Editor: Cưỡi Thằn Lằn Lửa

Giữa trưa hôm sau, Phi Thản và Shalnark tới đúng giờ, lần này Kujou Yado để bọn họ vào nhà.

Phi Thản bước vào trước tiên, nhìn một vòng xung quanh, cười nhạo nói: "Anh cũng không sạch sẽ lắm nhỉ."

"Căn nhà này vốn đã cũ rồi." Kujou Yado thờ ơ nói, đóng cửa lại: "Cũng không tính ở thường xuyên."

Những lời này của Kujou Yado, qua cách lý giải của Phi Thản và Shalnark chính là gần đây cậu đã tính toán ra tay với chủ nhân của một căn nhà ổn áp hơn.

"Nhà cửa đẹp đẽ ở ngay trước mắt đây mà." Phi Thản cong khóe môi đầy khiêu khích.

"Nhà của người kia tốt quá nhỉ." Shalnark cười tủm tỉm nói.

Kujou Yado nghe bọn họ nói vậy, hiểu ngay lời nói của mình đã bị người ta hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích thêm, cậu nói: "Tối nay các cậu ra tay đúng không, ngụy trang thế nào?"

"Đừng nóng vội." Shalnark lấy chiếc điện thoại ma quỷ của nó ra: "Tôi đã biết rồi, người đàn ông kia đến hội đấu giá mua đồ rẻ, đến tối cái hội bán hàng kia sẽ lại hoạt động, trong số đó hẳn sẽ đi qua đây."

"Tôi đã hỏi thăm qua, chỉ có mình hàng hóa với hai người đưa hàng, đến lúc đó giết một người, khống chế người còn lại..."

"Khoan, chỉ có một món hàng? Nhưng các cậu có hai người." Kujou Yado ngắt lời nó.

"Không sao đâu, cứ nói mua một tặng một thôi." Shalnark cười híp mắt nói: "Tôi tin hai người chúng tôi sẽ làm người đàn ông kia hài lòng."

Kujou Yado: "..." Cậu nhìn đến ánh mắt "tóe lửa" của Phi Thản.

"Chậc, tôi thật nóng lòng muốn chém cha nội kia rồi, không, tốt nhất phải để tôi hưởng thụ chút lạc thú." Con ngươi màu tím tro của Phi Thản nheo lại, dao găm trong tay lóe lên sắc bén.

Được rồi, thắp cho kẻ bị Phi Thản nhắm đến một ngọn nến.

"Nếu buổi tối mới đi qua, các cậu đến sớm như vậy làm gì?" Kujou Yado nghe xong kế hoạch của bọn họ, nhận ra thời gian không đúng lắm.

"Cọ sát phối hợp trước đó." Phi Thản giơ điện thoại ma quỷ của nó lên: "Năng lực của tôi là cái này, có thể khống chế con người."

"Năng lực của tôi là niệm chú, không khác gì so với công kích." Phi Thản nhếch môi: "Anh muốn nhìn thử không?"

"Không." Kujou Yado lạnh lùng cự tuyệt.

[Kẻ có tội không thể ân xá] Quỷ mới muốn nhìn.

"Tốc độ của Phi Thản rất nhanh." Shalnark nói: "Vậy bạn mới, năng lực của anh là gì? Chúng tôi rất hiếu kỳ đấy."

"Năng lực của tôi..." Kujou Yado ngẫm nghĩ tìm lí do thoái thác: "Cường hóa hệ hồ hóa, cùng với cụ tượng hóa* lưỡi liềm, còn có năng lực chữa lành."

*Tức là hình tượng, vật thể hóa dụng cụ.

"Nghe có vẻ không tồi." Shalnark đỡ cằm: "Xác suất thất bại vào tối nay có lẽ rất nhỏ."

"Tối nay sẽ không thất bại." Phi Thản nói chắc như đinh đóng cột.

"Thế là cả chiều chúng ta phải ngồi trong nhà tôi mắt to trừng mắt nhỏ với nhau à?" Kujou Yado nhận ra không ai nói gì, nhướng mày hỏi.

"Để tránh bỏ lỡ, chuyện này cũng không còn cách nào khác." Shalnark vô tội chớp chớp cặp mắt xanh biếc.

"Vậy các cậu tự ngồi đi, tôi phải đi nạp đủ tinh thần." Kujou Yado nói xong liền nhanh nhẹn cởi giày nằm lên giường, nhắm mắt lại.

Động tác này của cậu khiến cả Phi Thản và Shalnark cùng mờ mịt.

Đây là có ý gì? Cái người vừa mới làm quen ở phố Luu Tinh lại ngang nhiên ngủ trước mặt mình? Ai cho anh cái gan này?

"À, cũng không sợ bị tôi chém một nhát lên cổ." Phi Thản không chút lưu tình nói.

"Đương nhiên tôi có cách của tôi." Kujou Yado vẫn bất động.

Thực ra, có Ngân Hồ theo dõi bọn họ rồi.

Cuối cùng, đợi đến khí ánh mặt trời khuất dạng sau núi, Kujou Yado vẫn giữ nguyên trạng thái ngủ không sâu, nghe thấy tiếng Shalnark gọi, cậu liền tỉnh.

