Thân thể Từ Phượng Xuân
càng lúc càng không tốt, Nhan Hựu mới tới một tuần mà ông cũng đã nằm liệt
giường. Mỗi ngày đều ho khan lợi hại, thở hồng hộc khiến cho Nhan Hựu phá lệ
phiền não.
Tuy rằng trong lòng
phiền não, nhưng Nhan Hựu lại không thể hiện ra ở trên mặt. Mỗi ngày, cô đều ở
trước giường Từ Phượng Xuân, nghiêm túc lại kiên nhẫn. Lúc ông ngủ, cô liền
ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, khuôn mặt xinh đẹp, yên tĩnh tốt đẹp. Mỗi lần Từ
Phượng Xuân tỉnh lại, nhìn thấy bộ dáng của cô như vậy, trong lòng đều hơi áy
náy khó hiểu.
Ông có chút hối hận
rằng mình không nên cưới cô. Cô còn trẻ như vậy, tốt đẹp như vậy, ông không nên
cưới cô vào cửa, vây khốn cả đời cô.
Có lẽ, ông nên để cho
cô được gả cho Thần Mân...Thế nhưng, ván đã đóng thuyền, khó thay đổi hơn nữa.
Nghĩ tới đây, Từ Phượng
Xuân lại ho khan.
“Lão gia, ngài tỉnh
rồi?” Nhan Hựu đi đến bên giường ngồi xuống, cô tươi cười mở miệng.
Từ Phượng Xuân nhìn
thấy nụ cười của cô, trong lòng không khỏi chua xót. Ông khàn khàn mở miệng:
“Nhan Hựu à, nàng đã gả cho ta, năm năm rồi chứ?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT