Có lẽ bước ngoặt trong mối quan hệ của hai người là sau khi Khâu Triệt nhắc nhở Cam Lâm chuyện máy ảnh của Cam Tinh bị mất, từ đó thái độ của Cam Lâm đã bớt lạnh nhạt.
“Cô xác định muốn đi cùng chúng tôi?” Anh nhìn Khâu Triệt, lông mày tuấn mỹ khẽ nhíu.
Vốn dĩ Khâu Triệt định hỏi “Không được sao?”, nhưng nhìn thấy gương mặt Cam Lâm, cơn giận của cô đột nhiên giảm uống, “Ừ, chắc chắn.”
“Nhưng lỡ như người hôm đó lại đi theo cô thì sao?”
Cô mỉm cười, “Cũng không phải là không có khả năng này.”
Nhị Đông đi từ phòng họp ra, vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.
Cam Lâm gật đầu hiểu ý, lại nhìn Khâu Triệt, “Quên đi, cô ở với tôi sẽ an toàn hơn.”
“Tại sao?”
“Cô nói xem.”
Nhị Đông đối với ai cũng trưng ra khuôn mặt cười toe toét, khiến đối phương tự động đi theo anh ta đến trạm dịch, mà anh ta có khi còn mời người ta vào phòng họp phục vụ trà nước, lại tặng thêm quà lưu niệm.
“Cam Lâm, lái xe đi, tôi cảm thấy cậu lái xe rất giỏi.”
Bành Giai Minh chỉ định Cam Lâm, bởi vì hôm qua đã chứng kiến anh lái xe, và có vẻ như mọi người đều rất thoải mái.
Cam Lâm cầm lấy chìa khóa xe, Bành Giai Minh vòng qua phía trước xe ngồi vào ghế lái phụ, hai chuyên gia học thuật ngồi phía sau, Khâu Triệt và Kỷ Quyên ngồi ở giữa.
Việc mua trái cây tương đối nhanh, mọi người cũng mua thêm một ít đồ dùng cá nhân linh tinh, đến khi xong xuôi, Kỷ Quyên nghe nói Khâu Triệt chỉ có một chiếc ba lô thì lắc đầu: “Như vậy không được, đừng để mình thiệt thòi, mặc dù túi ngủ và lều đã được cấp sẵn, nhưng em cũng phải mang theo nhiều đồ dùng cá nhân hơn nữa mới được!”
Không chờ Khâu Triệt từ chối, Kỷ Quyên đã lôi kéo cô đi mua thêm mấy thứ, còn nhất quyết giành trả tiền khiến Khâu Triệt có hơi không biết làm sao, chỉ còn cách canh trả tiền trước.
Lúc trở lại khách sạn thì đã giữa trưa, cơm trưa hôm nay có cơm cà ri, vừa mới xuống xe, Khâu Triệt đã ngửi thấy mùi thơm, thèm đến mức quên luôn phải cầm theo đồ. Lúc bị Kỷ Quyên gọi lại, Khâu Triệt nhìn thấy Cam Lâm đã lấy ra một hộp giấy. Khâu Triệt biết anh chỉ mua một thứ này nhưng bên trong cụ thể là gì thì cô lại không biết.
…….
Trong khi cả khách sạn đang nghỉ trưa, Khâu Triệt ngồi dưới bóng râm vẽ một bức phác thảo lên một quyển sổ, gió buổi trưa có phần hơi khô nóng nên cô cởi áo khoác ngoài ra, trên cao nguyên hiếm khi có thể thoải mái mặc quần áo phong phanh.
Khâu Triệt có thói quen dùng giấy bút để vẽ các bức phác thảo của mình, dường như khi trở về với phương pháp nguyên thủy sẽ kích thích người ta ham muốn sáng tạo nhiều hơn. Nhưng lần này lại khác, bức vẽ có đẹp hay không sẽ không được đưa vào báo cáo kết quả của chuyến công tác, bởi vì nó sẽ được dùng để làm mẫu cho tác phẩm điêu khắc cho công ty của Nghê Tư Trúc.
Nhà máy của anh ấy ở Chiết Giang có quy mô tương đối lớn. Anh đã yêu cầu Khâu Triệt làm một tác phẩm điêu khắc đặt trước cổng để thu hút tài lộc và bảo vệ cho anh ấy bình an. Lúc đó, Khâu Triệt có nói: “Hay anh tìm một cao nhân xem cho anh một quẻ đi, so với em có khi còn linh nghiệm hơn gấp trăm lầm!”
Nhưng Nghê Tư Trúc không đồng ý, nhất định bắt Khâu Triệt phải thiết kế, không giới hạn thời gian và cho cô được toàn quyền quyết định.
Chỉ khi đối mặt với em gái mình, ông anh trai Xử Nữ này của cô mới trở nên không có nguyên tắc như thế.
…
Vẽ một hồi, ngoài cửa bỗng có một hàng xe chạy vào, tất cả đều là SUV, có hai chiếc màu đen hai chiếc màu trắng, cả thảy bốn chiếc.
Kéo theo một đám bụi mù, hàng xe dừng lại trước mặt Khâu Triệt. Cô vội mặc áo khoác vào, kéo khẩu trang lên che mặt, hai tình nguyên viên trực ban từ phòng họp chạy ra.
Chờ khói bụi theo gió tản đi, cửa xe lần lượt mở ra, tài xế đi đầu xua tay, nói với các tình nguyện viên, “Không cần gấp, chờ bọn tôi từ trên núi trở về sẽ giúp các anh mang rác đi!”
Có vẻ như những người này đều là khách quen, thường xuyên đến đây.
Tài xế đang nói quay đầu lại hỏi Khâu Triệt: “Cô là nhân viên ngày mai đến Yên Chướng Quải công tác phải không?”
Khâu Triệt gật đầu, tháo khẩu trang ra.
“Chào cô, tôi ở trong đội kiểm định xe. Chị Quyên giao nhiệm vụ cho tôi đưa cô đi.”
Quả nhiên, chị Quyên là người nói ít làm nhiều.
“Để tôi nhờ người đi gọi chị Quyên, chị ấy đang nghỉ trưa ở ký túc xá.”
“Không cần, tôi đã gọi cho chị ấy rồi, chị ấy sẽ tới ngay.”
Vừa nói xong thì Kỷ Quyên đã đến, bước chân thong thả, không nhanh không vội. Tài xế đó liền bước đến chào đón chị, những người khác đều đứng ở cửa xe chờ đợi.
“Chị Quyên, ba ngày không gặp như cách ba thu!”
“Cậu biến đi!” Chị Quyên mỉm cười, “Tất cả bốn chiếc phải không?”
“Dạ, bốn chiếc.”
Kỷ Quyên chỉ tay về phía Khâu Triệt, “Tiểu Khâu đội chúng tôi, một nữ điêu khắc sư xinh đẹp, còn người này là “Đào Tấn”, em có thể gọi là “Đại Đào” hoặc “Đào sư phụ” đều được.”
“Tôi gặp rồi.” Đào Tấn mỉm cười với Khâu Triệt, “Nữ điêu khắc sư cũng hiếm gặp.”
Sau mấy lời khách sáo, Đào Tấn hỏi Kỷ Quyên, “Cam Lâm đâu? Thằng nhóc này không phải là đang ngủ trưa đó chớ?”
Nghe giọng điệu, dường như hai người rất thân nhau.
“Bạn gái cũng không có, chẳng lẽ nửa đời sau nó định ôm máy ảnh cho đến cuối đời hay sao?”
“Thôi đi! Đâu phải cậu không biết chuyện gần đây của nhà cậu ấy đâu, thương yêu thanh niên lớn tuổi chút đi.”
Thanh niên lớn tuổi… Những lời của Kỷ Quyên giống như đang an ủi nhưng lại cũng không giống như hoàn toàn an ủi.
Cam Lâm bước ra khỏi ký túc xá nam, vì vóc dáng cao lớn nên mỗi lần đi qua cửa anh đều phải cúi đầu.
Anh lê đôi dép lào, đôi mắt ngái ngủ, điều này trái ngược với thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Khâu Triệt, mỗi buổi trưa anh đều phải ngủ một giấc nếu điều kiện cho phép, nhờ thế mà anh rất khỏe.
Khâu Triệt quay trở lại phòng họp để nói chuyện với bọn họ.
…
Buổi chiều, ánh nắng xuyên qua cửa kính sạch sẽ chiếu vào sau lưng bọn họ, những người khác đều cảm thấy nóng nực, chỉ có Khâu Triệt ngồi ngay dưới ánh mặt trời, dáng vẻ bình lặng như mặt nước tiếp tục vẽ, dường như tâm trạng của cô không bị ánh nắng gay gắt làm ảnh hưởng.
Bành Giai Minh vào phòng, ngồi xuống cạnh Khâu Triệt, “Đội kiểm định đã đến.”
“Tôi thấy rồi.” Khâu Triệt cũng không ngẩng đầu lên.
Cái gọi là kiểm định xe tức là, hàng năm, các hãng ô tô lớn trước khi ra mắt sản phẩm mới sẽ tiến hành kiểm tra chức năng bằng cách dán lên xe một màng bí mật, từ cái nóng khốc liệt đến cái giá lạnh khắc nghiệt, từ cao nguyên đến đồng bằng, một đường từ Thổ Lỗ Phiên đến Tam Giang, có thể vượt qua được thử thách mới được tính là ô tô đạt tiêu chuẩn.
Trước đây, khi Khâu Triệt đến đây với tư cách là tình nguyên viên, cô còn đưa cho họ mấy món đồ ăn vặt. Hôm đó tuyết rơi rất lớn, mọi người đều cảm kích đến mức bật khóc, nếu không phải điều kiện không cho phép, chắc chắn họ sẽ gửi huy chương cho cô.
“Tôi lái một chiếc, Cam Lâm lái một chiếc, Đào sư phụ và một người nữa lái hai chiếc còn lại.” Bành Giai Minh sắp xếp rành mạch cho hai người kia.
“Sao anh cần nhiều vậy?”
“Để kéo vật tư và trang thiết bị!”
“Ồ, vâng”
“Cô đang vẽ gì vậy?”
Bành Giai Minh ghé sát đầu vào, Khâu Triệt ngửi được một mùi hương của dầu gội đầu, thanh mát và dễ chịu.
“Bản thảo điêu khắc.”
Bành Giai Minh nhìn chằm chằm vào những đường nét xiêu vẹo, nhất thời không nhìn ra hình thù gì.
“Cô không sợ nắng sao?”
“Tôi không sao.”
“Hồi ở Afghanistan, nhiệt độ cao nhất lên tới bốn mươi độ, tôi gần như bị bốc hơi luôn.”
Khâu Triệt nhớ tới thời điểm làm phóng viên chiến trường của anh ấy. Ở những nơi chiến tranh liên miên như vậy, để có thể sống sót trở về đúng là không dễ dàng. Vì thế, cô lập tức đổi thái độ, rời mắt khỏi bức vẽ ngước lên nhìn anh ấy.
“Tiểu Khâu, bên ngoài có người tìm.”
Kỷ Quyên gọi qua cửa khiến hai người phải ngừng lại.
“Ai vậy?” Khâu Triệt đặt bản vẽ xuống, đứng dậy.
Kỷ Quyên lắc đầu, “Không biết, người đó ở bên đường, em đi xem đi.”
Khâu Triệt đi ra ngoài, đụng trúng Cam Lâm khiến cô xay xẩm mặt mày, ngực tên này là tưởng thành sao?!
“Cô không sao chứ?” Cam Lâm đưa tay đỡ cô, Khâu Triệt lùi lại, né tránh “Không sao.”
Nói xong cô lập tức đi về phía bên đường.
Cam Lâm nhìn Kỷ Quyên, cô ấy vội nói: “Bên ngoài có người tìm Tiểu Khâu.”
“Chị biết người đó không?”
“Tìm cô ấy, làm sao tôi biết được.”
Cam Lâm nhìn bóng dáng Khâu Triệt, muốn đuổi theo nhưng lại có hơi do dự.
…
Hai bên cổng đều bị hàng cây xanh bao quanh, Khâu Triệt liếc nhìn xung quanh nhưng không thấy ai, lúc bước ra ngoài mới nhìn thấy một chiếc xe đậu bên đường.
Chiếc Volkswagen màu đen thông dụng, thân xe dính đầy bùn đất, bẩn đến khó tin.
Cùng lúc đó, cửa xe mở ra, một người đàn ông từ ghế lái của tài xế bước xuống. Anh ta có nước da ngăm đen, dáng người cao to, cường tráng, ăn mặc có chút hoang dã, rất hợp với chiếc xe bẩn kia.
Anh ta cầm điếu thuốc trên tay, gật đầu với Khâu Triệt, “Cô gái nhỏ, đến đây.”
Khâu Triệt hiếu kỳ nên lập tức bước đến, giữa ban ngày ban mặt, dù sao anh ta cũng không dám làm gì.
“Tôi không quen anh.” Cô nói thẳng.
“Tôi cũng không biết cô. Có người giới thiệu cô cho tôi, muốn cô giúp tôi một việc.
“Anh nói đi.”
Người đàn ông bên cánh mũi có một vết sẹo, khoảng 3 cm, trông có vẻ mạnh mẽ, hung dữ, không thể coi thường.
“Cô là nhà điêu khắc phải không?”
Khâu Triệt bị mùi khói làm ngạt thở không nói nên lời, bèn lùi lại một bước.
Khói này là…?
“Tôi chỉ là một người nhào nặn đất sét, không thể xưng là nhà điêu khắc.”
“Ồ, tôi muốn làm một số hoạt động từ thiện, có thể mời cô đến hỗ trợ không?” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Khâu Triệt cười nói: “Tôi còn không biết anh, sao anh lại đến tìm tôi?”
Người đàn ông rít một hơi thuốc, sửng sốt, “Cô gái nhỏ, đừng có thái độ thù địch như vậy.”
“Thù địch là sao? Tôi không hiểu.”
Khâu Triệt đẩy quả bóng về lại cho anh ta.
“Tôi quên chưa nói, Nhị Đông đã giới thiệu cô cho tôi, nếu không tin, cô có thể hỏi cậu ấy.” Người đàn ông vẻ mặt thản nhiên.
“Ồ.” Khâu Triệt buông lỏng cảnh giác, “Hoạt động từ thiện gì?”
Người đàn ông chậm rãi rít một hơi cuối cùng, ném xuống đất, đạp cho thuốc tắt hẳn, quay người vào trong xe lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Khâu Triệt, “Ủng hộ một số dụng cụ học tập cho trường tiểu học Trường Giang. Tôi cần một người hướng dẫn. Cô nhá máy đi, tôi lưu số của cô, sau này sẽ tìm cô, chỉ là hiện giờ kế hoạch cụ thể còn chưa được thông qua.”
Khâu Triệt không nhận, nhưng tấm danh thiếp đã được nhét vào tay cô.
Khâu Triệt vừa định cầm lên xem, đằng sau đã có một bàn tay vươn tới, giật tấm danh thiếp, “Quay về đi.”
Cam Lâm kẹp tấm danh thiếp giữa hai ngón tay. Anh nhìn người đàn ông với đôi mắt sắc bén, như muốn cự tuyệt anh ta từ ngoài ngàn dặm.
Khâu Triệt vừa nghe ba chữ “Quay về đi”, cô bước chéo một bước, đứng bên cạnh Cam Lâm.
Người đàn ông hiển nhiên không để ý đến sự xuất hiện của Cam Lâm, chỉ liếc mắt một cái, lại nhìn Khâu Triệt, “Nhớ gọi cho tôi, ngày cụ thể thì khi nào được ấn định, tôi sẽ thông báo cho cô.”
Mỗi câu của người đàn ông này nói ra đều chứng minh rằng, anh ta đến đây hoàn toàn vì công việc, không quan tâm đến sự hoài nghi của Khâu Triệt, càng không thèm để ý đến thái độ lạnh nhạt của Cam Lâm. Nói xong, anh ta lên xe lái đi, rất nhanh đã biến mất.
“Lôi Truyền Hùng.”
…
Giấy trắng mực đen, đây là tấm danh thiếp đơn giản nhất mà Khâu Triệt từng thấy qua, trên đó không có bất kỳ thông tin nào ngoài họ tên và số điện thoại, rõ ràng là cố ý che giấu.
“Cô có biết anh ta không?” Cam Lâm xòe tấm danh thiếp ra.
“Không biết.”
“Vậy sao anh ta lại tìm cô?”
Khâu Triệt thành thật trả lời: “Anh ta nói muốn đến trường tiểu học Trường Giang để tổ chức hoạt động từ thiện, Nhị Đông giới thiệu tôi hỗ trợ.”
Cam Lâm mím môi, dường như không tin, “Cô chắc chứ?”
Cô có chút bực bội, “Tôi không biết. Nếu anh cho rằng anh ta tìm tôi là vì cái chết của em gái anh, vậy thì tấm danh thiếp này là của anh, anh muốn hỏi gì thì tìm anh ta đi.”
“…”
Khâu Triệt quay về, Cam Lâm vẫn đứng đó, nhìn chằm chằm tấm danh thiếp, vẻ mặt trầm ngâm.
Gió cát ngoài mảnh đất trống trải cuốn lên, vỗ vào lá cây, bụi trên lá ngày càng dày, uốn cong cành lá.
“Lôi Truyền Hùng”, Cam Lâm lặp lại cái tên này một lần nữa, nhưng anh không có chút ấn tượng nào, cũng chưa từng nghe Cam Tinh nhắc đến, nhìn dáng vẻ Khâu Triệt hình như cũng không quen biết hắn.
“Nè!”
Khâu Triệt bị gọi đến giật mình, dừng lại.
Cam Lâm đi tới, đưa cho cô tấm danh thiếp, “Anh ta đưa cho cô.”
Khâu Triệt nâng cằm, “Tôi cảm thấy anh cần hơn.”
Cam Lâm cười, nhét tấm danh thiếp vào kẽ tóc Khâu Triệt, giống như đang đeo một chiếc kẹp tóc cho cô.
Rõ ràng vừa rồi thái độ của cô không tốt, nhưng Cam Lâm cũng không tức giận, thậm chí còn cười.
Lấy danh thiếp xuống, nhìn Cam Lâm đi trên đường, Khâu Triệt có cảm giác như mình đang ở trong sương mù, không thể nhìn rõ mặt ai, không thể đoán được suy nghĩ của ai, và ai sẽ là người tiếp theo xuất hiện trong đời cô?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT