Trong giây lát đã có va chạm ngoài ý muốn, nhưng rung động trong khoảnh khắc đó lại trường tồn mãi mãi.
Giản Nại bất ngờ mở to hai mắt nhìn, không dám tin được đối diện với đôi mắt của Lục Trạch Phong, theo bản năng muốn giải thích bản thân không có ý định hôn anh, đây thật sự chỉ là tai nạn mà thôi.
Lục Trạch Phong ôm chặt lấy eo của cậu.
Giản Nại bị anh gắt gao ấn chặt vào trong lòng ngực, không thể nhúc nhích được.
Lệ quỷ càng ngày càng gần, bên tai chỉ nghe được chất giọng trầm thấp của anh: "Đừng nhúc nhích."
Hai người im lặng không tiếng động dựa vào lu nước, tầm mắt tuần tra của lệ quỷ dạo qua một vòng không phát hiện ra tung tích của người sống, cuối cùng chậm rãi rời đi.
Lục Trạch Phong buông Giản Nại ra.
Cả người Giản Nại còn đắm chìm vào cái hôn ban nãy, đôi mắt đào hoa xinh đẹp giống như nhiễm vài sắc đỏ lấp lánh, cậu nhỏ giọng nói: "Ân công, nãy em bất cẩn hôn anh mất rồi."
Lục Trạch Phong lên tiếng.
"Phản ứng của anh là sao đây." Giản Nại bĩu môi: "Có nhiều người từng hôn anh rồi à?"
Lục Trạch Phong trầm giọng: "Không phải."
Giản Nại là một diễn viên, làm diễn viên quan trọng nhất chính là cái gì, chính là tứ chi tiếp xúc, để quay một bộ phim, đừng nói là diễn cảnh hôn, mấy cảnh quá trớn hơn nữa cũng phải đóng cho xong với bạn diễn, cho nên cậu vẫn còn khá bình tĩnh.
Dù sao cũng là đang trả trù trap boi mà.
Coi như là mình hiến thân vì đại nghĩa, nói qua nói lại anh ta cũng đẹp trai đấy, cậu cũng chẳng lỗ lã gì.
Nhưng khi thấy thái độ bình tĩnh của Lục Trạch Phong thì Giản Nại lại không vui.
Lục Trạch Phong mất tự nhiên ấn đầu cái người không an phận vào trong lòng, giọng nói sượng trân: "Đừng quậy nữa."
"......"
Giản Nại không vừa lòng với câu trả lời có lệ của anh.
Lúc cậu định mở miệng nói chuyện thì lại chú ý tới vành tai hơi ửng đỏ của Lục Trạch Phong, tuy cái mặt vẫn lạnh lùng không biểu tình đấy, nhưng cái vành tai với cái màu sắc rõ ràng là không bình thường kia đã bán đứng anh rồi!
Chẳng lẽ là...
Trong đầu Giản Nại bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ động trời.
Lệ quỷ dần đi xa, phía chân trời màu đỏ sậm có vài tiếng quạ kêu như đang hát mừng chiến thắng, xung quanh có gió lẳng lặng thổi qua, khiến cả người cảm thấy lạnh lẽo.
Giản Nại dần trở nên xấu xa, nhỏ giọng dò hỏi: "Ân công, anh ngượng hả?"
Lục Trạch Phong đơ người.
Giản Nại nhìn thấy phản ứng của anh liền biết mình đã đoán rồi.
Khi Giản Nại còn muốn trêu tiếp thì Lục Trạch Phong lại không cho cậu cơ hội nào, chọn đúng thời điểm trực tiếp mang người vượt qua tường thành, dọc theo đường đi cứ như vượt nóc băng tường, có vài lần thiếu chút nữa đã bị bọn lệ quỷ nhìn thấy, nhưng rồi nguy hiểm cũng hóa hư không.
......
Sau khi đi hết map U Đô, cuối cùng cũng đã tới đại điện của Phán Quan.
Bảng hiệu treo cao, vải liệm màu trắng bị gió lạnh thổi qua lay động ở không trung, xung quanh vắng lặng gió thổi hiu hiu, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ âm trầm.
"Ầm!"
Tượng đá bên ngoài bỗng nhiên sụp đổ, bên trong truyền đến tiếng rống giận của phán quan.
Vũ khí của gã là một cây bút, khi vung mực từ chiếc bút kia ra, mực đen của nó có lẫn vào chất kịch độc, nếu không cẩn thận trúng phải thì không chỉ thân thể bị thương, thậm chí tu vi và cấp bậc có thể sẽ bị tuột theo.
Lục Trạch Phong dẫn Giản Nại trốn sau cột đá, lập tức nói: "Chờ ở đây đừng có đi ra."
Giản Nại vội vàng gật gật đầu.
Kiếm sĩ áo đen đứng ở trung tâm đại điện mau chóng tung chiêu vô cùng sắc bén, nước mực bay tới không thể chạm vào anh, có thể đây là lần đầu tiên anh đối chiến với loại BOSS cao giai này, đây cũng là lần đầu Giản Nại nhìn thấy chiêu thức của kiếm sĩ.
Khi anh đứng lại tại chỗ, thân kiếm phát ra kiếm khí đồng thời tấn công về hướng phán quan.
"Ầm!"
Toàn bộ Điện phán quan chịu rất nhiều công kích lớn, phát ra tiếng đổ nát thê lương.
Phán quan là linh hồn bị giam ở đây, không thể rời được Điện phán quan là khuyết điểm lớn nhất của hắn, Lục Trạch Phong lợi dụng điểm này, linh hoạt tránh thoát được công kích của nước mực, thậm chí còn không cho Phán quan cơ hội trở tay!
Thanh máu từ từ biến mất.
Lục Trạch Phong nhìn về phía cột đá mặt sau, mũi chân nhẹ điểm, rơi xuống đất sau mang theo Giản Nại ra tới, chỉ vào phán quan điện: "Đánh nó một nhát cuối!"
Giản Nại có chút lắp bắp: "Em, em ấy ạ?"
Lục Trạch Phong gật gật đầu, thanh máu của phán quan cách đó không xa đã gần cạn kiệt, ngay lúc này chính là thời điểm suy yếu nhất của nó, chỉ cần cho nó một kích cuối cùng là sẽ có thể tiêu diệt nó hoàn toàn.
Giản Nại lảo đảo chạy vào trong điện, từ trong túi lấy ra một cây chủy thủ, chân tay vụng về định đâm nó một dao.
"Xoẹt!"
Một dao đi xuống, giá trị thương tổn bằng 0.
Không chỉ có thế, hành động này thậm chí còn chọc giận Phán quan hơn, con BOSS vốn đã chịu thua giờ lại rống một tiếng, hung hăng ném cuốn sách phán quan về phía Giản Nại!
Vũ khí cấp 80 của BOSS, lần này là full công kích.
Cảm giác đau của Giản Nại không đóng lại được, nếu ăn phải cú này chẳng những trực tiếp đi xuống địa phủ, mà còn bị đau bị thốn nữa ai mà chịu nỗi, cậu sợ hãi nhắm mắt lại, bên tai truyền đến tiếng vang rất lớn.
Có người cứu cậu, chặn lấy công kích của phán quan.
Khoảng cách đó không thể nào tránh được, Lục Trạch Phong cứng cỏi nhận lấy một kích này, anh trở tay nhấc kiếm, trực tiếp kết liễu BOSS.
Giản Nại khiếp sợ mở mắt ra, không dám tin nhìn người trước mặt mình.
Lục Trạch Phong nửa quỳ trên mặt đất, bởi vì chặn một kích từ phán quan mà khóe miệng xuất huyết, gương mặt lạnh lùng của anh hiện lên vẻ tái nhợt hiếm thấy.
Giản Nại hoảng loạn gọi một tiếng: "Ân công!"
Hơi thở Lục Trạch Phong không quá ổn.
Tay Giản Nại có chút run rẩy ấn ở trên vai anh, hốc mắt phiếm đỏ, bắt đầu thi triển kỹ năng trị liệu, chữa thương cho anh.
Có thể là vừa mới trải qua một màn quá mức chấn động và đả kích, cũng có thể là vì quá bất ngờ khi Lục Trạch Phong lại đỡ một kích này cho mình, Giản Nại không thể lấy lại được bình tĩnh, nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
Lục Trạch Phong ngẩng đầu.
Khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Giản Nại vương nước mắt, hốc mắt đỏ bừng đang nhìn mình, vừa khóc vừa thi triển pháp thuật chữa thương.
Trên mặt Lục Trạch Phong xẹt qua một tia bất đắc dĩ, anh không rành nhất là cách dỗ dành mấy bé hay khóc, chỉ có thể bất đắc dĩ dùng chất giọng trầm thấp hơi khàn khàn nói: "Khóc cái gì."
Lòng Giản Nại nói tui đâu có đau lòng cho anh, anh sống tró như thế thì phải bị thương nhiều vào, xuống địa ngục càng tốt, lý trí cậu thì nghĩ như thế, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng của người trước mặt thì nước mắt vẫn cứ rơi xuống, kỳ lạ quá.
Âm thanh của hệ thống lại vang lên đúng lúc này: Chúc mừng người chơi đã giải khóa kỹ năng ẩn mới của mị ma.
Kỹ năng tên: 【 Người ta rớt trân châu rồi 】
Kỹ năng miêu tả:
Không thể tha thứ kẻ đã khiến anh iu bị thương, ai cũng không được làm đau anh iu, sau khi phát động kỹ năng, những người chơi trong phạm vi xác định sẽ bị đứng hình 3 giây.
Là kỹ năng khống chế.
Giản Nại không ngờ tới mình chỉ đánh một con Phán quan mà giải khóa được một kỹ năng khống chế.
Hơn nữa kỹ năng này có tác dụng với kẻ thù, thậm chí có hiệu quả với cả BOSS, nếu dùng kỹ năng này đánh mục tiêu đang di chuyển thì quá tốt.
Lục Trạch Phong đi đến trung tâm đại điện, nhặt vật phẩm được rớt ra: "Khế đất."
Giản Nại lấy lại tinh thần, vui vẻ chạy qua, rồi lại nghe giọng của anh nói: "Vì nhát cuối là do ta đánh, nên nó bị khóa rồi."
"......"
Này có nghĩa là mình không có nhà rồi.
Bận rộn cả ngày vẫn không thể cứu Tiểu Hồng ra được.
Giản Nại nhìn đống đổ nát trên mặt đất, trong lòng cảm thấy khổ sở, cái mũi đau xót, nhẹ giọng nói: "Là do em quá yếu, ngay cả một kích cuối cùng cũng đánhkhông ra."
Lục Trạch Phong trầm mặc.
Thanh âm hệ thống vang lên: 【BOSS đã bị tiêu diệt, phó bản sẽ tự đóng cửa, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng. 】
Một trận bạch quang sáng lên, hai người đứng tại chỗ bị truyền tống trở về.
Vẫn là đồng cỏ xanh rì lúc trước, chỉ là ánh mặt trời sáng sủa của ban ngày đã trở thành mặt trời lặn núi Tây, chủ thành thị trấn cách đó không xa đông đúc ồ ạt, lui tới rất náo nhiệt.
Giản Nại có chút mệt mỏi ngồi tại chỗ.
Bận rộn một ngày không được gì, thứ nhận được chỉ là thất bại của bản thân.
Thiếu niên đáng thương ngồi ở dưới tàng cây ôm chính mình, cực kỳ giống một cây nấm nhỏ mọc lên từ mặt đất, hơn nữa còn là cây nấm có tâm tình vô cùng kém, là một bé nấm đang khóc thút thít.
......
Lục Trạch Phong mở miệng: "Không phải đã có khế đất rồi sao."
Giản Nại chôn mặt, lâm vào bể khổ, nhỏ giọng nói: "Là của anh mà, có phải của em đâu, không thể thả Tiểu Hồng ra được rồi."
Lục Trạch Phong trầm mặc một lát.
Ngay lúc Giản Nại cho rằng anh có thể sẽ nói dẫn mình đi đánh BOSS lại lần nữa, thì bên cạnh lại truyền đến một giọng nói trầm ổn hữu lực: "Vậy em dùng của ta đi."
Giản Nại kinh ngạc ngẩng đầu.
"Nhưng... sao em dùng của anh được." Giản Nại cho rằng anh vẫn không hiểu rõ, liền nhẹ giọng nói: "Anh có biết để dùng chung khế đất thì sẽ phải kết hôn không hả."
"Ta biết." Ánh mắt Lục Trạch Phong trầm định, thân hình cao lớn anh tuấn đứng ở dưới tàng cây, hoàng hôn ánh chiều tà dừng ở trên người người, tựa hồ khiến cả người anh phát ra một tầng kim quang, anh ngồi xổm xuống, lau đi nước mắt đang vươn trên khóe mắt của Giản Nại, gương mặt lạnh lùng hình như toát lên một cảm xúc bất đắc dĩ, nhưng giọng nói lại mang theo vài phần dịu dàng: "Chúng ta kết hôn đi."
Giản Nại tệ:))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT