Chương 1
   Phòng khiêu vũ luôn chật chội. Quần áo và ánh mắt của mọi người khiến tôi đôi khi trở nên rất nặng nề .

   Điều này đặc biệt xảy ra vào hôm nay.Ngay khi tôi bước vào phòng khiêu vũ mà không ai nhận thấy sự hiện diện của tôi, tôi ra mở rèm cửa bạn công.Cửa vừa mở ra , gió ngoài của lùa tiếp xúc trực tiếp vào da tôi khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn.

 Sẽ là liều lĩnh khi ngồi chờ buổi khiêu kết thúc với tốc độ này . Rất rõ ràng thời tiết lạnh sẽ là cho buổi biểu diễn lâu hơn . Đó là một cách để đánh giá tước vị của giới quý tộc .

 Lúc này tôi đang rất vui vẻ . Tôi nhắm mắt lại . Bỗng nhiên ,ánh sáng chiếu ra ngoài ban công tối tăm . Thật bất lịch sự khi bước vào bạn công đã đóng cửa và rõ ràng ai đó đã có một hành động bất lịch sự như vậy .

“Nocton?”

   Làm thế nào mà có người biết tôi ở đây .
Một khuôn mặt bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi . Cô ấy cod một mái tóc nâu dài . Cô mặc một bộ váy trắng tuyệt đẹp bước vào và khéo rèm lại.

 “Đó không phải là …”

 “Rất xin lỗi , ROA. Tôi rất muốn lịch sự nhưng tôi có chuyện qua trọng cần nói với bạn .”

 “Chuyện gì vậy , Alice.”

    Đó là Alice Limorand , một người bạn của tôi trong suốt mười năm . Cô ấy là nữ anh hùng trong một cuốn tiểu thuyết , là con gái của công tước người đã từng làm nam tước và sẽ là người đính hôm với người bạn thời thơ ấu của tôi , Nocton Edgar.
   Tôi không nói chuyện hoang đường . Đó là một câu chuyện không thể tin được nhưng tôi lại tái sinh vào trong một cuốn tiểu thuyết và cô ấy là nhân vật chính . 
  Gương mặt thiên sứ của cô cùng nhân cách tốt và những thay đổi bất ngờ trong cuộc sống đã chứng tỏ địa vị của cô ấy . Tôi không nghi ngờ khi cô ấy là một nữ anh hùng .
  Tại sao Alice lại đến gặp tôi với khuôn mặt đó dự như vậy ?
  
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ chỉ là những phỏng đoán hài hước và tôi lơ mơ cười . 

Tôi không yêu Nocton có quá nhiều người hiểu nhầm về điều đó . Thật buồn cười khi ngay cả người bạn thân quý nhất của tôi cũng nằm trong số đó . Chúng tôi đã ở bên nhau 10 năm và tôi đã ở bên cậu ấy khi gặp khó khăn , vì vậy chẳng ai thực sự tin khi tôi phủ nhận điều đó .
  “Alice, tôi nói rồi , tôi …”

   Nhưng những lời nói nói ra từ cửa miệng của Alice không phải là điều tôi đã nghĩ . Đó không phải là một lời xin lỗi như kiểu tôi xin lỗi tôi không thể không …

 Tôi biết điều này nghe có vẻ điên rồ nhưng thực sự đó là một điều không thể ngờ tới.

“Hả ?”

  Cô ấy đang nói cái gì vậy ?
   Trước khi tôi có thể hiểu hơn về những gì cô ấy nói , cô đã thốt lên một cách kiên quyết .

  “ Công tước Edgar là một tên tội phạm khủng khiếp!”

   Gì cơ ? Cái gì?
   Khi nào tôi nhận ra mình được tái sinh vào trong cuốn tiểu thuyết ?
Tôi không nhớ rõ lắm nhưng có vẻ như nó không mất nhiều thời gian.
Đó lad nhờ sự yêu thích của tôi đối với tiểu thuyết lãng mạn . Những kia ức về kiếp trước rất mơ hồ khiến tôi nghi ngờ về chính bản thân mình .
Có lẽ tôi được sinh ra trong một cuốn tiểu thuyết . Sự nghi ngờ của tôi bắt đầu khi tôi dần lớn lên và nhìn vào chính mình phản chiếu trong gương . Đôi môi màu đỏ nhỏ nhắn , đôi mắt có màu như lá hoa hoa hồng.
“Carol.”
“Vâng , thưa phu nhân”

“Ta nhìn thật xấu xa.”

Một đôi mắt sắc bén , không cần biết là nhìn ai.

“Trông tôi còn tệ hơn ninh họa phù thủy trong tiểu thuyết .”

“Umh, rất đẹp ngài trông rất lôi cuốn …”

“Đừng nói dối ta”

   Đó là xa vời để nói nó đẹp , bởi vì đôi mắt của tôi trông rất khốc liệt . Dĩ nhiên không thể phủ nhận rằng tôi rất dễ thương như một con mèo con . Tuy nhiên , những người khác trong gia đình tôi đều có đôi mắt dịu dàng . Tôi lại có một đôi mắt kiêu căng . Chính điều đó, chỉ nhìn vào bản thân thoii cũng khiến tôi rùng mình .

   Mặc dù luôn tự trách là mình nghĩ quá nhiều, nhưng mỗi khi nhìn vào gương , tôi lại cảm thấy khó chịu. Nhưng những lúc đó , tôi chỉ bận tâm một chút. 

  Sau đó , vào giây phút tôi thấy cậu bé tham gia bữa tiệc cùng cha mẹ , sự khó chịu trong tôi trở lại .

  “Chúa ơi , đó là con trai công tước Edgar !”

Vẻ đẹp của cậu bé đó , mới mười tuổi đã quá hoàn hảo . Mái tóc đen tinh nghịch , gương mặt xinh đẹp như búp bê sứ , cặp mắt màu tín nhạt . 
    Cậu đã tạo ra bầu không khí chi buổi tiệc . Ngay cả khi cậu không phải người kế thừa công tước , vẻ ngoài của cậu đủ để gây sự chú ý.
Trong khi chiêm ngưỡng vẻ đẹp trai đến đáng sợ này , không hiểu sao tôi lại cảm thấy mái tóc của cậu ta thật quen thuộc .

  Trong một cuốn tiểu thuyết tôi đọc trước khi chết , có một nhân vật nam tên là Edgar . Mặc dù nội đúng có chút không rõ ràng nhưng hình ảnh một người đàn ông tóc đen ôm lấy một người phụ nữ với máu tóc màu nâu được mô tả rất sinh động trong trí nhớ của tôi . 
    Thậm chí tôi còn chìm trong ảo tưởng của chính mình , nghĩ rằng đó không phải là sự thật . Nhưng hiện thực đã đánh bại suy nghĩ của tôi . Đó lad vào một ngày tôi đi nghỉ mát ở một điền trang hẻo lánh .

 “Ngài có phải là quý tộc không ?”

  “Đúng vậy.”

   Và tôi đã nhìn thấy cô gái đó , con gái của nông dân nghèo… một người sáng sủa đẹp đẽ hơn bất kì ai ở nơi này.

 “Khuôn mặt của cô ấy trông rất giống một người tôi biết , tên của cô ấy là gì ?”

   Đó là lúc tôi nhìn thấy máu tóc nâu của cô ấy.

  “Đó là Alice Momont, thưa cô.”

  Lúc đó tôi đã biết tên của cô ấy là Alice.

   “Ôi chúa ơi .”

   Nội dung mơ hồ trong cuốn tiểu thuyết trở nên rõ ràng và sáng lên như một tia sét.
    Như tôi đã nghi ngờ từ trước , tôi được sinh ra trong một cuốn tiểu thuyết .
  Điều đó thật không thực tế .

   Thực ra , theo như tôi nhớ thì nó không phải là một cuốn tiểu thuyết quá đặc biệt.

   Thời thơ ấu của nữ chính có chút khác lạ một chút. Nhân vật chính ,Alice lớn lên là con gái của nam tước Momont. Là một đứa con ngoài dã thú nên coi không được tối xử tử tế.

   Cô lớn lên trong mọi sự nhục nhã nhưng cô vẫn luôn giữ được tính cách trong sáng và trái tim nhân hậu . Không lâu sau , khi cô trưởng thành , cô phát hiện ra thân phận thật của mình . 

    Alice , người được biết đến là con ngoài dã thú của nam tước , nhưng thực sự là con út của công tước xứ Limorand.

   Câu chuyện diễn ra như sau.

Nam tước Moment là hiệp sĩ của công tước . Ông trở thành hiệp sĩ của công tước khi đã có hai con và ông đã yêu vợ công tước từ cái nhìn đầu tiên . Ông sống trong ảo tưởng rằng cô ấy cũng yêu ông và trở nên tức giận khi biết cô ấy mang thai Alice, đứa con thứ ba cùng với công tước . Ông nghĩ nữ công tước đã phản bội ông.

“Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì đã phản bội ta.”

Điều đáng buồn cười là vào thời điểm đó, nam tước đã có gia đình và là cha của hai đứa trẻ, nhưng ông lại không quan tâm đến gia đình mình. Nam tước đã say trong cảm xúc của chính mình , và đã lên một kế hoạch xấu xa. Khi Alice , đứa con của công tước được sinh ra, hắn đã bắt cóc đứa trẻ ấy.

Ông đã lợi dụng điểm yếu của nữ hộ sinh để tráo đổi đứa bé thành một đứa trả đã chết non và mang đứa trẻ thực sự vào gia đình mình và nuôi như một đứa con ngoài giá thú.

Để trả thù, ngay từ khi còn nhỏ cô không được nuôi nấng và đối xử tốt.
Cô sắp kết thúc cuộc đời mình bằng một cuộc đời không hạnh phúc và bị bán vào một cuộc hôn nhân không tình yêu .

Cô đã sống như vậy.

Nhưng đến hai thập kỉ sau,những bất hạnh của Alice đã kết thúc bởi nữ hộ sinh , người đã im lặng trước sự đe dọa của nam tước .

Sự thật được tiết lộ khi người hộ lí đang hấp hối vì bệnh nặng. Và đã thú nhận mọi chuyện bằng chút ý chí còn sót lại của mình.

Sự ra đời của cô đã tiết lộ kho báu của công tước và cô sẽ trở thành người thừa kế chúng.

Cô đã trải qua quá nhiều chuyện, cô rời khỏi gia đình nam tước , tìm được gia đình yêu thương và tình yêu cho chính mình.

Dòng chảy của câu chuyện là như vậy nên ngay cả khi tôi được sinh ra trong cuốn tiểu thuyết cũng chẳng có gì thay đổi . Trừ khi tôi trở thành nhân vật phản diện hạng ba đứng chắn ngáng đường của nhân vật chính, câu chuyện vẫn sẽ trôi chảy bất kể tôi là ai.

 Mặc dù tôi không đọc hết cuốn sách nhưng , tôi chỉ đọc đến nửa giữa vừa đủ để tôi biết được hết các nhân vật quan trọng , và chỉ một phần nhỏ của nhân vật phản diện…Đợi một chút .

Tôi rút ra một chiếc gương , một sự thật hiện ra bất ngờ . Khuôn mặt của tôi , không có gì khác thường được phản chiếu trong gương. Tóc màu hồng , trán cao,đôi lông mày và đôi mắt sếch .

    Tôi không thể đánh giá được nhân cách của một người dựa trên ngoại hình của họ , đôi mắt của tôi vẫn tệ như mọi khi . Nhìn vào hình ảnh quen thuộc , nội dung của cuốn sách bỗng lên lỏi trong tâm trí tôi
.
    Đây không phải là hình tượng của xác nhân vật phản diện bị xử tử vì quấy rối nhân vật chính sao?
     “Rose trừng mắt với Alice bằng cái nhìn mơ màng . Đôi mắt cô ấy vẫn sắc bén , nhưng đôi mắt mơ màng thông thường …”
Tôi không nhớ rõ chuyện gì xảy ra trước và sau đó ra sao , tôi chỉ nhớ cụm từ đó thôi . 
    Có lẽ đó vốn từ hạn chế , tôi nhớ khoảng chục dòng sự mô tả về đôi mắt của tôi. Đó là một câu chuyện điển hình về đôi mắt lọ lem . Không chỉ nhân vật chính mà nhân vật phản diện cũng rất nhàm chán 

Hỡi chúa. Tôi tên là Roa Valrose. Người có máu tóc đỏ và đôi mắt sắc. Và tôi gần giống như nhân vật phản diện .
***
Tôi nhận ra rằng tôi được sinh ra trong một thế giới tiểu thuyết và là một nhân vật phản diện làm khó nữ anh hùng . Đó là một câu chuyện có thể đoán trước được … vì vậy nhân vật này rất rõ ràng 

   Cô bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất như xúc phạm nữ chính , té nước , bắt lỗi với hình thức của mình và sau đó thực hiện vụ ám sát nhân vật chính . Tất nhiên điều đó sẽ không thực hiện được . Trên thực tế, nhân vật Edgar sẽ vạch trần những tội lỗi của nhân vật phản diện đã phạm phải và đưa cô đi thiêu chết .

Tôi có nhớ một chút về sự mô tả trong đó .

    “Cô ấy bị thiêu chết bởi một ngọn lửa còn đỏ hơn mái tóc cô ấy.”
Một cuốn tiểu thuyết đặc sắc phải không ? Tôi nghĩ rằng sẽ thật tuyệt khi đọc nó , nhưng nó lại hoàn toàn khác khi nó rơi vào tôi.
Tất nhiên , tôi không có đủ tự tin để làm thế dù nói rằng có thể sống độc ác . Đôi khi tôi bực mình và tức giận nhưng chúng chỉ ở mức độ bình thường . 

Điều duy nhất không thể chấp nhận chính là đôi mắt mèo tầm thường của tôi . Mặc dù tôi sống như một người trưởng thành nhưng cơ thể của tôi như một sự thiết lập mặc định .

Tuỳ nhiên , không ai có thể chắc chắn được tương lai sẽ như thế nào. Có lẽ câu chuyện bạn đầu dựa vào số phận , tôi sẽ có những hành động điên đồ vì tình yêu và sẽ cố giết Alice . 

    Ngay từ ban đầu, việc tôi được tái sinh trong một cuốn tiểu thuyết là điều mà tôi không mong muốn. Làm sao tôi có thể chắc chắn rằng bắt đầu từ lúc đó sẽ được sống theo lẽ thông thường.

Tôi cảm thấy không thoải mái khi nghĩ tới điều đó. Tôi nghĩ rằng nếu có mối quan hệ mật thiết đối với anh thì tôi sẽ tránh được kiếp nạn .

Thực tình mà nói , tôi phải dựa vào nhân vật chính .

  Mặc dù tôi cảm thấy câu chuyện tình yêu của nhân vật chính không quá đặc sắc nhưng theo bản chất của thể loại lãng mạn , nhân vật nam chính sẽ là người hoàn hải nhất cuốn tiểu thuyết . Ngoại hình , gốc gác , năng lực, và tình yêu dành cho nữ chính .

 Có lẽ tôi có thể đóng một vai chính . Với suy nghĩ đó tôi đã quyết định tiếp cận Nocton Edgar.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play