Editor: Yue Yue
"Lại tới nữa à, lần này tôi sẽ không... Ơ?" Kujou Yado đang muốn dùng biến hình, đột nhiên phát hiện diện mạo của hai đứa nhỏ kia hơi quen thuộc.
"Này, chúng tôi không có ác ý, tôi là Shalnark, cậu ấy là Phi Thản, chúng tôi muốn nói chuyện với anh."
Nhận ra thân thể của Kujou Yado trở nên cứng ngắc trong nháy mắt, Ngân Hồ nghi hoặc thò đầu ra.
Là kẻ thù khó đối phó ư? Chỉ là hai đứa trẻ mà thôi.
Shalnark... Phi Thản... vẫn chỉ là đứa trẻ, Kujou Yado trầm mặc. Hai đứa trẻ, một người đáng yêu, một người xinh đẹp, ánh mắt sắc bén màu xám tím của người thứ hai lại tràn ngập tính công kích, làm cho người ta không dám xem thường.
Khó trách khi cậu hỏi một vài người ở phố Lưu Tinh về lữ đoàn Huyễn Ảnh, vẻ mặt của những người đó đều mơ hồ, thì ra, thời gian này lữ đoàn căn bản còn chưa được thành lập!
Kujou Yado đánh giá bọn họ, bọn họ cũng đang đánh giá cậu. Cậu có hơi khác với lời đồn, thiếu niên đứng trước mặt bọn họ bây giờ, không có cái đuôi và lỗ tai kỳ quái, trong tay cũng không có lưỡi liềm cực lớn, mà mái tóc dài màu đen kia lại có thể chạm vào nhau.
Thấy Kujou Yado chậm chạp không mở miệng, Shalnark liền cười tủm tỉm nói trước: "Chúng tôi còn mang theo thành ý tới đây, anh xem.”
Shalnark lấy từ sau lưng ra một cái lon vẫn chưa mở, loại thức ăn này cực kỳ được ưa chuộng ở phố Lưu Tinh, rất rất trân quý.
Kujou Yado trầm ngâm một hồi, hỏi: "Các cậu muốn tìm tôi nói chuyện gì?"
"Chúng tôi thiếu một đối tác có năng lực chữa trị." Phi Thản nói.
"Năng lực chữa trị?" Kujou Yado nghe bọn họ nói ra điều này, ánh mắt hơi nheo lại, chẳng lẽ lần đầu tiên sử dụng [Người sửa chữa đồ chơi Neferpitou] đã bị bọn họ nhìn thấy? Chắc là không đâu, nơi đó được bao quanh bởi núi rác, từ bên ngoài hẳn là không nhìn thấy bên trong mới đúng.
"Ngày hôm qua người đàn ông kia nói cho tôi biết. Này, đừng lộ ra ánh mắt đáng sợ như vậy, chúng tôi và anh ta không phải cùng một bọn, anh ta là người mà phòng đấu giá ngầm phái tới, còn tôi chỉ am hiểu thu thập tin tình báo.” Shalnark vội vàng nói.
"Luận cứ?"
"Sau khi trở về, người đàn ông kia báo cáo nói đã cắt đứt gân tay phải của anh, nhưng sáng nay khi anh ra ngoài tìm thức ăn, tay phải cầm vũ khí, cho nên tôi suy đoán, anh có năng lực chữa trị, anh cũng là Người niệm năng lực đúng không?"
"Tôi không phải là Người niệm năng lực..." Kujou Yado theo bản năng nói, nói xong cậu liền phản ứng lại: “Nhưng mà, coi như là vậy đi.”
"Tôi biết nơi có thực phẩm tươi, nhưng chỉ dựa vào chúng tôi thì rất khó để lấy được," Shalnark cười tủm tỉm nói, giống như một con hồ ly nhỏ dẫn dắt từng bước: “Hơn nữa nếu bị thương thì cũng rất khó xử lý, phố Lưu Tinh thiếu thuốc men, bị thương sẽ rất dễ chết, vì vậy chúng tôi muốn mời anh làm đối tác của chúng tôi."
"Tôi không có hứng thú với việc giết người." Kujou Yado nói, cậu biết tình hình bên trong của bọn họ, tuy rằng chỉ là đứa trẻ, nhưng đã có thể nhìn thấy dáng vẻ của tương lai rồi.
Thật sự đúng như những gì điều tra được, tên này không giết người, Shalnark nghĩ thầm.
Phi Thản chế nhạo cười một tiếng, để xem châm ngôn này của anh còn có thể kiên trì đến khi nào.
"Hẳn là anh không thích ứng được với thức ăn ở nơi này nhỉ," Shalnark đè Phi Thản đang nóng nảy lại: Nơi đó có rất nhiều đồ hộp tươi mới chưa từng mở ra, do một người trung thành với Hội trưởng lão lấy được từ Hội đó, trong nhà hắn chắc chắn là còn có không ít thức ăn và nước uống.”
"Ngôi nhà của người như vậy nhất định là rất nguy hiểm."
Cậu quả thật không thích ứng được với thức ăn trong bãi rác, nhưng cậu không muốn chịu chết, tuy rằng đã là ngày thứ năm mà vẫn chưa được chuyển trở về, nhưng sớm muộn gì cậu cũng sẽ trở về.
"Không, hắn chỉ là một Người niệm năng lực có thực lực bình thường, tôi đã tra qua, năng lực của hắn cũng chỉ có cường hóa thân thể, hơn nữa hắn thích trẻ con, chúng tôi chỉ cần ngụy trang thành đứa trẻ là có thể trà trộn vào."
“…”
Kujou Yado nhìn Shalnark đang cười hihi nói về một đề tài kỳ quái, cái tên này, thì ra từ nhỏ tư tưởng đã lệch lạc sao, cũng đúng, một đứa trẻ lớn lên ở phố Lưu Tinh làm sao có thể bình thường.
Những người bình thường đều chết hết cả rồi.
"Tôi cũng không muốn dùng phương thức ghê tởm như vậy để đi vào." Khóe miệng Kujou Yado giật giật.
"Anh có thể ngụy trang thành nhân viên giao hàng mà." Shalnark không thèm để ý đến sự kháng cự của Kujou Yado: “Đến lúc đó anh đưa chúng tôi vào, Phi Thản phụ trách giết những người đó, tôi phụ trách khống chế người trong phòng, cắt đứt liên lạc với bên ngoài, một kế hoạch tác chiến hoàn mỹ.”
Shalnark cười hì hì nói.
"Còn tôi thì sao?" Kujou Yado chỉ vào chính mình, kế hoạch này nghe có vẻ không cần đến cậu.
"Thêm một tầng đảm bảo thôi, khi Phi Thản đánh không lại hắn thì anh lại ra tay cũng được, đến lúc đó chiến lợi phẩm ba người chúng ta chia đều, thế nào? Nơi đó có nước sạch không bị ô nhiễm và thực phẩm của thế giới bên ngoài." Shalnark chớp chớp đôi mắt màu xanh biếc của nó, dụ dỗ một cách đầy mê hoặc.
Kujou Yado xoa xoa Ngân Hồ trong túi, suy tư một hồi, cuối cùng quyết định - đi!
"Đi."
Ý cười trên khóe miệng Shalnark càng thêm sâu.
"Chào mừng anh gia nhập với chúng tôi. Nhân tiện nói một chút, ngày hôm qua người đàn ông kia đã báo cáo lên cấp trên chuyện cổ tay phải của anh bị anh ta bẻ gãy rồi, nếu như người của bọn họ không nhìn thấy hôm nay anh cầm vũ khí bằng tay phải hoặc cảm thấy anh đang giả vờ, phỏng chừng buổi tối bọn họ sẽ tới tìm anh.” Shalnark nói.
"Nếu như tôi không gia nhập với các cậu, chắc chắn cậu sẽ không nói cho tôi biết chuyện này." Trong con ngươi của Kujou Yado hiện lên sự chế giễu.
"Dù sao tôi cũng rất coi trọng việc trao đổi sòng phẳng." Shalnark chớp chớp đôi mắt màu xanh biếc: “Dù sao một đứa trẻ như tôi, muốn sống sót ở phố Lưu Tinh tất nhiên cần phải có chút đầu óc..."
Bên cạnh có thêm một vài người lén lén lút lút.
"Thật sự nói tới là tới liền, bây giờ mới chạng vạng thôi mà." Con ngươi của Shalnark nhìn trái nhìn phải, giọng điệu của nó tràn đầy cảm xúc, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lãnh đạm.
"Nếu không giết chết những người này, sẽ không ngừng có người lũ lượt tới gây phiền phức cho anh," Phi Thản nắm chặt dao găm, khát máu nhìn xung quanh: “Anh không giết người, tôi có thể giúp anh, coi như lễ gặp mặt cộng sự.”
Sắc mặt Kujou Yado trở nên vi diệu.
Quà gặp mặt cộng sự, chính là thi thể đẫm máu sao?
Phi Thản nheo đôi mắt màu xám tím hẹp dài lại, lộ ra một nụ cười nhạt tàn nhẫn, rất lạnh lẽo.
Nó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xông ra ngoài, cách đó không xa nhanh chóng vang lên tiếng kêu thảm thiết.
Kujou Yado đứng tại chỗ, mặt không chút cảm xúc, tay ấn Ngân Hồ đang muốn thò đầu ra xuống, che lại ánh mắt của nó.
Có một vài con cá lọt lưới vọt tới chỗ Shalnark và Kujou Yado, trong tay cầm các loại vũ khí, người nào người nấy đều rất hung ác.
"Haiz, tôi là một người có đầu óc." Shalnark nói như vậy, rồi lấy điện thoại di động của mình ra, tay cầm một ăng-ten, tránh đòn tấn công của một người, nhanh chóng cắm ăng-ten vào người kia.
Niệm năng lực - [Con rối điện thoại di động].
Đột nhiên ánh mắt của người bị Shalnark cắm ăng ten vào kia trở nên trống rỗng, cầm dao găm đâm về phía đồng bọn đang xông lên ở phía sau, đồng bọn bị hắn tấn công hoàn toàn không có phòng bị, bị đâm một cái lạnh thấu tim.
Kujou Yado nhìn thấy một màn này, vết thương đã khép miệng ở bụng lại đau âm ỷ.
Phi Thản và Shalnark xuống tay vừa dứt khoát vừa lưu loát, rất nhanh, khu vực này ngoại trừ ba người bọn họ thì không còn người nào sống.
Kujou Yado nhìn Phi Thản cả người đầy máu đi về phía bọn họ, mang theo sát khí, kết hợp với con ngươi màu xám tím lạnh như băng, cứ như quỷ giết người.
Quỷ giết người như vậy, có ở khắp mọi nơi trên phố Lưu Tinh, nhưng người có giá trị nhan sắc cao như Phi Thản, lại không hề nhiều.
Kujou Yado bỗng nhiên sinh ra sợ hãi, cho dù qua một khoảng thời gian nữa cậu sẽ trở về thế giới kia, nhưng cậu có còn phù hợp với thế giới đó hay không?
Đó là một thế giới của anh hùng.
"Chúng tôi có thể vào nhà anh không?" Shalnark cười tủm tỉm, đôi mắt màu ngọc lưu ly xinh đẹp như bảo thạch, nụ cười thân thiết giống như một thiên sứ bình thường.
Không, thiên sứ nên dùng để hình dung Midoriya Izuku, còn Shalnark phố Lưu Tinh, là thiên sứ “mặt ác tâm ma”.