"Mục tiêu đến rồi." Shalnark ghé vào cửa sổ nhìn ra ngoài.

"Tôi đi đây." Phi Thản giấu dao găm trong giày, đẩy cửa bước ra ngoài.

Nó cố tình canh lúc xe còn cách một khoảng, đi vào tuyến đường của xe, để tài xế nhìn thấy bóng dáng nó.

"Ấy, anh nhìn đi, bên kia có một nhóc con." Tài xế dùng cánh tay huých người đàn ông ngồi trên ghế phụ lái.

"Nhóc con thì là nhóc con thôi, nói với tôi làm gì." Người đàn ông trên ghế phụ lái nửa tỉnh nửa mê, rất không vui khi bị đánh thức.

"Không phải, anh nhìn nhóc ấy đi, dáng dấp ổn lắm, chúng ta có thể bắt nó đổi lấy đồ ăn, anh ngốc đấy à." Tài xế chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.

Người đàn ông ở ghế phụ lái nhìn kỹ nhóc tóc tím phía trước, mặt mũi thanh tú, biểu cảm không chút suy chuyển đứng trên đường đi của bọn họ.

"Không phải là nhóc ngốc đấy chứ, thấy xe đến cũng không thèm chạy." Tài xế chỉ hận rèn sắt không thành thép nói.

"Tôi xuống xe xem thử." Người đàn ông trên ghế lái phụ nói.

Xe dừng lại trước người Phi Thản, một người đàn ông bước từ trên xe xuống, trong ánh mắt tràn đầy tham lam.

"Nhóc tên gì?"

Phi Thản vẫn luôn thu lại tầm mắt, cho tới khi người đàn ông tới gần, nó mới đột nhiên nâng mắt, ánh nhìn lãnh khốc khiến da đầu người đàn ông cũng run lên.

"Hoan nghênh đi tìm cái chết." Phi Thản nhếch miệng cười nói, tay sờ sờ chân, rút dao găm ra, nhanh như chớp vụt qua chém ngang cổ người đàn ông, máu tươi phun như suối.

Tài xế trên xe thấy tình hình không ổn, liền định dẫm chân ga.

"Thật ngại quá." Bên cạnh truyền đến tiếng cười hì hì của một cậu nhóc, ông ta kinh ngạc nghiêng đầu, không hề hay biết gì.

Kujou Yado nhìn thủ đoạn và sự hợp tác của hai người, thầm đoán hẳn đây không phải lần đầu bọn họ làm vậy.

"Chậm quá." Phi Thản thấy thiếu niên tóc đen vừa đi từ trong nhà ra, liền nói.

"Người này xử lý thế nào?" Kujou Yado mở thùng xe, bên trong có một lồng sắt đang giam giữ một đứa trẻ.

"Ném đi." Phi Thản nói.

Shalnark bước tới bên cạnh Kujou Yado, nhìn kích cỡ của lồng sắt, oán giận nói: "Lồng sắt gì mà nhỏ thế, làm sao nhét hai người vào được."

Cái lồng sắt kia chỉ đủ giam một đứa trẻ, muốn nhồi hai đứa vào thì đúng là chen chúc, khó tránh việc cơ thể va chạm.

Phi Thản cũng đi tới, thấy kích thước của lồng sắt, vẻ ghét bỏ trong mắt cực kỳ rõ ràng.

Kujou Yado nhìn thấy Phi Thản đi vào dùng dao găm mở lồng sắt, ném đứa trẻ nơm nớp lo sợ ở trong ra ngoài, tự mình chui vào thử nghiệm kích thước.

"Này, Shalnark, lại đây thử xem." Phi Thản thử một tư thế thoải mái.

Shalnark chui vào, Kujou Yado nhìn hai người ở trong lồng lăn qua lăn lại, cậu chen tôi một chút, tôi lại chen cậu một chút, Phi Thản chửi bới, vô cùng náo nhiệt mà không khỏi phì cười một tiếng.

"Anh cười cái gì mà cười!" Phi Thản rống lên giận dữ.

"Hai người các cậu thật khôi hài," Kujou Yado che miệng cười nói: "Mách cho các cậu một cách, hai người ở trong đó người này ngồi lên đùi người kia là rộng chỗ thôi chứ sao."

"Hả?" Phi Thản nhíu mày, sau đó nó quăng Shalnark lên, bản thân ngồi ở phía dưới.

Shalnark: "..."

"Hai người cứ thong thả chen chúc, tôi lên ghế phụ lái ngồi." Kujou Yado không chút do dự đóng cửa thùng xe: "Đúng rồi, Shalnark, nhớ để tài xế kia lái xe."

Nói xong cũng không thèm quan tâm tiếng đáp lại ở thùng xe, trực tiếp lên đầu xe, ngồi vào ghế phụ lái, đóng cửa lại.

Qua vài phút, tài xế bên cạnh Kujou Yado đạp chân ga, khởi động xe.

Xe chạy được một đoạn, nhà cửa dọc đường ngày càng khang trang sạch sẽ, cuối cùng xe dừng trước một tòa nhà hai tầng.

Tới rồi sao, Kujou Yado nhìn thấy phía trước có hai bảo vệ đang canh giữ trước cổng, cảnh giác đứng dậy.

Hai người bảo vệ đi tới, yêu cầu bọn họ xuống xe.

Kujou Yado và lái xe bị Shalnark khống chế cùng xuống xe.

"Các anh đến đưa hàng?" Một người đàn ông trong đó hỏi.

"Phải, chúng tôi đến đưa hàng, hàng đang ở ngay trong xe, các anh muốn xem không?" Kujou Yado nói.

"Được, chúng tôi xem trước."

Tài xế đi ra phía sau mở thùng xe, Kujou Yado bước theo ông ta, dời lồng sắt từ trong xe ra.

Bọn họ thật sự ngồi theo đúng tư thế cậu chỉ dẫn, trong mắt Kujou Yado hiện lên một ý cười nhạt, Phi Thản và Shalnark dù sao vẫn còn là trẻ con, chiều cao không khác nhau là bao, Shalnark ngồi trên người Phi Thản, hai người cùng cúi đầu.

"Sao lại có hai người? Không phải bảo chỉ có một sao?" Một người đàn ông hỏi đồng nghiệp.

"Sao lại có hai?"

"Đây là quà tặng của phòng đấu giá, bởi vì trong đó có một người không quá ngoan ngoãn." Kujou Yado mặt không đổi sắc nói dối.

Một người đàn ông đi đến trước lồng sắt, dùng sức gõ vào lồng, nói: "Này! Ngẩng đầu!"

Shalnark đè lại tay của Phi Thản, tự nó chậm rãi ngẩng đầu, nhóc con tóc vàng mắt xanh, né tránh ánh mắt của người đàn ông.

"Nhóc tóc vàng này trông không tồi nhỉ." Người đàn ông bỉ ổi nói.

"Bây giờ chúng ta đưa hàng vào đi? Chúng tôi cần gặp khách hàng đặt đơn mới có thể xác nhận mua bán hoàn thành." Kujou Yado nói.

"Được, các anh đi theo tôi." Một người đàn ông mở cổng, ra hiệu cho Kujou Yado và bọn họ tiến vào.

Kujou Yado cùng lái xe khiêng lồng sắt lên.

Nặng quá... Cân nặng của Shalnark và Phi Thản từ đâu ra vậy, Kujou Yado âm thầm oán hận, tay dùng sức.

Mới đến phố Luu Tinh được năm ngày, Kujou Yado cảm giác thể lực cần dùng gấp ngàn vạn lần trước kia, cứ như bù lại chỗ nhàn hạ hồi trước vậy.

Bọn họ vào nhà, được người đàn ông dẫn họ xuống tầng hầm dưới lòng đất.

Kujou Yado chú ý nhân viên trong nhà, ở tầng một ngoại trừ hai người đứng ngoài cổng, còn có thêm bốn người.

Tầng hầm tối đen như mực, ánh sáng lờ mờ, sàn nhà thấp thoáng nhìn thấy vết máu đã khô, Kujou Yado nhíu mày, môi trường ở đây khiến cậu cực kì khó chịu.

"Tốt lắm, khiêng đến chỗ này là được rồi." Người đàn ông quay đầu nói.

Một gã trung niên đi từ trong bóng tối trước mặt ra, người đàn ông lập tức khom lưng nói: "Đại ca Lâm."

"Ừ, sao hàng lần này lại có hai?" Đại ca Lâm đi tới trước lồng sắt, ngồi xổm xuống cẩn thận đánh giá Shalnark và Phi Thản, Shalnark hơi ngẩng đầu, đại ca Lâm nhìn rõ mặt mũi của Shalnark liền cực kì thích thú.

"Đây thực sự là hàng hóa cấp thấp của phòng đấu giá sao?" Đại ca Lâm lập tức đứng lên hỏi Kujou Yado, sau đó gã phát hiện, diện mạo của Kujou Yado cũng cực kỳ thanh tú, ánh mắt không khỏi trở nên bỉ ổi.

Ánh mắt ghê tởm, Kujou Yado nhịn xuống kích động muốn đánh người, trong lòng thầm lẩm nhẩm đồ ăn tươi mới, ngoài miệng nói: "Đúng vậy."

"Ha ha, cậu có muốn ở lại không, tôi cho cậu xem vài thứ." Đại ca Lâm cười nói.

"Cái gì vậy?" Kujou Yado nghiêng đầu hỏi.

"A Cường, mày ra ngoài được rồi." Đại ca Lâm phất tay, đuổi người đàn ông kia ra ngoài.

"Cậu để tên này ra cùng nó đi, tôi có một vụ làm ăn lời lãi muốn bàn với cậu." Đại ca Lâm nói.

"Được." Kujou Yado gật đầu.

Sau khi cậu gật đầu, Shalnark lập tức điều khiển cho tài xế đi cùng người đàn ông kia ra ngoài, người đàn ông còn cẩn thận đóng cổng lớn lại cho bọn họ.

Bây giờ dưới tầng hầm ngầm, chỉ còn lại bốn người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play