Edit: Hiền

7 giờ tối, các tình nguyện viên kết thúc công việc trong ngày rồi tụ tập tại phòng họp để xem phim. So với bọn họ, nhân viên công tác dự án như Khâu Triệt tương đối tự do. Những đồng nghiệp buổi chiều tới đây sau khi ăn cơm tối xong cũng đi vào thành phố để mua sắm. Khâu Triệt cũng có lộ trình của mình nhưng vẫn chưa tới thời gian đã định.

Đến bảy giờ ba mươi phút, cuối cùng bạn của cô cũng gọi điện đến nói với Khâu Triệt có thể xuất phát. Cô mặc áo khoác bước ra khỏi cổng, đợi một lúc lâu, hít đủ khí thải của mấy chiếc xe tải giao hàng lớn mới bắt được một chiếc taxi.

Trên cao nguyên trời tối khá muộn, giống như bữa tối cũng tự động kéo dài ra. Khâu Triệt không đói lắm, món mì xào Nhị Đông làm vào buổi trưa rất ngon, cô ăn một bát lớn, nhưng bữa tối vẫn chưa động lấy một miếng.

Hai mươi phút sau chiếc taxi dừng lại bên đường, Khâu Triệt xuống xe đi vào con hẻm, có một “chợ buôn bán giao dịch ngọc Côn Lôn” rất lớn, lúc này hầu như các thương gia đều đã đóng cửa hàng hết, chỉ còn mấy tiệm vẫn còn sáng đèn.

Rẽ phải đến căn nhà thứ sáu, thậm chí ngay cả bảng tên Khâu Triệt cũng không nhìn, liếc mắt nhìn dòng chữ “Đậu Đậu” quen thuộc là cô đi vào luôn.

Đậu Đậu là một con chó bản địa có lông màu vàng, đôi tai vểnh trông rất dễ thương lại thân thiện. Nó thè lưỡi vẫy đuôi với Khâu Triệt, mấy tháng không gặp nhưng nó vẫn còn nhớ rõ cô.

“Chị Đông.” Khâu Triệt chào hỏi người phụ nữ đang lau ngọc ở quầy.

Chị Đông là chủ cửa hàng ngọc bích này, tên là “Sơ Đông”. Bình thường bên ngoài quầy sẽ có một người đàn ông ngồi trước máy tập trung đánh bóng ngọc, chính là chồng của Sơ Đông, nhưng tối nay anh ấy lại không ở đây.

“A? Sao em đến nhanh thế?” Sơ Đông mỉm cười, cẩn thận cất lại ngọc bội trong tay.

“Anh rể đâu ạ?” Khâu Triệt hỏi.

“Mẹ chồng chị không khỏe, anh ấy qua đó xem xem thế nào, buổi chiều vừa đi rồi.”

“Không sao chứ?” Khâu Triệt không mời tự ngồi, đặt mông xuống cái ghế xoay mà khách hàng thường ngồi.

“Không sao, bệnh cũ thôi, huyết áp hơi cao ấy mà.”

Sơ Đông nói xong bước ra khỏi quầy ngồi xuống đối diện Khâu Triệt: “Cô nhóc này, em nói xem ở trên cao nguyên phơi nắng lâu như vậy mà sao vẫn không bị đen đi tý nào vậy hả?”

“Em là quỷ, ngày ngủ đêm hoạt động.”

Đùa chút cho vui thôi, lý do phơi nắng không đen là vì nắng không thể lọt qua được. Mỗi khi Khâu Triệt ra ngoài cô đều đội mũ, đeo khăn mặt và bôi kem chống nắng, vì vậy đây mới là mấu chốt giúp cô không bị đen.

Sơ Đông là người Cam Túc – Lũng Tây. Cô ấy hơn Khâu Triệt ba tuổi nhưng trông chững chạc hơn Khâu Triệt rất nhiều. Cô ấy và chồng gặp nhau trong một buổi hẹn xem mắt, gả đến Golmud được vài năm. Hai người cùng nhau phấn đấu mở cửa hàng ngọc bích này, công việc kinh doanh khá thuận lợi. Khâu Triệt và cô ấy có duyên quen nhau do chiếc mặt dây chuyền ngọc bích đầu tiên trong đời, và nó cũng là một viên duy nhất.

“Vẫn đeo vòng Quan Âm sao?”

Sơ Đông nhìn vào cổ Khâu Triệt, chỉ thấy trên cổ áo nhô ra một sợi dây chuyền màu sáp ong quen thuộc, bên dưới là mặt dây chuyền Quan Âm.

Người ta đều nói đàn ông đeo Quan Âm phụ nữ đeo Phật, nhưng Khâu Triệt lại tự chọn cho mình một khối Quan Âm.

“Vẫn đeo, chưa có cởi.”

Vừa nói cô vừa kéo ra cho Sơ Đông xem.

Sơ Đông vuốt ve viên ngọc Côn Lôn vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Khâu Triệt, gật đầu nói: “Ừm, bóng lên không ít, có vẻ em giữ nó rất tốt nhỉ!”

Năm ngoái khi mua chưa đến hai nghìn, nguồn hàng tương đối rẻ. Nếu đưa vào đại lục thì mấy loại năm, tám nghìn chưa chắc sánh bằng. Nhưng dây chuyền sáp ong là do Khâu Triệt mua ở Tây Tạng nên đắt hơn một chút.

“Mấy tháng nay ở Xigaze thế nào? Có gặp được nhân duyên không?”

“Cái gì mà gặp nhân duyên chứ, em thích rảnh rỗi.”

Sơ Đông cười cười: “Đúng thật, mấy bần tăng trong chùa còn nhớ cõi trần tục hơn cả em rồi.”

Không hiểu sao hình ảnh khuôn mặt của Cam Lâm lại lướt qua trước mắt cô, cô đáp: “Thực ra em có gặp được một người đàn ông khá đẹp trai.”

“Chẳng có mấy người có thể khiến em cảm thấy đẹp trai nhỉ.”

Khâu Triệt kể lại câu chuyện ở Tangola trong mấy ngày qua cho Sơ Đông nghe, nghe xong cô ấy liền sững sờ.

“Vậy em đã bị loại khỏi diện tình nghi chưa?”

“Hiện tại thì đã loại ra rồi, nhưng về sau thì không nói trước được.”

Sở Đông thở dài: “Mấy năm gần đây có rất nhiều trường hợp một mình chạy đến vùng không người, mấy nơi đó thực sự rất nguy hiểm. Mỗi khi xảy ra chuyện đều tiêu tốn rất nhiều nhân lực và vật lực của công tác tìm kiếm cứu nạn, có người thật sự không tìm thấy, con nhóc này...” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Khâu Triệt biết cô ấy định nói gì.

“Em cảm thấy cái chết của cô ấy không đơn giản.”

Khâu Triệt nhớ tới tạo hình quỷ dị mà Đại Xuyên nhắc đến, đó không chỉ đơn giản là bị động vật hoang dã tấn công.

Nếu chuyện này không liên quan đến Khâu Triệt thì có thể cô sẽ nghe rồi cho qua luôn. Mặc dù hiện tại cũng không liên quan là mấy, không có bất kì manh mối nào nhưng cô nhất định phải tìm cho ra chân tướng.

“Nghĩ cái gì đấy?” Sơ Đông dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào mặt dây chuyền ngọc bội.

“Không có gì.” Khâu Triệt nhét ngọc bội trở về, cảm giác lạnh lẽo thấu tim.

“Chúng ta đi ăn đi, muốn ăn gì?”

“Lẩu sườn cừu.”

Phía đường cái đối diện chính là thịt cừu của Chấn Hoa, Khâu Triệt thích uống trà bát bảo của nhà đó.

Tắt đèn khóa cửa, kết thúc một ngày bận rộn, trước khi Khâu Triệt đến Sơ Đông để Đậu Đậu trong sân, đợi đến khi ăn xong rồi quay lại đón.

Hai người ra khỏi ngõ đi về phía đối diện. Ở Golmud vào mùa hè, nhiệt độ ban đêm tương đương với cuối thu ở Thượng Hải, khi trời mưa sẽ lạnh hơn một chút, Khâu Triệt chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng ra ngoài không hơn không kém.

Hai người vào cửa hàng gọi vài món, vừa ăn vừa trò chuyện. Sơ Đông là một người phụ nữ rất khéo nói, trí thức lại dễ gần. Dù sinh sống ở một thành phố nhỏ nhưng cô ấy vẫn giữ được nhiệt huyết của mình. Việc đánh bóng ngọc bích đòi hỏi sự kiên nhẫn, quá trình gia công thô càng phải cẩn thận, mà trùng hợp hai vợ chồng họ lại là những người rất kiên nhẫn, rất hợp nhau.

“Đúng rồi, cái người đẹp trai mà em nói vẫn đang ở sông Đà Đà à?”

Người dân ở đây quen gọi “thị trấn núi Tangola” là “thị trấn sông Đà Đà”, ngắn gọn hơn thì trực tiếp gọi là “sông Đà Đà.”

Khâu Triệt gật đầu: “Đang ở Golmud, anh ta tham gia cùng một dự án với em, ba ngày sau sẽ xuất phát.”

“...”

Sơ Đông sửng sốt, miếng thịt cừu trong miệng cũng cứng đơ.

“Không sao, có lẽ cảnh sát cũng nói rõ cho anh ta biết rồi, chuyện gặp nhau ở dự án này hoàn toàn chỉ là tình cờ.”

“Em chắc chắn chứ?”

“Vâng, bọn em phải đăng ký trước một tháng, em cũng dò hỏi người chịu trách nhiệm việc này ở bên kia rồi. Anh ta là nhiếp ảnh gia chịu trách nhiệm chụp ảnh cho hoạt động lần này, bên tổ chức cũng chỉ đích danh phải là anh ta mới được.”

“Vậy chắc phải lợi hại lắm nhỉ?”

“Chắc vậy.”

Khâu Triệt đi đến đâu cũng thường mang theo camera để chụp ảnh, nhưng so với nhiếp ảnh gia thì cô chỉ là gà mờ. Trước thiên hạ, những bức ảnh cô chụp rất bình thường, nhưng những bức ảnh về ngọc bội trong cửa hàng Sơ Đông đều do cô chụp, ba phần chụp bảy phần sửa, làm sao được thông qua thì thôi.

“Lần này phải đi bao lâu?”

“Chắc là hơn hai mươi ngày.”

“Nhớ mang nhiều quần áo một chút, nơi em đến chắc chắn sẽ có điều kiện rất gian khổ.”

Khâu Triệt khó hiểu: “Sao lại là khẳng định ạ?”

“Không phải em nói em có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân, thích tự hành hạ chính mình sao.”

“...”

Sơ Đông nói không sai, đối với một nhà điêu khắc trẻ tuổi, Khâu Triệt có làn da mềm mại, trắng trẻo nhưng bàn tay lại cực kì thô ráp, có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ, nhưng cô không bao giờ để tâm đến lời bình luận của người khác.

Khẽ mở nắp cốc, Khâu Triệt nhấp một ngụm trà bát bảo nóng hổi, ​​đường phèn đã tan chảy, đưa vào miệng liền trở nên ngọt ngào.

Chín giờ, hai người ăn xong rời khỏi nhà hàng, gió nhẹ nhàng lướt qua mặt, trong không khí có thể ngửi thấy mùi ẩm ướt.

Ban đêm có thể trời sẽ mưa, Khâu Triệt ngẩng đầu nhìn những đám mây đang cuồn cuộn trên bầu trời, âm thầm đoán.

“Anh rể lái xe đi rồi, hay là để chị tiễn em đi.”

Sơ Đông lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhà cô ấy ở gần đây, đi bộ chỉ mất mấy phút.

“Không sao, em bắt xe về là được.”

Sau khi chia tay nhau Khâu Triệt không gọi taxi luôn mà chậm rãi đi bộ trên con phố yên tĩnh, ăn nhiều sườn cừu quá nên cô cần vận động một chút để tiêu hóa.

Trên đường không có nhiều người đi bộ, đêm đến ở Golmud cũng không phong phú như cuộc sống về đêm ở các thành phố lớn, nhưng Khâu Triệt nhạy bén cảm nhận được có người đi phía sau cô. Cô quay đầu lại thì thấy hai người đàn ông cách cô khoảng chục mét, bị cô nhìn đến mức ánh mắt bọn họ có hơi tránh né, nhưng hướng đi vẫn không đổi.

Khâu Triệt quay lại một lần nữa, nhưng tiếng bước chân càng ngày càng gần, có vẻ như bọn họ đang chạy bước nhỏ tiến đến gần!

Cô tăng tốc, dưới chân như có gió, nắm chặt điện thoại trong tay bắt đầu bấm số.

Đột nhiên có một tiếng phanh gấp kèm theo nhịp tim đập dữ dội của cô.

Người đàn ông xuống xe mặc đồng phục cảnh sát đi thẳng đến chỗ hai người đàn ông đang đi theo Khâu Triệt. Hai người kia vừa thấy xe lái đến liền chạy đi, vừa chạy vừa bỏ dây thừng vào trong túi.

Anh ấy không đuổi theo nữa mà quay lại chỗ Khâu Triệt: “Cô không sao chứ?”

Không phải xe cảnh sát, nhưng tài xế mặc đồng phục cảnh sát, hơn nữa còn là gương mặt quen thuộc.

Nếu như anh ấy không xuất hiện kịp thời thì có thể hai người kia sẽ bắt được Khâu Triệt. Nhưng bị bắt được rồi bọn họ sẽ làm gì? Dùng dây thừng trói bắt đi sao?

Nghĩ đến đây Khâu Triệt rùng mình…

Dựa vào nước da ngăm đen, cô đoán chắc là người ở đây, nhưng ánh mắt lén lút của anh ấy hoàn toàn khác với vẻ chất phác của người dân địa phương.

Cô bình tĩnh chào người đối diện: “Chào chú cảnh sát.”

Cảnh sát mỉm cười: “Lần thứ hai gặp nhau rồi, giới thiệu một chút, tôi tên “Thường Hải Vũ”, sao cô biết tôi tìm cô thế?”

“Chúng ta cũng không quen lắm, xác suất chạm mặt trên đường cũng không cao, vụ án của Cam Tinh có tiến triển mới gì sao?”

Thường Hải Vũ chỉ tay: “Lên xe nói đi.”

“Được.”

Cửa xe mở ra, hai người ngồi vào trong xe.



“Nghe Tiểu Đỗ nói cô ở đây, tôi muốn tìm cô nói chuyện một chút.”

Bộ đồng phục này đối với người bình thường mà nói có tồn tại tính uy hiếp nhất định, Khâu Triệt liếc nhìn biển tên cảnh sát trên ngực anh ấy, gật đầu.

Cửa kính xe kéo lên, trong xe lập tức yên tĩnh. Thường Hải Vũ nói: “Đã điều tra rõ ràng rồi, cái chết của Cam Tinh là do có người sát hại.”

Đây chính là manh mối mà bọn họ chờ kiểm chứng lúc trước, sau khi chứng thực, kết quả trên xương có dấu vết của đầu đạn.

“Vốn dĩ cô là tội phạm tình nghi đầu tiên, nhưng bây giờ gần như đã được loại bỏ hết tình nghi rồi.”

Khâu Triệt biết một cảnh sát ở ngoài cục tìm cô là đủ để giải thích mọi chuyện, mà ánh mắt của Thường Hải Vũ nhìn cô hoàn toàn khác so với trước đây.

“Bởi vì tôi không nhìn thấy bất kỳ xương động vật nào ở hiện trường xảy ra vụ án sao?”

Thường Hải Vũ sửng sốt.

Khâu Triệt cười nhạt: “Nghe nói thôi, cũng không phải chuyện gì bí mật.”

“Ừm, có mấy điểm đáng ngờ đều đã được loại trừ, vì vậy… Hy vọng cô hiểu cho.”

“Tôi có thể hỏi cô ấy chết như thế nào không?”

“Vết đạn được tìm thấy trên mép của xương ức, nhưng lại không tìm thấy viên đạn nào ở chỗ xương đó cũng như xung quanh.”

Bị bắn ư?

Khâu Triệt nghe xong rồi cau mày. Mặc dù cô không có kiến ​​​​thức điều tra tội phạm chuyên nghiệp nhưng dựa trên kinh nghiệm của cô trong những năm qua, thi thể đã bị phân hủy hoàn toàn cũng lấy đi một số bằng chứng có thể xảy ra, chẳng hạn như hành hung, xâm hại tình dục.

“Lần trước mọi người tìm tôi, những gì tôi biết tôi đã nói hết ra rồi, không biết còn có thể giúp được gì không.”

“Lần này tôi tìm cô là vì có chút vấn đề cá nhân, không phải đại diện cho sở cảnh sát.”

“Chú nói đi.”

Khâu Triệt nhìn con đường vắng vẻ bên ngoài cửa sổ trước mặt, sẵn sàng trả lời câu hỏi đề ra.

“Con gái các cô một mình chạy đến nơi không người để cắm ngoại, có cảm nghĩ như thế nào?”

Câu hỏi đúng chất của thẳng nam…

Khâu Triệt nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Đối với những người khác thì tôi không biết, nhưng tôi đi vì tôi thích sự hoang dã ở Đại Tây Bắc, có thể cho tôi cảm hứng sáng tác.”

Thường Hải Vũ sửng sốt: “Sáng tác gì?”

“Điêu khắc.”

Thường Hải Vũ cười cười gãi đầu: “Thầy tôi từng dạy, nếu trong trường hợp không tìm ra được dấu vết của hung thủ thì hãy đứng ở góc độ người bị hại. Nhưng bây giờ tôi và thầy không còn cùng đơn vị. Nếu ông ấy ở đây chắc hẳn sẽ mạnh hơn chúng tôi hợp lại rất nhiều.”

“Cam Tinh làm nghề gì vậy?”

“Giống như anh trai cô ấy, cũng là một nhiếp ảnh gia.”

Khâu Triệt nghĩ ngay đến chiếc túi đựng máy ảnh mà Cam Lâm mang theo đến ga Golmud.

“Trước khi Cam Tinh đi cắm trại ở vùng đất không người đó thì cô ấy ở đâu?”

“Trong một nhà trọ ở sông Đà Đà. Khi cảnh sát địa phương đến nhà trọ kiểm tra khi cô ấy được thông báo mất tích, bà chủ nói lúc trả phòng trong phòng rất sạch sẽ, đến cả rác cũng không có.”

Khâu Triệt cau mày sâu hơn: “Còn máy ảnh của cô ấy thì sao?”

“Máy ảnh gì?” Thường Hải Vũ chớp mắt.

“Ở hiện trường vụ án mọi người không tìm được đồ của Cam Tinh sao? Nếu không làm sao có thể xác nhận danh tính của nạn nhân nhanh như vậy được?”

Thường Hải Vũ giải thích: “À, chỉ có xương cốt được tìm thấy tại hiện trường, còn quần áo, lều và cả balo thì đều được vớt từ dưới hồ lên.”

Khâu Triệt càng thêm khó hiểu: “Nếu kẻ giết người đã ném tất cả những thứ này xuống hồ để đánh lừa người khác thì tại sao anh ta không ném luôn xác nạn nhân xuống? Nếu để ở ngoài sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, bản thân tôi lại nghĩ đối với nhiếp ảnh gia mà nói thì máy ảnh không thể rời khỏi người mới đúng.”

“Cái hồ kia cũng không sâu, không nhiều bùn lắm, nếu camera cũng ở đó nhất định có thể vớt lên được.”

Thường Hải Vũ nghĩ đến cái gì liền vỗ vô lăng: “Cô nhắc tôi mới nhớ, máy ảnh, máy ảnh, cô về trước đi, có chuyện gì lại tìm cô sau, hôm nay cảm ơn cô.”

Anh ấy chắp tay cảm ơn Khâu Triệt.

So với lần trước ở đồn cảnh sát Tangola thì lần này trông anh ấy thân thiện hơn rất nhiều.

Ngay khi Khâu Triệt chuẩn bị xuống xe, Thường Hải Vũ lại đưa tay ngăn lại rồi nói: “Tôi tìm người đưa cô về.”

Cánh tay vừa mở cửa xe đột nhiên dừng lại: “Hả?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play