ 16 của nước Y, đâu đâu cũng là bạo loạn và đói nghèo, cho dù là ở thành thị phồn hoa nhất thì vẫn có thể thấy những đứa trẻ vô gia cư mặc quần áo rách nát nằm cuộn người ở cuối phố trong mùa đông giá rét.

Đó là khi hắn gặp được nàng.

Xe ngựa xa hoa của nàng dừng lại trước mặt hắn. Nó đẹp và xa hoa hơn bất kì xe ngựa nào mà hắn từng thấy. Một tiểu thư trên xe ngựa đưa mắt nhìn hắn rồi vươn tay về phía hắn.

Màu sắc như ngọc lục bảo kia thực sự khiến người ta chìm đắm, tự nguyện được chết đuối trong ấy.

Xe ngựa dừng lại bên ngoài trang viên, quy định của trang viên là chỉ có chủ sở hữu trang viên mới có tư cách ngồi xe ngựa tiến vào. Lúc này xe ngựa đã đến nơi, Moore thoáng cử động nhẹ bả vai một chút, cảm thấy miệng vết thương không còn chảy máu nữa thì hắn liền thong dong xuống xe ngựa.

Trang viên ra ngoài xe ngựa hắn đi đến ra thì vẫn còn rất nhiều xe ngựa khác, hắn chỉ nhìn thoáng qua liền biết chủ nhân của hắn lại đang chiêu đãi khách khứa.

Vì thế, sau khi rửa mặt và băng bó lại vết thương một chút, hắn liền thay quần áo quản gia, trực tiếp đi đến phòng khách của trang viên.

Không biết từ khi nào, nước Y cũng bắt đầu lớn mạnh như các nước láng giềng. Ở đây bắt đầu thịnh hành một loại hình giải trí gọi là tạp chí hàng tuần, dân chúng có vẻ rất tận hưởng và tin tưởng những ấn phẩm trên đó. Tất cả đều là những câu chuyện nửa vời của giới thượng lưu được biên soạn bởi những nhà báo tài ba.

Những thứ này đối với Moore mà nói thì không khác gì thủ đoạn tốt để lung lay lòng người.

Hắn chạy tới phòng khách. Quả nhiên chủ nhân của hắn, Chris Williles đang ngồi ở phòng khách tiếp đón khách khứa của nàng.

Chris Williles là con gái thứ hai của Công tước Willis nổi tiếng và nàng là người thừa kế thứ ba của Công tước. Anh trai và chị gái nàng vô cùng xuất sắc về chính trị và thương mại. Chris cũng được mọi người ca tụng về dung mạo của một thiên thần và lòng tốt của nàng.

Từ nhỏ, nàng đã nhận nuôi rất nhiều đứa trẻ bị đói khát và nghèo túng, cũng nhiệt tình tìm việc làm cho bọn họ, hơn mười năm không ngừng làm việc thiện, quan tâm đến người nghèo... Không nghi ngờ gì nữa, nàng đã nhận được sự ủng hộ của đông đảo công chúng, thậm chí sẽ sắp vượt qua cả anh trai và chị gái của mình.

Nhưng tất cả sự tốt bụng và ôn hòa trong lời khen ấy, trên thực tế đều là giả vờ.

Nô bộc trong trang viên là rõ ràng nhất chuyện này, rằng chủ nhân của bọn họ tuyệt tình ác độc cỡ nào. Nhưng đồng thời, bọn họ lại giống như những con chó vẫy đuôi cầu xin sự thương xót dưới chân nàng.

Mạc Nhĩ mặc lễ phục đuôi tôm được là ủi phẳng phiu, cúi đầu cung kính thay trà đen mới cho người đang ngồi ở phòng khách.

Ngồi bên cạnh thiếu nữ mặc bộ váy tinh xảo là một thiếu niên đang ôm búp bê. Thoạt nhìn cậu ta mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, tóc vàng mắt xanh thậm chí còn đáng yêu hơn cả con búp bê trong tay cậu ta lúc này.

