11
Trước mặt là một chiếc bàn gỗ mốc meo, phủ đầy những chiếc lọ, bên trong chứa đầy các loại n.ộ.i t.ạ.n.g khác nhau. Có lưỡi, dài, ngắn, đủ hình dạng, còn có cả đuôi... cái này làm tôi nhớ đến những con vật lang thang quanh viện tâm thần, chẳng lẽ là bọn chúng?
“Mày đúng là biến thái!” Chúc Hạ đấm anh ta một quyền, “Mày giết nhiều động vật như vậy!”
Người đàn ông đấy vẫn nhe răng cười, khiêu khích anh: "Có bản lĩnh thì mày giết tao đi! Mạng của tao rất rẻ, còn mày là phú nhị đại, lấy mạng của mày đổi lấy của tao cũng đáng."
Nhìn thấy sát khí trong mắt Chúc Hạ, còn thấy anh lấy con d.a.o từ trong túi ra, tôi vội vàng bay tới, nói: "Không được. A Hạ, anh không được làm chuyện gì ngu xuẩn."
Tay anh siết chặt con d.a.o, từ từ buông lỏng, ném con d.a.o xuống đất, khinh bỉ anh ta: “Giết loại người như mày, tao ngại tay tao bị bẩn.” Sau đó anh lục tìm trong đống chai lọ, tìm một vòng, nhưng vẫn không thấy.
"Ở đâu?"
Người đàn ông nằm trên mặt đất, nhắm chặt mắt, không chịu nói.
Anh ta không nói, thì tôi tự mình đi tìm, tôi có thể cảm nhận được nó ở gần đây.
Ở đâu nhỉ? Bay lượn một vòng trong hầm, cuối cùng tôi nhìn thấy một chiếc tủ màu đen xếp chồng dưới cầu thang. Chiếc tủ này được giấu trong một nơi tối tăm, không dễ phát hiện.
Tôi lơ lửng bay tới, sự lay động của gió thu hút sự chú ý của Chúc Hạ, anh cũng cầm đèn pin đi theo: “"Ở chỗ này sao?”
Câu này hình như đang hỏi tôi, nên tôi gật gật đầu.
Được đáp lại, anh mở cửa tủ.
Lúc cánh tủ vừa mở ra, một thứ khô héo rớt xuống.
Tôi sợ hãi hét lên, vội vàng nấp sau Chúc Hạ. Sau khi cảm xúc ổn định, tôi thò đầu ra mới phát hiện, thứ rớt xuống là một t.h.i t.h.ể..
Một ông già toàn thân bẩn thỉu, đôi mắt trũng sâu vì đói.
Ông già này trông quen quen... Không phải ông ấy là người vô gia cư ở gần nhà chúng tôi sao! Tại sao lại ở đây!
Đang nghĩ ngợi, tiếng còi cảnh sát vang lên từ phía trên.
“Mày gọi cảnh sát?” Người đàn ông kia đột nhiên xuất hiện sau lưng Chúc Hạ, con d.a.o lạnh như băng đè lên cổ anh, “Tao đã nói với mày từ sớm rồi, đá con dao kia thật xa vào, nếu không tao sẽ dùng nó cắt cổ mày đấy.”
Con d.a.o này vừa rồi bị Chúc Hạ ném xuống đất, người đàn ông đó thừa dịp chúng tôi mở tủ, bò tới nhặt lên rồi cắt đứt sợi dây thừng.
“Đây là cái bẫy à?” Người đàn ông đó tự giễu cười phá lên, “Tao còn đang nghĩ sao có thể dễ dàng thoát ra như vậy, hóa ra mày cùng cảnh sát gài bẫy tao.”
“Đúng.” Chúc Hạ không phủ nhận, “Tao gọi cảnh sát đấy, nói cho bọn họ biết, mày không chỉ có g.i.ế.t một người, còn g.i.ế.t một người vô gia cư.”
Người đàn ông vô gia cư ở gần nhà chúng tôi, Chúc Hạ với tôi luôn gặp ông ấy, lần nào chúng tôi cũng cho người vô gia cư thứ gì đó để ăn, vì vậy mỗi khi người vô gia cư nhìn thấy chúng tôi, ông ấy đều chào hỏi, còn giúp Chúc Hạ giữ một chỗ đậu xe .
Hôm đó, lúc tôi đi chuộc sợi dây chuyền, người đàn ông vô gia cư không yên tâm nên tiễn tôi đi một đoạn. Chẳng lẽ lúc đó bị bắt cóc?
“Vợ ơi…” Chúc Hạ đột nhiên nghẹn ngào khi nói đến từ vợ, anh nhìn về phía tôi, muốn nặn ra một nụ cười dịu dàng, nhưng trong mắt lại tràn đầy bi thương, “Sau khi vợ mất tích, anh cũng không tìm thấy người vô gia cư, vì ông ấy là kẻ lang thang không có gia đình, nên dù có biến mất, cũng không ai nghi ngờ báo cảnh sát.”
Anh nghi ngờ người đàn ông vô gia cư cũng giống tôi, đã bị tên biến thái này g.i.ế.t. Còn nói với cảnh sát rằng anh nghi ngờ có chỗ giấu t.h.i t.h.ể khác nữa vì... vì chân tôi, không tìm thấy được tại hiện trường vụ án.
Cho nên anh thỉnh cầu cảnh sát cùng điều tra vụ án, hy vọng có thể phối hợp với anh tìm ra nơi giấu t.h.i t.h.ể, nên cảnh sát đã nới lỏng việc canh giữ người đàn ông một đêm, cho phép người đàn ông này có cơ hội hạ gục anh thợ điện rồi bỏ trốn, cải trang thành thợ điện.
"Nói như vậy là, cảnh sát vẫn luôn đi theo dõi chúng ta đúng không?" Người đàn ông ấn con d.a.o mạnh hơn mấy phần vào cổ Chúc Hạ, con d.a.o sắc bén cứa vào da, m.á.u tươi chảy ra từ vết thương dính trên lưỡi d.a.o...
Tôi sốt ruột bay đến muốn ngăn lại, nhưng mọi hành động của tôi đều xuyên qua bọn họ, hóa thành cơn gió không có tác dụng gì, cuối cùng, tôi nhìn vào mấy cái lọ trên bàn, vừa dùng lực, cái bình bên cạnh đổ xuống đập vào bàn chân người đàn ông kia.
Người đàn ông sửng sốt, con dao rời cổ Chúc mấy phần, tôi hét lên: "Mau tránh ra! Đi mau đi!"
Nhưng Chúc Hạ đã không di chuyển, anh không chống cự. Anh từng luyện qua tán thủ, hoàn toàn có thể nắm lấy cổ tay rồi ném qua vai, chế ngự anh ta, nhưng anh không có động tác tác gì, anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe, nở một nụ cười rạng rỡ.
Tôi nhìn anh, trong nháy mắt như hiểu ra điều gì, nước mắt không ngừng tuôn rơi, tôi hét lên: "Không được! Không thể được!"
Một giây sau, cùng với tiếng bước chân của cảnh sát đi xuống cầu thang, anh nắm lấy tay người đàn ông, tàn nhẫn đâm mạnh vào cổ mình.
M.á.u tươi tuôn ra, tiếng súng của cảnh sát cũng vang lên.
Người đàn ông bị bắn rất nhiều phát, chết ngay lập tức. Ngay khi anh ta biến thành một linh hồn, một bầy thú lập tức lao đến, nhảy lên người rồi cắn xé anh ta. Trong tiếng thét chói tai đau đớn của mình, linh hồn của anh ta ngay lập tức bị xé nát ...
Mà Chúc Hạ thì nằm trên mặt đất, anh vẫn còn thở, cảnh sát và nhân viên y tế chạy đến vây quanh anh để cấp cứu. Tôi lơ lửng giữa không trung nhìn anh nằm trên vũng máu, siết chặt tay, thầm cầu nguyện anh được bình an, không được chết, nhất định phải cứu được anh, nhất định cứu được.
Nhưng hơi thở của anh càng lúc càng yếu, cuối cùng chỉ dặn dò một câu: “Nhất định phải, chôn hai chúng tôi ở cùng một chỗ…” Sau đó anh nhìn tôi, nở nụ cười hạnh phúc, hốc mắt trào ra giọt nước mắt cuối cùng, ngừng thở.
Nhìn t.h.i t.h.ể anh lạnh băng, tôi không kiềm chế được gào khóc.
13
“Đồ ngốc.” Giọng nói mang theo ý cười của anh từ phía sau vang lên, “Anh đã bảo rồi, dù thành ma cũng sẽ không buông bỏ qua cho em.”
Tôi quay đầu, anh đang đứng sau lưng tôi.
Nhìn tôi khóc lóc lem nhem, anh dang rộng vòng tay, cười bất lực: “Còn không mau ôm anh một cái!”
Tôi lao đến, ôm chặt, vùi vào lòng anh trách móc: "Sao anh lại làm chuyện ngu xuẩn như vậy! Rõ ràng anh có thể sống tiếp, đều do em, là do em làm liên lụy đến anh. Nếu anh không báo thù cho em..."
Anh ôm mặt tôi, dùng một nụ hôn quyến luyến chặn lời tôi lại: “Không phải lỗi của em, sớm muộn gì anh cũng phải c.h.ế.t.” Sau đó anh cởi mũ ra, để lộ cái đầu trọc lóc, “Em không liên lụy gì anh cả, vẫn luôn là em cứu vớt anh, trước kia là vậy, bây giờ vẫn vậy.
“Thẩm Tinh, hóa trị thật sự rất đau, bây giờ anh được giải thoát rồi, thấy rất vui vẻ.” Anh nắm chặt tay tôi, “Thật đấy, hơn một tháng qua, đối với anh lúc này là khoảng thời gian hạnh phúc nhất.”
Vừa nói anh vừa nở nụ cười, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy đau nhói, tôi ôm lấy mặt anh, hỏi: "Sao anh không nói cho em biết?"
Sao anh không nói việc mình bị bị ung thư? Tôi thậm chí còn đòi chia tay với anh, những ngày đó chắc hẳn anh đã phải chịu nhiều khổ sở b! Tôi cũng chợt hiểu ra vì sao mẹ kế của anh lại tìm đến tôi rồi yêu cầu tôi chia tay Chúc Hạ! Chính là muốn ép c.h.ế.t anh!
Bà ta biết sức nặng của tôi trong lòng Chúc Hạ, yêu cầu tôi chia tay với anh chẳng khác nào cắt đứt ánh sáng của Chúc Hạ, khiến quá trình hóa trị của anh càng thêm đau đớn, cuộc sống cũng ít hy vọng hơn, từ đó thành công ép ch.ết Chúc Hạ, sô tài sản kia sẽ là.. .
“Anh biết thỏa thuận giữa em và mẹ kế.” Chúc Hạ lại kéo tôi vào lòng, ôm chặt lấy, “Yên tâm đi, cũng đừng tự trách, công ty kia là công ty vỏ bọc thôi, nhà anh phá sản lâu rồi, người phụ nữ đó muốn thì cứ đưa cho bà ta đi, bà ta cũng chả được lợi lộc gì, còn phải gánh nợ nần."
"Công ty kia không phải do mẹ anh... Lúc trước anh khó chịu nên hút thuốc mà."
Anh gãi gãi quả đầu trọc lóc: "Anh khó chịu với hút thuốc không phải vì công ty, mà vì bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, vừa nghĩ đến anh sẽ ch.ết, không thể ở bên em..."
“Không nói những chuyện này nữa, hiện tại mới quan trọng.” Nói xong, anh quỳ một gối xuống, từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn, “Thẩm Tinh, kiếp sau chúng mình sẽ gặp lại nhau chứ?
“Kiếp sau anh có thể kết hôn với em tiếp không?
"Kiếp sau chúng mình sẽ ở bên nhau đến già, được không?"
Mắt tôi ầng ậc nước, liều mạng gật đầu, Chúc Hạ đứng dậy, đeo nhẫn cho tôi. Rồi cùng nắm tay nhau đi vào đường luân hồi.
Trên con đường luân hồi, lại gặp lại ông lão chèo bè, ông ấy chặn chúng tôi lại, bứt hai sợi râu, ném đến chỗ cổ tay của chúng tôi. Lúc sợi râu gần đến cổ tay thì biến thành hai sợi tơ hồng.
Ông ấy vuốt râu, cười tít mắt nói: "Lần này nhất định phải sinh ra một bé con nhé."
END