Edit: Mandi

Một chiếc ô tô chạy tới và dừng lại phía trước, đèn chiếu hậu nhấp nháy hai lần.

Cảnh sát Thường chỉ vào ánh đèn nhấp nháy: “Thật ra hôm nay, người nhờ tôi tìm cô là anh ấy, mong cô hiểu cho tâm trạng của gia đình nạn nhân, gây phiền phức cho cô rồi.”

Cam Lâm?

“Không sao, vậy tôi đi trước đây. Tạm biệt cảnh sát Thường.”

“Tạm biệt.”

Khâu Triệt đẩy cửa xuống xe. Chờ đến khi lên xe lại, cô ngửi thấy mùi thơm trái cây nồng nặc.

“Anh xịt nước hoa hả?” Cô vô thức hỏi.

Một bàn tay vươn tới chóp mũi Khâu Triệt.

Cô vô thức ngửi thấy một mùi thuốc lá nhàn nhạt.

“Trong xe có trái cây.” Anh rút tay về không cẩn thận cọ vào chóp mũi Khâu Triệt, nó ngứa đến mức khiến cô run lên.

À đúng rồi, xe là chiếc Ngũ Lăng hơi cũ do nhân viên Nhị Đông ở trạm dịch lái, bình thường anh ấy phụ trách kéo hàng hoá cho trạm dịch.

“Cảm ơn.”

Tuy Cam Lâm có mục đích khác nhưng Khâu Triệt lại muốn nói cảm ơn. Nếu như không phải anh gọi cảnh sát Thường đến thì Khâu Triệt bị đưa đi đâu cũng không biết.

Từ người bị tình nghi đến người được bảo vệ. Trong mấy ngày nay, sự tồn tài của thân phận của cô ở chỗ Cam Lâm xuất hiện sự thay đổi, tuy phần “bảo vệ” này không xuất phát từ chủ ý của anh.

“Nhập vị trí của trạm đi.” Cam Lâm ném điện thoại lên chân Khâu Triệt.

Động tác có hơi thô lỗ...

Khâu Triệt cúi đầu liếc mắt, cô nhặt lên rồi nhập điểm đến, chỉnh âm thanh lớn, đặt lên giá đỡ điện thoại.

Cam Lâm bị phân tán tập trung nhìn qua rồi lại điều chỉnh chế độ im lặng, thỉnh thoảng liếc nhìn một cái giống như anh có thể liếc mắt đã nhớ kỹ.

Dự đoán trong thời gian ngắn, Khâu Triệt không cách nào làm phai đi hoàn toàn hình ảnh một nghi phạm của bản thân trong lòng Cam Lâm rồi.

“Nhìn anh như vậy không giống không quen tình hình giao thông.”

“Trời tối, đảm bảo an toàn.”

Gương mặt anh lạnh lùng, giọng nói càng lạnh hơn.

Khâu Triệt ôm cánh tay, cúi người xuống, bắt chéo hai chân. Chất liệu quần áo ma sát tạo ra tiếng “sột soạt”. Đó là tiếng động rõ nhất trong xe.

Cam Lâm đã thay áo ngắn tay màu đen, đường nét hai cánh tay thẳng tắp, râu cũng đã cạo, anh trông nhẹ nhàng, khoan khoái hơn lúc ở sông Đà Đà không ít. Sự bi thương trong mắt anh biến mất, chỉ còn lại một tầng sương mơ hồ, trên người anh không còn sự suy sụp nữa.

Từ lúc Cam Tinh báo mất tích đến khi xác nhận tử vong là cách nhau bốn tháng. Đối với người nhà mà nói đây coi như là một quãng thời gian để giảm xóc.

Ban ngày, sau khi nói chuyện ở lầu hai, Cam Lâm đã ra ngoài. Hẳn là tới bây giờ anh vẫn còn đang ở bên ngoài, chưa trở về.

“Anh là nhiếp ảnh gia à?” Khâu Triệt tìm chuyện để nói.

“Ừ.”

“Bình thường anh chụp gì vậy?”

“Tôi thường chụp động vật và núi tuyết.”

Cổ họng anh gần như đã khôi phục, giọng nói có từ tính khiến Khâu Triệt không khỏi rùng mình.

Đậu má, nghe hay đấy.

“Tôi có thể xem được không?”

Cam Lâm liếc xéo mắt: “Đợi đến lúc về đi, ảnh ở trong máy tính.”

“Được.”

Khâu Triệt cầm lấy dây chuyền Quan Âm dưới áo. Cô vô ý liếc qua kính chiếu hậu thì thấy sợi dây màu đen trên cổ Cam Lâm, mà đầu kia sợi dây quấn trong áo, không xác định, thần bí.

So với Khâu Triệt, dường như Cam Lâm không tò mò gì về cô, ngay cả chuyện của em gái anh cũng chuyển cho cảnh sát đi hỏi.

Có lẽ anh đang quan sát, một mình anh phân biệt mọi thứ trong bóng tối, giống như lúc gần tối hôm đó anh đứng cạnh Khâu Triệt rồi đồng thời nhìn về phía sông Đà Đà.

Khâu Triệt không phân biệt rõ được cô là người tốt hay là người xấu trong mắt anh, hoặc có lẽ cô chẳng là gì cả.

“Hút thuốc không?” Khâu Triệt lấy bao thuốc ra, tự mình châm một điếu rồi đưa hộp thuốc qua bên cạnh.

“Được thôi.”

Khâu Triệt rút ra một điếu từ hộp thuốc lá. Thân thuốc lá mảnh khảnh được phủ kín bởi bóng đêm sặc sỡ, màn sương mù bị đèn đường nhuộm vàng, lắc mình một cái trở nên mềm mại.

Cô im lặng cười, đưa qua cùng với cái bật lửa.

Tiếng đá mài của bật lửa kèm theo cửa sổ xe hạ xuống để khói bay ra ngoài vang lên. Trong chiếc xe thơm mùi trái cây tứ phía, hai người xa lạ chưa từng tiếp xúc gì yên lặng hút thuốc, nicotine thúc đẩy sự ăn ý. Khi rẽ vào giao lộ thứ ba, hai điếu thuốc đồng loạt cháy hết.



Trở về trạm dịch, hai cô gái cùng phòng với Khâu Triệt vừa rửa mặt xong, chuẩn bị đi ngủ thì Khâu Triệt cũng lấy túi đồ dùng cá nhân đi rửa mặt.

Nhà vệ sinh nam và nữ kế nhau. Cô nặn kem đánh răng xong đứng ở ngoài cửa, vừa đánh răng vừa ngẩng đầu ngắm sao.

Ở Tây Bắc ngắm sao trời rất dễ, vào ngày đẹp trời thì đêm nào cũng có, nếu như ở trên núi thì sau nửa đêm còn có thể nhìn thấy ngân hà. Nhưng mỗi lần ngẩng đầu nhìn thấy phần vũ trụ tráng lệ này đều khiến cô thấy có chút gì đấy cảm khái.

Cô đánh răng được một nửa, cửa phòng ngủ nam mở ra. Cam Lâm mặc quần đùi màu đen và mang dép lê, đi “loẹt xoẹt loẹt xoẹt” về phía Khâu Triệt. Hai bắp chân trần của anh thẳng tắp, đường nét cơ bắp hoàn hảo không hề phạm vào chiếc quần đùi rộng thùng thình kia chút nào.

Nói như thế nào đây, mấu chốt vẫn là ở con người…

Khâu Triệt cúi đầu nhìn mình. Từ đầu gối hướng lên là một chiếc váy ngủ màu hồng nhẹ nhàng, bởi vì nó có thêu thùa nên trọng lượng hơi nặng, cảm giác rũ xuống rất đẹp, chỉ cần không chổng ngược thì cơ bản sẽ không bị lộ.

Cam Lâm đi thẳng vào nhà vệ sinh, đóng cửa phòng tắm lại, không liếc ngang liếc dọc giống như Khâu Triệt không tồn tại.

Đôi mắt cô khẽ di chuyển, cúi người nhìn xuống phía dưới cửa phòng tắm. Tiếng nước “ào ào” truyền đến, đôi dép rất nhanh đã bị ướt, còn có ngón chân…

Khâu Triệt vừa nhìn vừa cầm bàn chải đánh răng, mùi bạc hà lan ra trên đầu lưỡi, mát mẻ xông đến não cũng không ngăn được ham muốn tiếp tục rình coi trào ra trong lòng cô. Tuy nhiên, cuối cùng nó đã bị tiếng cười từ phòng ngủ nam truyền đến cắt đứt.

Sau khi đứng thẳng lên, Khâu Triệt lại ngẩng đầu nhìn bầu trời sao. Cô nghĩ lại tại sao bản thân lại vô cớ muốn rình coi chứ?

Còn không phải tại bên trong có thứ gì hấp dẫn cô sao…

Cô âm thầm cười cười, xoay người đi vào nhà vệ sinh.



6 giờ ngày hôm sau, đồng hồ thức dậy của bộ đội cảnh sát vũ trang đối diện trạm dịch đúng giờ vang lên. Hai năm nay, Khâu Triệt quen ngủ sớm dậy sớm, đồng hồ sinh học luôn nằm trong trạng thái “khỏe mạnh” được thế hệ bố mẹ định nghĩa.

Thời tiết hôm nay rất đẹp. Trời xanh, mây trắng, gió cũng khá mát mẻ, thích hợp để làm việc. Khâu Triệt rửa mặt xong hút điếu thuốc, đeo găng tay bảo hộ lao động rồi đến kho hàng tìm thuốc màu.

“Chào buổi sáng!”

Nhị Đông đi tới, dựa vào cửa kho, đôi mắt đằng sau cái kính tròn lim dim. Còn cô gái trước mặt anh ấy đội mũ lưỡi trai, buộc tóc đuôi ngựa, ngồi xổm trên mặt đất với tư thế “khuân gạch”.

Khâu Triệt hút một hơi thuốc, hỏi: “Buổi sáng ăn gì vậy?”

“Không biết nữa, có tình nguyện viên làm rồi.”

Chỉ cần có thịt ăn, Khâu Triệt không kén chọn nhưng bình thường buổi sáng cũng không có thịt…

“Cô định làm gì thế? Đại sư.”

“Theo lệnh của thầy Dương kiểm tra thùng hàng bên ngoài, xem có thiếu sót gì không.”

Thầy Dương là người phụ trách tổ chức bảo vệ môi trường này, là một ông già vừa nghiêm túc vừa dễ thương.

“Nhưng đó là việc lớn đấy.” Nhị Đông vươn vai, tầm mắt dừng ở lầu hai phía trước: “Tôi nghe nói cô là nhà điêu khắc hả?”

“Không phải. Tôi không chuyên nghiệp, tìm hiểu chơi chút thôi.”

“Tuổi còn trẻ đã tổ chức triển lãm điêu khắc cá nhân cũng không phải là tạm được đâu!”

Khâu Triệt hiểu rõ Nhị Đông có thể xem lý lịch của mọi người.

“Cam Lâm đã mua trái cây gì cho anh thế?”

Trời Tây Bắc khô hanh nên mỗi ngày Khâu Triệt đều phải ăn chút hoa quả.

“Không phải tôi bảo cậu ấy mua. Hôm qua bố mẹ cậu ấy đến nên cậu ấy ra bến xe đón.”

Bố mẹ đến rồi à? Khâu Triệt thoáng nghĩ đến Cam Tinh. Có thể sau khi lấy chứng cứ xong, hài cốt sẽ được mang đi hỏa táng…

Nhị Đông cười lên: “Một nhân viên phỏng vấn ở Bắc Kinh gửi trái cây do Ôn Noãn mua cho trạm dịch, chưa kịp chuyển xuống xe đã bị Cam Lâm lái đi rồi, lát nữa ăn cơm xong lại chuyển vậy.”

Khâu Triệt tìm được thuốc màu, mở nắp ra nhìn, màu xanh rì…

“Cần tìm người hỗ trợ không?”

Cô đậy nắp lại: “Tạm thời không cần. Anh đi làm việc trước đi, có việc thì tôi gọi anh.”

Lúc làm việc, Khâu Triệt quen ở một mình, càng yên tĩnh càng dễ suy nghĩ.

“Vậy cô làm việc đi, tôi qua xem cơm xong chưa.”

“Ừ.”



Mọi người ăn bữa sáng gần xong thì Khâu Triệt mới đi vào. Bàn họp chính là bàn ăn, vốn dĩ cô cứ tưởng mình là người cuối cùng, không ngờ cô vừa cầm chén lên thì Cam Lâm đi vào, còn ngái ngủ, đầu bù tóc rối. Dễ dàng nhận thấy anh vừa mới bò ra khỏi ổ chăn, nhưng cho dù như vậy anh vẫn đẹp trai rạng ngời.

“Ăn cái gì đây?”

Anh tự lẩm bẩm, không giống như đang đặt câu hỏi. Cam Lâm nói xong liếc mắt nhìn cháo trắng trong nồi áp suất không còn nóng hổi, chỉ còn lại chút hơi ấm.

Khâu Triệt múc xong chén của mình, trước mặt cô đưa tới một cái chén không. Cam Lâm nhìn cô với vẻ mặt vô hại: “Cảm ơn.”

Khâu Triệt đưa chén trong tay cho anh.

Hai người ngồi xuống mặt đối mặt. Phía sau mỗi người đều có một chiếc cửa sổ, thân cây màu xanh biếc, trời xanh mây trắng, gió mát ấm áp. Trong thời tiết thoải mái này, cháo trắng cũng ngon đến lạ.

Cam Lâm ăn rất nhanh, một chén cháo ăn mấy miếng đã thấy đáy. Ăn xong, anh cất chén rồi nhấc chân đi ra ngoài, ngồi xuống ghế gỗ dưới cửa sổ hút thuốc.

Khâu Triệt chống tay lên bưng chén. Ở cuối tầm mắt, mái tóc ổ gà của Cam Lâm bị gió thổi nghiêng một bên, toát ra vẻ lộn xộn chán chường.

Hả? Không đúng. Khâu Triệt đột nhiên nhận ra mình phải rửa chén sau khi ăn xong…

Lúc này, Nhị Đông đi đến trước cửa sổ ngồi đối diện với Cam Lâm. Anh đưa điếu thuốc, Nhị Đông quơ tay không nhận.

Ăn sạch hạt cháo cuối cùng, Khâu Triệt đứng dậy dọn dẹp.

Cô không am hiểu tất cả mọi chuyện trong phòng bếp, chỉ có thể làm tạm. Cô vừa nhặt xong chén đũa, một người đàn ông đi tới, nói: “Để tôi giúp cô!”

Đây là đồng nghiệp trong tổ dự án lần này, nhưng Khâu Triệt nghĩ mãi cũng không nhớ ra tên.

“Cảm ơn.” Cô không từ chối sự giúp đỡ vì người đàn ông đã đưa tay ra bắt đầu rửa.

“Cô tên Khâu Triệt phải không?”

“Ừ.”

“Tôi tên Bành Giai Minh, là một phóng viên chiến trường.”

Rất quen tai, hình như hôm qua lúc mọi người tự giới thiệu đã nói qua. Tổ chức bảo vệ môi trường này nhiều nhân tài ẩn dật, luôn có người mà bạn không tưởng tượng được xuất hiện.

Khâu Triệt vui vẻ giao tiếp với người bình thường. Bởi vì trong mắt cô, phóng viên chiến trường cũng tốt, người bán hàng rong cũng tốt, họ đều là người bình thường. Nhưng để cô cảm thấy hứng thú còn phải chọc đúng điểm của cô mới được.

Bành Giai Minh rất khéo ăn nói, trong mười phút dọn dẹp phòng bếp anh ta cứ tung ra chủ đề để nói.

“Lát nữa chúng ta còn phải ra ngoài mua hàng hóa. Nghe Nhị Đông nói thầy Dương đã sắp xếp cho cô công việc khác, hình như Cam Lâm cũng có việc, nên chỉ còn lại bốn người đi.”

“Ừ.”

“Có cần tôi mang hộ cô cái gì không?”

“Không cần.”

Sợ Bành Giai Minh cảm thấy câu trả lời ngắn gọn của mình quá lạnh lùng, Khâu Triệt lại bổ sung thêm hai chữ: “Cảm ơn.”

“Cảm ơn cái gì, chúng ta là anh em chiến hào mà.”

Khâu Triệt cười. Đúng, là anh em mà.

Thu dọn xong, cô ngồi vào chỗ Cam Lâm hút thuốc vừa nãy cũng châm điếu thuốc. Lúc cô sắp hút xong, bốn người đồng nghiệp ăn mặc chỉnh tề đi tới. Ba nam một nữ đứng bên cạnh xe tải, xem ra sắp chuẩn bị xuất phát.

“Cam Lâm!”

Cô gái kia hô một tiếng về phía ký túc xá phía sau phòng họp. Vừa dứt lời, Cam Lâm xuất hiện với bộ trang phục thể thao màu đen tươm tất, hoạt bát.

Mọi người lần lượt lên xe, Bành Giai Minh đứng bên cửa xe, vẫy tay với Khâu Triệt: “Chúng tôi đi trước đây.”

Khâu Triệt gật đầu, cô dập tắt điếu thuốc đứng dậy làm việc.

Vừa rồi cô mới nhận ra từ khi tìm được hài cốt Cam Tinh, Cam Lâm chỉ mặc màu đen…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play