Giang Sơn Như Họa - Tứ Diệp Linh Lan

Cưỡi ngựa chạy trên núi


1 năm

trướctiếp

Ông chủ quán trọ sau khi nghe được việc này, lập tức chạy tới than phiền, nói rằng trong quán trọ có người chết là điềm xấu với việc làm ăn của họ. Hắn nói còn chưa xong đã thấy Tống Tử Tinh rút ra mấy tấm ngân phiếu nhét vào lồng ngực hắn, nói: “Ta biết quán trọ này là sản nghiệp của Lý gia, ta với tam công tử nhà họ là chỗ quen biết, ta sẽ tự đến nhà hắn xin lỗi, đây là ba trăm lượng,  ngươi giúp ta chuẩn bị để báo quan, cũng là để chôn cất cẩn thận cho cô nương này, còn lại là để bồi thường cho những tổn thất của quán trọ.” Báo quan thì cần gì bạc, lo hậu sự cho Xuân Liễu cũng đến hai mươi lượng là cùng, Tống Tử Tinh đưa cho ông ta hai trăm tám mươi lượng, đây cũng không phải là một con số nhỏ, Hoa Vô Đa thầm tính toán. Cô đối với chuyện tiền bạc luôn luôn khá nhạy cảm, giờ đang là thời kỳ loạn lạc, Xuân Liễu ở vùng ngoại ô bị bọn cường đạo cướp bóc sau đó tự sát, chưa chắc quan phủ đã chịu điều tra kỹ càng, ắt cũng chỉ làm qua loa cho xong chuyện, quán trọ tự dưng có thêm một món tiền hời như vậy, cũng xem như là tiền cho không biếu không…
Ông chủ quán trọ nhìn thấy ngân phiếu, lại nghe đây là bằng hữu của tam công tử, không hề nhiều lời nữa, vội trưng ra khuôn mặt tươi cười, gọi mấy tên tiểu nhị vào, phân phó một tên đi báo quan, còn lại thì quét dọn rửa sạch Tây viện…
Giờ không phải là thời điểm để bận bịu chuyện này, nghĩ ra cách cứu Hứa Khuynh Thành mới quan trọng hơn, Hoa Vô Đa nhìn Tống Tử Tinh, hắn cũng liếc nhìn cô, vươn tay về phía cô nói: “Cô có đồng ý cùng ta đi tiêu diệt bọn cường đạo không?”
Hoa Vô Đa ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới cảnh một mình Tống Tử Tinh tiêu diệt hết sơn tặc trên núi Khung Lung lúc trước, với lại mấy ngày nay cô chán đến chết được, nghe vậy, không khỏi dâng lên nỗi phấn khích trong lòng, hai mắt sáng bưng lên, nhưng rồi lại buồn bã, hiện giờ cô còn đang bị thương, sao có thể đi được chứ , vừa muốn mở miệng từ chối, lại nghe Tống Tử Tinh nói: “Tất cả đã có ta.”

Dưới ánh trăng, nét mặt Tống Tử Tinh in dấu trọn vẹn mắt cô, ánh mắt hắn trong trẻo như nước, nét cười trên khóe miệng không giống như lúc trước, thêm đôi chút dịu dàng và vài phần hấp dẫn, từ nãy đến giờ vẫn chìa tay ra với cô, Hoa Vô Đa ngắm nhìn những vết chai hằn sâu trên đôi tay quanh năm cầm kiếm, chậm rãi nói: “Bây giờ ngay cả ngựa ta cũng không cưỡi được.”
“Thế thì có gì khó?” Nói xong, Tống Tử Tinh bỗng ôm lấy cô, trong lúc Hoa Vô Đa đang hoảng sợ phóng người ra khỏi quán trọ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp