Khi Giản Nại mang thai, có một đoạn thời gian cảm xúc của cậu không được ổn định.
Hôm đó là vừa vào đầu giờ chiều.
Dạ Oanh lúc mang thai luôn cần chồng bên cạnh, hầu như khi nào Lục Trạch Phong làm xong công việc là phải trở về nhà ngay, chuyện Giản Nại mang thai là chuyện hệ trọng của Long tộc, phàm là quý tộc thì ai cũng biết, Long tộc sắp có em bé.
Cũng bởi vì tình huống đặc biệt này của Giản Nại mà những người có lòng xấu bắt đầu rục rịch.
Tóm lại là khi Giản Nại mang thai thì lo cho chồng không tốt, nên bọn họ thừa dịp này làm mình làm mẩy, dù gì Lục Trạch Phong chỉ có một vị chính thê, nếu có thể bắt lấy thời cơ này rồi thành công thượng vị thì đó chính là cơ hội ngàn năm có một!
Nghĩ đến điều này xong liền có không ít người bắt đầu nổi lòng dạ.
Sau khi Lục Trạch Phong thảo luận chính sự với hoàng đế xong đã bị một vị Dạ Oanh con nhà quý tộc dây dưa nói chuyện, thật vất vả mới thoát thân trở về phủ.
Lúc ấy Giản Nại đang đọc sách.
Lục Trạch Phong thấy cậu đang nằm ở ngoài sân, ánh mặt trời buổi ban trưa dừng lại trên người cậu, ấm áp có, lười biếng cũng có, anh nhíu mày: "Sao không mặc thêm quần áo?"
Giản Nại buông sách, gần đây cậu đọc thêm vài đầu sách về việc nuôi dạy con.
Cậu không biết nhiều lắm về bé Thìn.
Lục Trạch Phong tới gần ôm người vào trong lòng, gần đây Giản Nại béo hơn nhiều, nhưng khi cậu ở trong lòng Lục Trạch Phong thì cứ như chẳng tăng cân tí nào.
Lục Trạch Phong ôm cậu, thấp giọng nói: "Gần đây con có quấy em không?"
Giản Nại ngáp một cái: "Không có, con ngoan lắm."
Lục Trạch Phong nhẹ nhàng đáp trả.
Vốn đang ngọt ngào là thế thì tự dưng sắc mặt Giản Nại bỗng nhiên thay đổi.
Lục Trạch Phong đã nhận ra điều khác thường, dò hỏi: "Làm sao vậy?"
Giản Nại bỗng nghiêm túc hẳn lên, cậu nhìn về phía Lục Trạch Phong, thấp giọng nói: "Trên người của anh có mùi."
Từ khi cậu mang thai tới nay, khứu giác bỗng trở nên nhanh nhạy khác thường, thật giống như bé bi đang cho ba nó một năng lực đặc biệt.
Lục Trạch Phong tò mò hỏi: "Mùi gì cơ?"
Giản Nại cũng không trả lời được, rồi cậu ngửi thử lại lần nữa, song sắc mặt thay đổi ngay, thậm chí còn nôn khan một trận, doạ Lục nguyên soái một trận xanh mặt, anh vội vàng đỡ lấy vợ yêu: "Em sao thế?"
Trên mặt Giản Nại lộ ra vẻ trầm tư.
Sau đó
Hốc mắt cậu phiếm hồng, thậm chí tỏ vẻ oan ức nhìn Lục Trạch Phong.
Lục Trạch Phong nhíu mày, cho rằng cậu có chuyện gì: "Chỗ nào không khoẻ hả em?"
Ai dè đâu Giản Nại rưng rưng nhìn mình, mếu máo nói: "Trên người của anh có mùi của Dạ Oanh khác."
Lục Trạch Phong sửng sốt.
Nước mắt Giản Nại đã rơi xuống, không biết trong đầu cậu suy nghĩ cái gì, oan ức khóc lên: "Em không ngờ anh lại như vậy, anh không nhịn được luôn hả?"
Lục Trạch Phong không biết tại sao cậu lại nghĩ xa đến thế, thấy Giản Nại khóc thì đáp: "hắn là như thế nào liên tưởng đến này đó, liền nhìn đến Giản Nại cư nhiên khóc lóc nói: "Anh nhìn ai cũng thấy y như nhau."
"......"
Nói gì zị cha nọi.
Mắt thấy càng nói càng sai, Lục Trạch Phong trực tiếp cởi bỏ áo choàng trên người ném cho Tiểu Địch ở gần đó, ôm người vào lòng, thấp giọng nói: "Không có ai hết, chỉ là hôm nay ở lại tẩm cung của hoàng đế một hồi thì gặp được một quý tộc dẫn cha cậu ta tới gặp hoàng đế, cho nên mới trò chuyện một lúc."
Nước mắt của Giản Nại lúc này mới ngừng rơi, nhỏ giọng hỏi Lục Trạch Phong: "Thật ư?"
Lục Trạch Phong gật đầu, đáp: "Thật mà."
Giản Nại chắc là cảm thấy mình khóc cũng hơi quê, cũng tự biết tự mình dựng chuyện vô cớ, cậu ngượng ngùng nói: "Vậy sao anh không nói sớm."
Lục Trạch Phong nghĩ thầm, chúa tể có cho tôi nói được tiếng nào đâu?
Từ khi mang thai tới nay, cảm xúc của Giản Nại hay thay đổi, khiến nó trở thành một loại vấn đề.
Hơn nữa khứu giác của cậu trở nên mẫn cảm hơn, cho nên có gió thổi cỏ lay một chút thôi là cũng không giấu nổi cậu.
Dạ Oanh mang thai vốn đã không có cảm giác an toàn lại còn suy nghĩ nhiều, cho nên việc thường xuyên có các Dạ Oanh luôn muốn tìm biện pháp kề cận anh là chuyện không thể ngăn cản được, vì thế Lục Trạch Phong đã nghĩ được một cách,
Hôm nay Giản Nại đang ăn cơm thì bỗng nhiên phát hiện trên người Lục Trạch Phong có mang theo phụ kiện.
Vừa nhìn vào là thấy ngay.
Đó chính là túi thơm mà ngày trước cậu thêu cho anh.
Khi đó bọn họ vẫn chưa ở bên nhau, cậu đi tìm anh xin lỗi nên mới thêu cho anh túi thơm hình con rồng.
Giờ nhìn lại thì thấy nó xấu vô cùng khi đeo trên người, nhưng Lục Trạch Phong lại mang theo nên Giản Nại nhìn cũng có chút ngứa ngáy, cậu hỏi: "Anh mang theo túi thơm làm gì đó?"
Lục Trạch Phong ngồi xuống cạnh cậu, gắp đồ ăn cho cậu: "Mang theo để người ta nhìn vào còn biết vợ chồng mình hạnh phúc."
Giản Nại xấu hổ muốn xỉu.
Này là đang nói cho mọi người biết ở nhà có Hoạn Thư mà trời.
Cậu thấy hơi rầu rồi, sau này sinh con xong cậu làm gì còn mặt mũi gặp người khác nữa, đến lúc đó mọi người nhìn vào là biết cậu là Hoạn Thư tái thế à?
Lục Trạch Phong như nhìn thấu suy nghĩ của Giản Nại, cong môi nói: "Yên tâm đi, người ta không dám nói gì đâu, sau này cũng sẽ không có Dạ Oanh đến tìm ta nữa."
Giản Nại nghi hoặc nhìn về phía anh.
Lục Trạch Phong chậm rãi nói: "Ta đã loan tin rồi, nói ta có bệnh kín."
"......"
Giản Nại run tay, sau đó nhìn gương mặt vừa nghiêm túc vừa hết cách của chồng mình, nhịn nhịn xong nhịn không nổi nữa liền phọt cười.
Sắc mặt Lục Trạch Phong có chút khó coi, liếc cậu một cái.
Giản Nại trung thực: "Xin lỗi anh, em không cố ý đâu."
Lục Trạch Phong đương nhiên biết vợ mình không tim không phổi, cho nên cũng không có trách tội, chỉ nói: "Không giận à?"
Giản Nại bị chọc trúng tâm tư, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Em giận hồi nào chứ!"
Lục Trạch Phong mỉm cười.
Giản Nại hài lòng, trong khoảng thời gian này bé Thìn cứ luôn quấy phá trong bụng khiến cậu ăn không ngon, ngủ cũng không yên, chồng mình vừa về tới nhà lại có mùi của Dạ Oanh khác, ai mà chịu cho được?
Ai mà không sợ ngồi không cũng bị cắm sừng chứ?
Giờ thì tốt rồi, vấn đề xem như đã được giải quyết.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, Giản Nại sâu xa nhìn về phía Lục Trạch Phong, mỉm cười hỏi: "Anh bị bệnh kín gì vậy?"
Vấn đề này được đáp trả bằng con mắt hình viên đạn của Lục Trạch Phong, anh thong thả nói: "Ta có bị hay không thì khôngo phải em là người rõ ràng nhất sao?"
Giản Nại đỏ mặt, đương nhiên là cậu rõ nhất rồi, trên người cậu có chỗ nào mà không bị hành đâu?
Nhưng mà...
Giản Nại ấp úng nói: "Em rõ ạ."
Lục Trạch Phong ôm người vào lòng mình ngồi, anh dùng tư thế bảo vệ ôm lấy Giản Nại, giọng trầm thấp: "Nếu mà có bệnh kín thật thì..."
Giản Nại tò mò nhìn anh: "Dạ?"
Lục Trạch Phong ôm cậu, cho nên cậu không thể nhìn rõ được vẻ mặt của anh, nhưng lại có thể nghe rõ từng lời anh nói: "Là bệnh ghiền em đó, không gặp không chịu nổi."
Giản Nại đỏ mặt, tim đập thình thịch, cậu nói: "Này mà là bệnh kín gì chứ?"
Lục Trạch Phong cong môi: "Không phải à?"
"Không phải." Giản Nại ngẩng đầu hôn anh một cái, cười nghịch ngợm: "Ghiền thì phải ghiền hoài mới được."
Lục Trạch Phong sờ đầu cậu, thấp giọng: "Ừm, ghiền cả đời luôn."
......
Ngày Giản Nại sinh em bé, mưa dầm liên miên.
Thân thể cậu khá suy nhược, nên trứng rồng không thể ra được, cậu cứ kêu thảm thiết hết lần này đến lần khác, thậm chí không có người dám xem sắc mặt của Lục Trạch Phong, mặt anh đen như đít nồi, còn lạnh lùng hơn cái hồi bị kẻ xấu phản bội.
Đại tướng quân quyết đoàn ở chiến trường kia giờ như gặp phải vấn đề khó giải quyết, cứ đi đi lại lại trước phòng sinh nở.
Còn lo lắng hơn cái lần đầu tiên ra chiến trường.
Phó quan ở bên cạnh, nhìn muốn nhức cái đầu mà chẳng dám lên tiếng.
Bác sĩ bước ra, dặn dò: "Khá là khó, vì là song sinh nên ra sẽ khá lâu, chúng tôi đã làm hết các bước chuẩn bị rồi, chỉ là thân thể của phu nhân tương đối yếu, mong đại nhân đừng lo lắng quá mức."
Lục Trạch Phong chẳng nghe lọt tai được gì, chỉ hỏi vấn đề trọng điểm: "Em ấy có sao không?"
Bác sĩ bị khí thế của Lục nguyên soái phong ấn, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Bây giờ thì không sao, nhưng chuyện sau này... đại nhân phải chuẩn bị sẵn tinh thần."
Long tộc thật sự rất chú trọng tới các mầm non tương lai.
Đặc biệt là đứa con đầu tiên của Long Vương, bình thường đều sẽ kế thừa gien đến 95% trở lên.
Nhưng Lục Trạch Phong lại không chút do dự nói: "Dù có chuyện gì thì phải bảo vệ người lớn trước."
Bác sĩ sửng sốt.
Lục Trạch Phong trừng mắt nhìn bà, lặp lại lần nữa: "Nghe rõ chưa?"
Bác sĩ sợ hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Nghe, nghe rõ rồi ạ."
Lúc này Lục Trạch Phong mới vừa lòng.
Con mình sinh ra hồi nào thì Giản Nại đã quên mất, thứ duy nhất mà cậu nhớ được chính là sau giấc trưa năm ấy, khi con vừa được sinh ra, cậu mở mắt đã thấy Lục Trạch Phong đứng ở bên cạnh mình, có lẽ anh không nghĩ rằng cậu sẽ tỉnh lại sớm như thế, cho nên cậu đã chứng kiến được một cảnh mà đời này cậu khó có thể gặp được.
Lục Trạch Phong khóc.
Người đàn ông trầm ổn ngày thường giờ đây lại rơi nước mắt.
Có đôi khi Giản Nại cảm thấy chính mình như đang nằm mơ vậy, nhưng ngày hôm đó không biết tại sao, cậu xác nhận mình thật sự đã thấy Lục Trạch Phong đang khóc.
Cậu vươn tay, muốn sờ mặt chồng mình, bị Lục Trạch Phong cản lại.
Giản Nại nhẹ nhàng hỏi anh: "Sao lại khóc?"
Lục Trạch Phong nắm tay cậu, đôi con ngươi đen láy kia có thể phản chiếu được hình ảnh của Giản Nại, Giản Nại đã quá mệt mỏi rồi, vừa tỉnh được một lúc thì lại hôn mê tiếp, trong lúc mơ màng, bên tai cậu nghe thấy tiếng anh thầm thì, giọng anh rất dịu dàng, chứa đầy tình yêu và hứa hẹn: "Ta yêu em."
......
Vài năm sau
Tiểu Địch nắm tay hai cậu chủ từ ngoài vào, Giản Nại đang cầm chổi lông gà chờ sẵn.
Hai đứa nhóc thấy thế đã muốn bỏ chạy, nhưng mà Giản Nại đã thấy chúng nó nên cao giọng: "Thách đứa nào dám chạy khỏi đây?"
Bọn nhỏ dừng lại, dưới uy hiếp của ba mình tụi nó muốn nhúc nhích cũng không dám.
Giản Nại khẽ hừ một tiếng, nhìn hai đứa nhóc, cầm chổi lông gà đi tới, lạnh giọng hỏi: "Cô giáo nhà trẻ gọi tới mắng vốn hai đứa ăn hiếp bạn bè, đánh bạn bầm dập, có chuyện đó không?"