Trước bữa cơm tối, tổ dự án sáu người cùng tập hợp vào một chỗ để kiểm kê hàng hóa và số trái cây còn thừa để ngày mai cần phải mua sắm. Bởi vì ngày mốt xuất phát nên nếu có thể mua chậm một ngày thì hỏng chậm đi một ngày. Sau khi đi rồi, trong phạm vi hơn mười dặm hoàn toàn là khu không người, chứ đừng có nghĩ đến trái cây.
Bởi vì Trịnh Gia Thụy và Chu Vĩ có chung chủ đề nên đặc biệt ăn ý, cùng hứng thú tán gẫu về học thuật, cho nên kiểm kê xong hàng hóa, hai người lại trở về phòng họp uống trà, nói chuyện phiếm.
Khâu Triệt không có việc gì làm nên lúc cô trở về phòng ngủ thì bị Nhị Đông gọi lại, nhờ cô hỗ trợ làm thẻ công tác cho đồng nghiệp trong tổ dự án lần này.
Khâu Triệt nhìn về phía máy tính trong góc phòng họp, Cam Lâm đang ngồi ở đó. Đợi khi đến gần, Khâu Triệt phát hiện thứ anh đang làm là thẻ công tác. Đôi chân dài cuộn tròn dưới chiếc bàn chật hẹp trông có vẻ như không có chỗ để để chân.
Buổi chiều, bên cạnh container, họ đã vô tình “nắm tay” khiến Khâu Triệt cứ nhớ lại cái chạm tay đó. Thói quen cầm máy ảnh quanh năm khiến eo bàn tay anh xuất hiện vết chai sạn. So với trắng nõn, nhẵn nhụi, Khâu Triệt càng thích dạng này hơn.
Nguyên sơ, hoang dã tựa như gió tuyết dữ dội của vùng Tây Bắc vĩ đại.
Nhị Đông đứng bên cạnh gãi sau gáy: “Anh làm rồi à? Tôi còn nghĩ là nhờ Khâu Triệt giúp nữa.”
Cam Lâm ngoảnh đầu rồi lập tức quay đầu lại. Nhấp chuột trái chuột phải, khung đã chuẩn bị xong, còn thiếu một bước là dán ảnh mọi người lên.
Nhị Đông nói với Khâu Triệt: “Vậy cô giúp thu gom ảnh của mọi người đi, không có yêu cầu gì, khoảng 3cm là được.”
Khâu Triệt gật đầu, lấy điện thoại ra gửi nguyên văn lời Nhị Đông nói vào nhóm. Bốn người kia nhanh chóng chụp ảnh phần trên gửi sang cho cô.
Ngay khi Khâu Triệt tưởng rằng nhiệm vụ đã hoàn thành thì nghe thấy Bành Giai Minh gọi: “Tiểu Khâu, ảnh của cô đâu?”
Tôi? Khâu Triệt giật mình, cô quên mất bản thân cô.
Cô lấy điện thoại ra tìm được một tấm ảnh đã dùng trước đó gửi vào trong nhóm, không đề cập đến đẹp nhưng cũng không xấu.
Cam Lâm lần lượt mở ra, lưu từng cái về màn hình máy tính. Khi đến bức ảnh của Khâu Triệt, hiển nhiên thời gian anh ngừng lại khá lâu, anh nhìn chằm chằm vào màn hình rồi suy tư.
Khâu Triệt đứng phía sau anh, cô đưa mắt từ màn hình đến gương mặt Cam Lâm. Anh ấy đang nghĩ gì vậy? Không hiể nổi...
Bất chợt, một tràng cười vang vọng khắp phòng họp, là các tình nguyện viên trẻ ở trạm dịch đang nói chuyện phiếm. Có lẽ các bạn đó nói về những chủ đề thú vị nên cười ngặt nghẽo.
Khi tiếng cười vang lên, Cam Lâm tắt đi phần xem trước ảnh như thể bị cắt ngang. Anh lưu từng ảnh một dựa theo tên, sau đó đối chiếu với chỗ ngồi rồi kéo nó vào thẻ công tác. Công việc in ấn tiếp theo được giao cho Kỉ Quyên làm.
…
Một lúc sau, Nhị Đông từ bên ngoài chạy trở lại phòng họp: “Cam Lâm, anh có thể giúp tôi chụp vài bức ảnh cho các tình nguyện viên không?”
Sự chú ý của mọi người đã bị thu hút về bên kia.
Vừa làm xong thẻ công tác, Cam Lâm nhàn nhã pha một ly cà phê hòa tan uống. Anh đang rót nước nóng thì bị Nhị Đông hét lên làm đổ mấy giọt ra ngoài.
“Được.” Anh hất nước khỏi tay “Tôi về phòng lấy máy ảnh.”
Đặt ly lên bàn, Cam Lâm liếc nhìn vào trong góc thấy Khâu Triệt đang chuyên tâm nhìn lũ ruồi bò lổm ngổm trên bàn.
“Cô qua đây.”
Khâu Triệt không biết anh gọi cô nên cô không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn lũ ruồi.
“Khâu Triệt.” Cam Lâm trực tiếp gọi tên.
Cô nhất thời ngạc nhiên, vội đứng dậy đi theo.
Cô đi theo đến phòng ngủ nam, Cam Lâm vào phòng lấy máy ảnh từ trong túi máy ảnh ra. Vì chụp các tình nguyện viên không cần dùng ống kính tele nên anh lấy tiêu cự tiêu chuẩn ra thay.
“Gọi tôi đến làm gì?”
“Thử ống kính, cái này tôi mới mua.”
Sau khi thay ống kính, Cam Lâm chụp cho Khâu Triệt một bức ảnh rất bình thường.
“Đợi chút.” Mặc dù bình thường Khâu Triệt cẩu thả nhưng cô cũng có gánh nặng hình tượng. Cô tiến đến gần: “Tôi chưa chuẩn bị xong mà anh đã chụp, cho tôi xem thử.”
Cam Lâm bấm vào bức ảnh vừa chụp, xoay máy ảnh về phía Khâu Triệt.
“... Xoá đi!”
“?”
“Xoá đi, xấu như vậy!”
Đưa máy ảnh đến gần, Cam Lâm cau mày: “Chẳng phải bản thân cô là như vậy sao?”
“...”
Nếu điều này được tính là “báo thù” kẻ tình nghi thì hay lắm, Cam Lâm đã làm được rồi.
“Xoá đi.” Lần thứ ba, tông giọng của Khâu Triệt dịu đi.
“Lát nữa rồi tính.”
Cam Lâm lấy máy ảnh ra, Nhị Đông ở chỗ tập trung vẫy tay với anh.
Khâu Triệt hơi tức giận, vốn dĩ cô muốn đuổi theo anh ra ngoài nhưng cả người lại đứng yên. Ánh mắt cô bị thu hút bởi chiếc túi máy ảnh mà Cam Lâm vừa mở ra trên bàn. Bên trong có hai ống kính, ống kính thường giống như một hố đen tối om như mực, hút linh hồn người khác…
Cuối cùng, ánh mắt cô rơi vào giường của Cam Lâm. Mền được xếp chồng lên nhau, ga giường gọn gàng và sạch sẽ, ngoại trừ chỗ anh vừa ngồi có một nếp nhăn.
Xem ra trông cũng nhân mô cẩu dạng*…
*Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém. (ủng hộ truyện trên app tyt)
Không nên ở lâu trong phòng ngủ nam. Khâu Triệt đi ra và thấy phía Nhị Đông đã tụ tập rất nhiều người. Cam Lâm bị bao vây ở giữa, vóc dáng anh cao lớn, mục tiêu rõ ràng.
Khâu Triệt không muốn tham gia cuộc vui, cô vừa định quay về phòng họp thì nghe thấy Nhị Đông gọi cô: “Khâu Triệt, đến chụp ảnh chung đi!”
“...”
Không trốn thoát.
Khâu Triệt cười lúng túng, cô chầm chậm di chuyển đến đó như thể đôi chân đeo chì.
…
Có tổng cộng tám tình nguyện viên của trạm dịch, cộng thêm Khâu Triệt trong sáu người của tổ dự án, còn có Nhị Đông đều đã tập hợp đông đủ.
Quả nhiên chụp ảnh vốn có ma lực vẫy gọi thần kỳ.
Khâu Triệt đứng bên cạnh Kỉ Quyên, nhìn những người khác đứng xung quanh Cam Lâm, cô có cảm giác như hoàng thượng đang chọn thê thiếp vậy.
“Mọi người nghe tôi nói. Nhân lúc ánh sáng đang tốt, chúng ta chụp ảnh nhóm trước. Sau đó mới chụp ảnh từng người.”
Nhị Đông nói xong liền giải cứu Cam Lâm ra khỏi vòng vây, anh ấy trực tiếp kéo cánh tay anh, một hành động đơn giản và thô lỗ.
Một tay Cam Lâm cầm máy ảnh, quan sát Nhị Đông sắp xếp hàng ngũ. Mọi người nhanh chóng đứng thành một hàng, thậm chí họ còn đang nhìn Cam Lâm.
Chân dài dang rộng, anh giơ máy ảnh lên, nhắm một bên mắt: “Một hai ba!”
Tư thế tay giơ cây kéo, ngoại trừ một người thì tư thế của những người khác đồng nhất đến bất thường.
Sau khi chụp xong một bức, Cam Lâm đặt máy ảnh xuống: “Cô.”
Mọi người nhìn theo tầm mắt của anh.
“Khâu Triệt.” Cam Lâm ngoắc ngón tay như gọi chó con.
Cô chậm rãi bước đến giống như một học sinh kém không chăm chú nghe giảng trên lớp bị mời lên bảng, trên toàn bộ gương mặt được viết dòng chữ: “Gọi tôi làm gì?”
Cam Lâm cho cô xem màn hình hiển thị của máy ảnh: “Cực kì phá hỏng bầu không khí.” ( truyện trên app T𝕪T )
“Sao vậy?” Cô biết nhưng vẫn hỏi.
Cam Lâm nheo mắt nhìn cô.
“Thế này thì sao?” Khâu Triệt dùng hai ngón tay chọc vào khóe miệng, dùng hết sức đẩy lên.
Lồng ngực Cam Lâm phập phồng rõ ràng, dường như anh có thể tức giận bất cứ lúc nào.
Bình thường Khâu Triệt không thích chụp ảnh, tự chụp hay anh chụp đều như nhau. Cho nên khi mọi người vui vẻ giơ tay hình cây kéo, cô là người duy nhất bình tĩnh như thường lệ, không có biểu cảm nào, thậm chí còn có phần hơi buồn bực.
“Biết rồi.”
Khâu Triệt quay trở về vị trí lúc đầu, mỉm cười và làm động tác tay hình cây kéo.
Ở phía đối diện, Cam Lâm giơ máy ảnh lên, chụp liên tiếp “tách tách” mấy bức ảnh.
“Chụp xong rồi.”
Dứt lời, bả vai mọi người đều buông xuống, trở về trạng thái thoải mái.
“Mọi người lập nhóm chụp ảnh tự do đi. Ai muốn chụp thì nói với Cam Lâm.”
Nhị Đông hướng về Cam Lâm cười híp mắt, anh ấy đứng yên tại chỗ chờ mệnh lệnh.
Khâu Triệt cùng những người khác trong dự án rời đi đứng sang một bên nói chuyện. Đây cũng là lần đầu tiên Khâu Triệt nói chuyện thân mật với hai giáo viên học thuật khác.
“Tiểu Khâu làm nghề điêu khắc đúng không?”
“Dạ, thưa thầy.”
“Tuổi tác còn trẻ mà đã bộc lộ tài năng rồi! Mọi người đều rất ưu tú.”
“Dạ không, tài nghệ của em chưa đâu vào với đâu cả.”
Thầy nhìn Kỉ Quyên: “Em làm bên công tác truyền thông phải không?”
Kỉ Quyên gật đầu: “Dạ, em cũng là người tài trợ cho dự án lần này. Đoàn xe và hàng hóa đều do em tài trợ.”
“...”
Hóa ra làm chính chủ ở ngay đây chứ đâu, không hổ danh là chị gái giàu có.
Ngoài mặt, Khâu Triệt đang nói chuyện cùng bọn họ nhưng thực tế cô đang suy nghĩ làm sao để xóa bức ảnh cực xấu của cô trong máy ảnh Cam Lâm. Người đàn ông này khá tinh ranh nên cô phải tìm một cách khác để đối phó với anh.
Khâu Triệt nghĩ ra một cách. Tối qua, Cam Lâm đã hứa sẽ cho cô xem ảnh núi tuyết và động vật. Cô quyết định đợi Cam Lâm chụp xong ảnh, cô sẽ nói rằng muốn xem ảnh, nhân tiện xoá luôn ảnh của cô.
Lý do này không phô trương nhưng có sức thuyết phục. Khâu Triệt vô cùng chắc chắn về bản thân.
…
10 phút sau, lực lượng chụp ảnh tấp nập đã giải tán, để lại một mình Cam Lâm ở đó lọc ảnh. Đôi mắt hẹp dài nhanh chóng nhận ra tấm nào có thể lấy, tấm nào không thể lấy.
Đợi khi anh đứng dậy, Khâu Triệt cảm thấy thời cơ chín muồi, cô liền đi tới và xoè tay ra: “Đưa tôi xem với.”
“Không đưa.”
Dường như Cam Lâm biết cô đang muốn làm gì nên anh đi thẳng vào phòng ngủ nam cùng chiếc máy ảnh trên tay.
Có vẻ như kế hoạch đã thất bại… Khâu Triệt cảm thấy nếu người khác muốn xem thì anh nhất định sẽ đưa. Cho dù anh có lúc lạnh nhạt, nhưng cũng không phải hoàn toàn từ chối người khác.
Khâu Triệt trở về phòng ngủ, lấy trong túi ra hai miếng thịt bò khô rồi đi đến cửa phòng ngủ nam. Bên trong chỉ có Cam Lâm, anh đang nhập ảnh vào máy tính.
“Tôi dùng đồ để đổi thì sao?”
Đầu Cam Lâm thậm chí còn không thèm ngẩng lên: “Cái gì?”
“Bò khô Tây Tạng được làm bởi chính những người chăn gia súc.”
Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Khâu Triệt. Một giây, hai giây rồi anh cười lên một cách khó hiểu.
Có người cười như trái cây ngọt, có người thì cười như gió mùa đại dương.
Vậy Cam Lâm thì sao? Cô không thể nói nên lời, chỉ biết đó là tiếng cười không có ác ý. Anh hoàn toàn không giống với người ở sông Đà Đà mấy ngày trước, Khâu Triệt phân biệt được.
Nhưng phải nói một điều rằng anh cười lên đẹp trai quá đi mất! Nếu không phải chuyện của Cam Tinh, Khâu Triệt sẽ không gặp anh trễ như vậy.
“Cô tự giữ lấy mấy viên đạn bọc đường ấy đi, tôi đã xóa ảnh rồi.”
“Thật hả?”
Khâu Triệt vui sướng, nghiêng người ngồi xuống bên cạnh anh, cô nhìn vào máy tính rồi bị hoa mắt bởi những bức ảnh nhỏ dày đặc.
Cam Lâm mở ra một bức ảnh lớn, đó là ảnh chụp chung của cả nhóm. Khuôn mặt tươi cười của Khâu Triệt ở cuối hàng, cô giơ tay cây kéo hệt như chân gà, lộ ra tám chiếc răng trắng nhỏ rất chuẩn. Không nói nó đẹp thế nào nhưng ít nhất nó đẹp hơn nhiều so với ảnh được chụp bởi ống kính thử nghiệm của Cam Lâm.
Quay lại phía trước, màn hình hiện ra một mảnh màu đỏ như máu, đó là cây cầu sông Đà Đà vào lúc hoàng hôn. Dưới cầu, sóng gợn lăn tăn giống như tơ lụa trơn nhẵn. Đám cỏ dại ở góc dưới bên trái đung đưa mạnh mẽ trong nắng chiều.
Trong lòng Khâu Triệt thầm cảm thán rằng chụp đẹp thật.
“Xa ra chút.”
Khâu Triệt cảm thấy trên bả vai nằng nặng, toàn thân nhanh chóng bị đẩy ra. Lúc này, cô mới ý thức được cô cách màn hình quá gần và cách Cam Lâm càng gần hơn…
Anh hắng giọng rồi rụt tay lại.
“Xin lỗi.” Ngoài miệng cô nói xin lỗi nhưng Khâu Triệt vẫn lườm anh một cái, khi cô thu mắt về thì bị bắt quả tang.
Quá xuu!
“Còn cần xác nhận lại sao?”
“Thực ra tôi đến đây để xem ảnh núi tuyết.”
Khâu Triệt nói một cách tự tin, hoàn toàn phớt lờ việc cô đã nhìn lườm anh giây trước.
Ngón tay Cam Lâm trượt lên trượt xuống trên bảng điều khiển để mở tài liệu, anh nhấp vào, màn hình chuyển đổi.
“Đỉnh Muztagh hả?”
“Đúng.”
Khâu Triệt từng đến cao nguyên Pamir và có ấn tượng sâu sắc với đỉnh Muztagh, nó nổi tiếng là “cha đẻ của những núi băng”.
Vì hình ảnh núi tuyết quá nhiều nên có thể phải thức đêm nếu muốn xem hết chúng. Lướt chuột qua, cô chuyển sang bức ảnh động vật trên đồng cỏ. “Thức ăn của con hồ ly Tây Tạng này khá ngon đó.”
Cam Lâm nghiêng đầu nhìn cô, một giây, hai giây trôi qua.
“Nhìn gì vậy?”
Cam Lâm đưa ánh mắt về, đứng dậy đi về phía cửa. Anh quay lưng lại với Khâu Triệt: “Ba mẹ tôi đã tìm hết trong nhà và cả căn nhà mà Cam Tinh thuê ở bên ngoài nhưng vẫn không tìm thấy.”
Dù lời nói không đầu không đuôi nhưng Khâu Triệt lại nghe hiểu: “Máy ảnh?”
“Phải, em ấy đã làm mất cái máy ảnh mà tôi tặng rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT