1
Tôi biết Chúc Hạ hận tôi, nhưng không ngờ anh lại có thể hận tôi đến mức này, ban ngày ban mặt giữa một đám người mà dám ngang nhiên cướp tro cốt của tôi đi.
Anh đã chuẩn bị sẵn trước khi đến, cửa xe vẫn để mở. Vừa nhảy lên xe, đã đề số đạp chân ga phóng nhanh ra ngoài.
Đến khi người thân bạn bè của tôi phản ứng kịp thì anh đã chạy qua hai ngã tư rồi.
Một nhóm người ngây ngốc lao ra nhìn theo cũng chả thấy được tí khói xe nào.
Tôi ngồi ở băng sau xe anh , nhìn hũ tro cốt được đặt ngay ngắn trên ghế phụ, thấp thỏm tự hỏi anh sẽ làm gì tiếp theo? Rốt cuộc thì lúc chúng tôi chia tay cũng không mấy vui vẻ gì cho cam, khi đó anh còn buông lời hung á.c: “Thẩm Tinh, dù có thành ma anh cũng sẽ không bỏ qua cho em!”
Bây giờ tôi thực sự thành ma, còn anh cũng giữ đúng lời hứa, không bỏ qua cho tôi.
Xe tiếp tục chạy với tốc độ cao, nhìn ra ngoài cửa sổ hình như đang chạy đến vùng ngoại ô, những tòa nhà cao tầng chậm rãi trôi đi, biến thành một khoảng trời xanh mây trắng cỏ trải dài.
Không lẽ là đi…
"Em đoán được mà." Chúc Hạ đang nắm chặt vô lăng đột nhiên nói: "Đi biển hoang, tôi rải em xuống đó cho cá ăn được không?"
Tôi:!
Đại ca! Cho cá ăn thật à? Anh thế là đang làm bậy đó!
Anh nói rất nhẹ nhàng, còn tôi nghe mà muốn hồn xiêu phách lạc.
“Sợ à?” Giống như một đứa trẻ hư chơi khăm được người khác, anh cười khẽ, nhưng nghe trong tiếng cười lại có chút đượm buồn.
Tôi từ ghế sau bay lên ghế phụ, nghiêng đầu nhìn, mới một tháng không gặp, sao anh gầy đi nhiều dữ vậy? Hiện tại thời tiết vừa bước vào thu, trời không quá lạnh, nhưng anh lại đội một chiếc mũ len.
Tạo kiểu cool ngầu chứ gì! Tôi hiểu quá mà! Lại làm ra vẻ đẹp trai.
Mùa đông năm đó, vì sự đẹp trai của mình, anh từ chối mặc chiếc quần nỉ tôi mua, còn ăn nói xà lơ gì mà: "Cần phong độ chứ không cần nhiệt độ", thực sự là một chiến sĩ có gu thời trang phang thời tiết.
Không thấy nóng sao? Tôi với tay muốn cởi mũ anh ra.
“Thẩm Tinh.” Anh đột nhiên xoay người, hai tay tôi như bị đóng băng giữa không trung, không dám cử động.
Có thể nhìn thấy tôi hả? Ma không có nhịp tim, nếu không giờ phút này tim tôi đã đập thình thịch thình thịch lên vì khẩn trương.
"Ngồi đàng hoàng, dây an toàn cũng không chịu thắt nữa."
Vừa nói, anh vừa giảm tốc độ, dừng xe lại bên đường rồi áp người qua.
Dù là ma, nhưng khi đối diện với khuôn mặt điển trai đang dần tiến lại gần, mặt tôi vẫn trắng nhách, nhưng tay đã nắm chặt vì xấu hổ. Ai mà có ngờ, bàn tay anh xuyên qua người tôi, chỉnh hũ tro cốt đang xiêu vẹo lại cho thẳng rồi thắt dây an toàn cho nó.
Tôi:……
Thắt dây an toàn cho hũ tro cốt chi vậy cha nội? Khùng hả!
Trong lúc tôi đang chửi rủa, anh đã khởi động lại xe rồi tiếp tục lái về phía trước.
2
Cuối cùng cũng tới, không phải biển hoang, mà là... công viên xx.
“Bị dọa sợ rồi nhỉ.” Chúc Hạ cởi dây an toàn, ôm tro cốt của tôi đi về phía cái đình, “Anh lừa em thôi, sao anh nỡ đem em đi cho cá ăn được.”
Anh nói rất dịu dàng, ánh mắt nhìn hũ ro cốt cũng đầy tình cảm, khiến mắt tôi ươn ướt.
Lúc tôi đang lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, thấy anh ôm hũ tro cốt của tôi đến đình nghỉ mát.
Đình nghỉ mát được xây bên hồ nước, trong hồ có đàn vịt trời.
Lúc trước khi chúng tôi đến đây chỉ có hai con, người đàn ông dọn dẹp còn nói cho chúng tôi biết: “Đây là một cặp, một nam một nữ”.
Bây giờ không chỉ có hai con, mà năm con. Đang bơi xếp hàng trên mặt nước, xét theo kích thước thì hẳn là con của chúng.
"Bọn chúng sinh con rồi, lúc đó không phải em cũng hứa sinh cho anh một bé mà? Lời nói chả đáng tin gì hết? Không cho cá ăn, thì cho vịt ăn vậy."
Nói làm là làm, anh bắt đầu cởi bỏ lớp vải lụa quấn quanh cái hũ của tôi.
"Anh, anh, anh!" Vừa nghĩ tới anh muốn đem tôi cho vịt ăn, tôi liền hoảng hốt! Tôi đấm đá anh, nhưng giờ tôi chỉ là một linh hồn trong suốt, nắm đấm phẫn nộ của tôi hóa thành một cơn gió thổi qua, đối với anh chả có tác động gì.
Tôi cản không được, đành phải nghĩ cách khác, bay vòng vòng mấy lần, xa xa tôi thấy ông lão dọn dẹp đang cầm bè tre đi vớt rác trên mặt nước, tôi vội nổi lên đẩy chiếc bè tre của ông, để ông ấy đi qua chỗ đình nghỉ mát này.
"Ấy! Còn chưa nhặt xong rác ở đó mà! Cái bè này. . . Sao có thể tự chạy nhanh như vậy?" Ông già trên chiếc bè tre lúc đầu rất ngạc nhiên, cuối cùng vuốt vuốt bộ râu của mình, đôi mắt đục ngầu tựa hồ như nhìn thấu cái gì, bình tĩnh nói: "Thôi, mày đẩy ta nhanh như vậy, là có chuyện cần giúp chứ gì."
Lời ông ấy nói, khiến tôi khựng lại.
Ngước nhìn lên khuôn mặt già nua này, ông ấy không nhìn tôi mà nhìn về phía xa xăm, tôi nhìn theo hướng đó, phát hiện cha nội Chúc Hạ này! Vậy mà đang giơ hũ tro cốt của tôi ở giữa không trung!
Tôi vội vàng hóa thành cơn gió, đẩy chiếc bè tre đi về đấy.
“Không được ném đồ xuống nước!” Ông lão dùng sức hô to, “Thằng nhóc kia, trong tay cậu đang cầm cái gì đấy?”
Chúc Hạ cũng không kiêng dè, nói thẳng: "Tro cốt của bạn gái cũ."
"Mặc kệ là cái gì, cũng không được ném xuống nước."
Tôi gật đầu như giã tỏi, đúng, không được ném! Đồ kém văn hóa!
Chúc Hạ nở nụ cười, ngữ khí thoải mái nói: "Cháu chỉ dọa cô ấy thôi, không phải ném thật đâu."
“Dọa nó làm gì?” Ông lão khép hờ hai mắt, chuyên chú nhìn hồi lâu, sau đó vuốt chòm râu, mơ hồ nói: “Hù dọa làm nó sợ chạy đi, thì không về được. ."
Khuôn mặt tươi cười Chúc Hạ đột nhiên đông cứng lại, hai tay đang cầm cái hũ có chút siết chặt.
"Nghĩ cho kỹ, một khi đã bắt đầu, sẽ không có đường quay đầu lại."
Ông lão nhấc chiếc bè lên, nhìn tôi trầm giọng nói: “Đừng đẩy bè của ta nữa, đừng sợ nó, đi qua đấy đi”.
"Ông có thể nhìn thấy cháu ạ?"
Tôi ngập ngừng hỏi, nhưng ông ấy phớt lờ tôi, ngân nga một bài dân ca không tên, chèo chiếc bè đi xa.
3
Tôi bay trở về bên Chúc Hạ một lần nữa, thấy anh đang ngồi xổm trước chiếc ghế ở đình, lấy từ trong túi ra một mảnh vải lụa có in hình hoa hướng dương, rồi cẩn thận bọc chiếc hũ xấu xí của tôi lại.
Vừa bọc, anh vừa lảm nhảm: “Xấu quá, bố em lấy được nhiều tiền bồi thường như vậy, ông ấy còn không nỡ mua cho em một chiếc hũ đẹp đẽ.”
“Vẫn là anh, biết em thích hoa hướng dương, thế nào, đẹp nhỉ.” Anh cúi đầu thắt nơ, “Cứ khăng khăng đòi chia tay với anh đây, lần này thì tốt rồi, với cái lòng dạ của bố em, chắc chết rồi cũng không ai đốt vàng mã cho em đâu."
Anh nói đúng, bố tôi thậm chí còn không dự đám tang của tôi, ông ta còn không quan tâm đến tôi chứ đừng nói đến việc đốt vàng mã.
"Nếu không bây giờ tới cầu xin anh đi? Có lẽ anh đây sẽ suy nghĩ, đến lúc Thanh Minh sẽ đốt cho em một căn biệt thự lớn."
Mắt tôi sáng lên, chắp tay cầu xin anh như một chú mèo con. Trong lòng còn nghĩ: đốt thêm một anh hầu đẹp trai đi!
Anh bật cười, trên mặt hiện ra hai lúm đồng tiền, cười nói với cái hũ của tôi: “Đừng có mơ, một anh chàng đẹp trai m88 có cơ bụng á, anh không đốt được cho em đâu."
Điều này khiến cho đôi mắt đầy mong đợi của tôi dần mờ đi.
“Cho dù em là ma, cũng chỉ có thể là người phụ nữ của anh, đừng nghĩ đến chuyện đi quá giới hạn.” Nói xong, anh vỗ vỗ lên hũ tro của tôi như vuốt đầu một chú cún con.
Lúc này tâm trạng của anh rất tốt, nhìn mấy con vịt bơi lội trong ao huýt sáo.
Tiếng huýt sáo gợi lại bao kỷ niệm trong tôi.
Lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau là vào một năm trước, lúc ấy anh cũng đang huýt sáo trêu vịt.
Tôi học theo anh, nhưng làm thế nào cũng không thể huýt được.
Anh cưng chiều nhìn tôi, nói: “Ngốc thật.” Sau đó dùng tay bóp má tôi, dạy tôi cách làm khẩu hình chính xác.
Bóp bóp, ánh mắt anh nhìn tôi dần trở nên không thích hợp, bắt đầu quyến luyến mập mờ.
Mà tôi, vẫn đang cố gắng tìm cách huýt ra tiếng, làm đi làm lại, môi anh đã như con dấu mà ấn xuống.
Nụ hôn đầu tiên giữa chúng tôi xa lạ mà ngại ngùng, trải nghiệm không mấy tốt đẹp nhưng lại vô cùng ý nghĩa.
Đoạn hồi ức này khiến đứa thành ma như tôi mà còn xấu hổ.
Tôi ngượng ngùng nhăn nhó, còn hờn dỗi nói “Đáng ghét”, vỗ nhẹ vào đầu Chúc Hạ.
Động tác không lớn, hóa thành một trận gió, khiến chiếc mũ len của anh bị xiêu vẹo.
Anh đưa tay ra chỉnh lại, lúc đang chỉnh, tôi rất ngạc nhiên khi phát hiện tóc hai bên mai của anh biến mất rồi!
Điều này khiến tôi rất kinh ngạc, tôi tăng lực ở tay hơn, thổi bay chiếc mũ len của anh.
Chúc Hạ trọc đầu rồi.
Tóc của anh không còn. Trước đây anh thích nhất kiểu đầu nấm, nhiều lần tôi thuyết phục anh đổi sang kiểu đầu đinh nhưng anh không chịu, sao bây giờ lại cạo trọc?
Anh cúi xuống nhặt chiếc mũ lên, phủi phủi bụi, ánh mắt bỗng trở nên buồn bã: “Em nói xem, nếu như chúng mình không chia tay, có phải sẽ không xảy ra chuyện như vậy không?”