Cậu mở bừng mắt, lấy lại tinh thần rồi tiến vào đại sảnh trò chơi.
Nơi này vẫn non xanh nước biếc như cũ, lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn thì bầu trời vẫn trong xanh như thế, giống y như năm đó khi cậu mới đăng nhập trò chơi.
Người qua đường bốn phía thấy cậu thì dừng lại, thì thầm bàn tán:
"Mị ma kìa."
"Wow là mị ma đó"
"Một hai năm nay rồi mị ma mới online lại nè!"
"Trời ơi!"
Mấy cái tiếng ồn ào này nghe quen thuộc quá.
Hồi đó lần đầu tiên nghe mấy người này bàn tán thì cậu chỉ thấy nhức nhức cái đầu thôi, lúc đó trong đầu cậu chỉ có thù hận ác ý, chỉ muốn giúp bạn cốt của mình hại đời kẻ bạc tình.
Nhưng hiện tại thì cậu cảm thấy khác hẳn.
Giản Nại đang thẫn thờ thì nghe được tiếng hệ thống thông báo:【 Bạn tốt Phong đã online.】
Giản Nại chỉ cảm thấy đầu quả tim có chút nóng bỏng, cậu còn chưa kịp truyền tống đi gặp anh thì đã thấy bóng hình quen thuộc xuất hiện ở bên cạnh mình, cậu ngẩng đầu nhìn qua thì đó chính là dáng hình màu đen quen thuộc.
Hình bóng mà cậu chờ đợi ngày ngày đêm đêm ở trong trò chơi, cậu còn tưởng rằng sẽ không bao giờ còn được gặp lại người ấy.
Hốc mắt Giản Nại đỏ au, không nghĩ ngợi gì nhiều liền ôm lấy anh, Lục Trạch Phong vững vàng ôm lấy.
Hai người bọn họ ôm nhau trước mặt bàn dân thiên hạ, cứ như một đôi tình lữ bị chia cách đã từ rất lâu.
Lục Trạch Phong sờ đầu cậu.
Giản Nại nở nụ cười, âu yếm nhìn anh, giọng nói ngọt ngào bỡn cợt: "Ân công, lâu rồi không gặp, người ta nhớ anh lắm á."
Lục Trạch Phong ôm cậu, thấp giọng nói: "Nhớ bao nhiêu."
"Nhớ quá trời luôn." Giản Nại làm lố: "Anh không được bỏ em nữa đâu đó."
Lục Trạch Phong xoa nắn tay cậu.
Anh nắm tay Giản Nại đi về gia viên của mình.
Bởi vì bọn họ lâu rồi không online nê đã bị hệ thống cưỡng chế ly hôn, ngay cả Tiểu Hồng cũng đã bị thu về trong túi, gia viên cũng không mở ra được nữa.
Giản Nại đứng ở phía trước toà nhà, có chút cảm khái thở dài: "Em nhớ nhà mình lắm đó..."
Lục Trạch Phong nhìn cậu.
Giản Nại chọc anh: "Với cả... Tiểu Hồng cũng cần phải có nhà mới triệu hồi ra được, anh thử nghĩ xem, sau này chúng mình có con, nói không chừng lúc đó còn rủ con chơi game chung luôn á."
Lục Trạch Phong nhướng mày: "Thì sao?"
"Thì..." Giản Nại đỏ mặt, nhưng vẫn lớn mật nói: "Chúng ta kết hôn lại lần nữa đi."
Lục Trạch Phong bình tĩnh nhìn cậu: "Lần này có thật không?"
Giống như đang hỏi xoáy lại chuyện cũ.
Thật ra chuyện khi đó Giản Nại lúc nào cũng cảm thấy mình phải nên xin lỗi Lục Trạch Phong, nếu nói ra được thì cậu sẽ cảm thấy mình đã đền bù được phần nào.
Giản Nại cười tươi rói: "Dạ thật mà, thật còn hơn vàng nữa!"
Lục Trạch Phong không nói gì.
Giản Nại chủ động tiến lại gần hôn anh, nhỏ giọng nói: "Em yêu anh mà, em chỉ muốn kết hôn với anh thôi."
Đáy mắt Lục Trạch Phong loé lên ý cười, khiến nụ hôn càng nồng cháy, làm Giản Nại rơi vào bể tình, rồi cậu nghe thấy anh nói: "Đi thôi."
Đây là chuyện mà Giản Nại vốn không hề dám nghĩ tới.
Lục Trạch Phong có thể lại online lần nữa.
Bọn họ phục hôn, hơn nữa trong bụng cậu lại còn có bé bi của hai người.
Cậu vui mừng đến nỗi không biết làm sao cho phải.
Lúc hai người họ đứng ở dưới chân núi hoa đào hợp hôn thì hệ thống bạn bè của Giản Nại có nhắc nhở, ngay khi cậu đang thẫn thờ thì cách đó không xa vang lên một giọng nói quen thuộc: "Nại Nại!!!"
Giản Nại ngây người, không dám tin nói: "Thần Thần?"
Là người bạn duy nhất của cậu ở Trái Đất, Thích Thần!
Vẻ mặt Thích Thần kích động chạy tới ôm lấy cậu: "Nại Nại, là cậu thật rồi!"
Hai người không hề nghĩ rằng còn có thể gặp lại nhau, trong lúc nhất thời họ kích động vô cùng.
Giản Nại nhìn Thích Thần nói: "Thần Thần, sao cậu lại tới đây, không phải... cậu đã nghỉ chơi game rồi à?"
Thích Thần giải thích: "Nói ra thì dài dòng lắm, lúc cậu bị đâm thì cậu được đưa vào bệnh viên, cả năm trời cậu sống thực vật, rồi nửa năm trước cậu mới tỉnh lại đấy."
Giản Nại trừng lớn mắt, nảy ra suy đoán mà đến chính cậu cũng không dám tin.
Thích Thần gật đầu, khẳng định phỏng đoán của cậu.
Giản Nại chần chờ: "Ý của cậu là..."
Thích Thần nói: "Đúng vậy, lần đầu tiên người kia tỉnh lại ở bệnh viện thì tớ đi thăm cậu ta, cậu ta nói với tớ rằng cậu ta không phải người Trái Đất, mà cậu ta tới từ nơi gọi làm Ám Tinh, cậu ta còn nói đã gặp cậu rồi, cậu ta nói nhiều thứ lắm, nói rằng cậu sống ở Ám Tinh rất tốt, còn được gả cho người mà cậu thích, tớ biết nhiều điều từ miệng cậu ta lắm..."
Giản Nại xác định ngay và luôn.
Chính chủ đã tới Trái Đất và dùng thân thể của mình.
Chuyện như vậy coi như cũng là hạnh phúc vẹn toàn đi.
Tuy rằng chính chủ không thể quay lại Ám Tinh được nữa, mà cậu cũng không thể lại trở lại Trái Đất, nhưng cậu có thể gặp bạn thân của mình trong game đã là phước phần lớn lắm rồi!
Hơn nữa cậu nhớ rõ chính chủ đã từng nói với mình rằng, cậu ta khát vọng sự tự do, khát khao tình yêu đích thực.
Chế độ ở Trái Đất rất phù hợp với cậu ấy.
Hơn nữa ở nơi đó còn có Thích Thần chăm sóc, coi như bản thân mình cũng đã giải quyết được một chuyện rầu.
Yết hầu Giản Nại nghẹn lại, khó khăn hỏi Thích Thần: "Cậu ấy... có khoẻ không?"