Thiếu niên hơi ỷ lại gối đầu lên đầu gối người kia, con ngươi màu lam khẽ nhắm lại, da mặt trắng nõn hiện lên một tầng đỏ ửng đỏ.

Cậu ta rất tận hưởng chuyện này, có đúng không?

Ẩn dưới gọng kính, ánh mắt Moore chăm chú nhìn thiếu niên đang rúc vào trong ngực người thừa kế công tước, con ngươi sáng màu không ngừng đậm màu hơn.

Người đang rúc vào trong lòng nàng kia, thoạt nhìn rất nhu thuận, nhưng trên thực tế, trong lòng cậu ta đang xao động muốn làm chuyện gì đó?

Moore yên lặng nhìn hai người. Thiếu niên giống như mèo con nóng lòng muốn uống sữa, không ngừng vuốt ve chiếc váy đắt tiền của nàng. Đuôi mắt cậu ta lấp lánh đầy tơ máu, đôi môi khẽ mím lại, phát ra tiếng ‘hừ hừ’ rất nhỏ khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Mà nàng cũng dung túng khẽ vuốt ve mái tóc vàng. Nàng đau khổ bi thương giới thiệu về kế hoạch từ thiện tiếp theo với các tác giả tạp chí đối diện.

Người đối diện đều say sưa với vẻ đẹp của nàng, nhưng thỉnh thoảng vẫn không quên cầm bút, khen ngợi lòng tốt và lòng trắc ẩn của nàng.

Cho đến khi những nhà báo kia rời đi, nàng liền thay đổi sự ôn nhu và hiền lành trước đó, đẩy người đang ỷ lại mà vùi đầu vào trong ngực nàng, không để ý rằng thiếu niên kia bởi vì động tác của nàng mà đụng vào một góc bàn cứng.

Mặc dù như vậy nhưng thiếu niên tóc vàng vẫn không phát ra âm thanh đau đớn hay bất mãn nào, chỉ lập tức đứng lên, cúi người đến bên chân nàng, cẩn thận muốn chạm vào nàng nhưng cuối cùng lại làm ra vẻ mặt hưng phấn đỏ ửng, mê muội hôn lên mũi chân nàng, ngay cả con búp bê quý giá nhất của cậu ta cũng bị ném sang một bên.

......

Nàng lười biếng dựa về phía sau, tùy ý để thiếu niên biến thái hôn lên mũi chân mình. Trà đen trong tay đã hơi nguội, phẩy tay ý bảo quản gia bên cạnh thay bằng một chén rượu vang đỏ cho nàng. Khi ly rượu màu đỏ hơi thấm ướt môi nàng, nàng mới bắt đầu hỏi thăm tình hình nhiệm vụ của quản gia.

"Tất cả mọi thứ đều theo ý ngài, thưa tiểu thư."

Moore cung kính nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình để trả lời các câu hỏi của chủ sở hữu trang viên, cũng không táo bạo nhìn thẳng vào mắt của người thiếu niên. Hắn không biết rằng thiếu niên tóc vàng nằm sấp bên chân nàng kia vô cùng bất mãn và ghen ghét hắn.

Vẻ mặt thiếu niên say sưa, lưỡi son đỏ như mèo thò ra, tỉ mỉ mơn trớn mắt cá chân dưới làn váy của nữ công tước tương lai. Hai mắt mê hoặc nheo lại, nét mặt tràn đầy xuân ý, quả thực khiến người ta nghi ngờ rằng ngay cả khi có một lớp vải cản trở thì cậu ta cũng có thể liếm láp, nhấm nháp hương vị của da thịt trắng như tuyết bên trong.

Thật sự là quá tự phụ.

Moore kia luôn giỏi trong việc quản lý cảm xúc của mình, nhưng ch

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play