"Tôi từ chối, trên người Phi Thản đều là máu, tôi vất vả lắm mới làm cho phòng ốc sạch sẽ một chút." Kujou Yado vốn định đồng ý, nhưng nhìn vết máu trên người Phi Thản còn chưa khô, lời nói ra khỏi miệng lập tức thay đổi.
Phi Thản: "... Anh muốn chết hả?”
Người phố Lưu Tinh mà còn mắc bệnh sạch sẽ?
Thấy Phi Thản muốn động thủ, Shalnark lập tức nắm lấy cánh tay nó, làm người giảng hoà: "Phi Thản, không phải cậu cũng thích tra tấn sao, đồng bọn mới của chúng ta có một sở thích thì cũng rất bình thường.”
Nó nhấn mạnh hai chữ "đồng bọn", bọn nó sẽ không ra tay với đồng bọn.
"Hừ." Vẻ mặt Phi Thản khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú bất ngờ bị thần thái của nó làm cho tràn ngập sát khí. Có thể dùng ánh mắt thay đổi ấn tượng của người khác về gương mặt của nó, Phi Thản cũng rất lợi hại.
"Đồ hộp, hẳn là có thể cho tôi chứ?" Kujou Yado nhìn vẻ mặt khó chịu của Phi Thản, cố ý nở một nụ cười.
Quả nhiên Phi Thản càng khó chịu hơn.
Kujou Yado rất thích trêu chọc loại người đụng một cái sẽ phát nổ này... Trong đầu bỗng nhiên hiện lên dáng vẻ nổi giận đến xù lông của Bakugou Kitsuki, ý cười trên khóe môi cậu càng sâu hơn, nhưng ý cười qua đi, là tịch mịch đến vô tận.
"Đương nhiên có thể, trưa mai chúng tôi tới tìm anh, tối mai chúng ta sẽ lẻn vào nhà người đàn ông kia." Shalnark ném cái lon cho Kujou Yado.
Kujou Yado tiếp nhận cái lon đang bay đến, nhìn một cái với vẻ hài lòng, nói: "Tôi sẽ tuân thủ ước định.”
"Đi thôi." Phi Thản thấy đã bàn xong mọi chuyện, bèn nhanh chóng xoay người, trực tiếp rời đi.
"Ôi..." Shalnark phiền não gãi gãi hai má: "Vậy trưa mai chúng tôi sẽ tới đây, tạm biệt.”
"Ừm."
Sau khi họ rời đi, Kujou Yado vào nhà rồi đóng cửa lại.
Ngân Hồ bay ra khỏi túi của cậu, nhìn thấy đồ hộp, đôi mắt nó sáng lên.
"Bữa tối hôm nay trông có vẻ rất tốt." Trong giọng nói của Ngân Hồ lộ ra sự vui vẻ.
Kujou Yado mở nắp lon, mùi thức ăn tươi mới bay ra, cậu thấy Ngân Hồ vừa chờ mong vừa kích động, sự chú ý của con cáo mặc bộ kimono nho nhỏ xinh đẹp đều tập trung vào cái lon, không nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Kujou Yado nhìn về phía nó.
"Hôm nay có thể ăn hết đồ hộp." Kujou Yado nói, dùng nắp lon múc một ít thịt đóng hộp đưa cho Ngân Hồ.
"Cảm giác được sống lại rồi." Ngân Hồ ăn một miếng, tràn đầy hạnh phúc.
"Đúng rồi: “ Sau khi ăn một miếng, Ngân Hồ nhớ tới cái gì đó: “Yado, thể lực của anh hiện tại thế nào rồi?”
Nó nghe thấy Kujou Yado nói chuyện với hai đứa trẻ, tối mai có thể sẽ là một đêm nguy hiểm.
"Nhờ phúc của nơi quỷ quái này, đã tăng lên rất nhiều," Kujou Yado thở dài một hơi, vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc: “Một người không muốn rèn luyện như tôi cũng bị ép phải rèn luyện rồi.”
Không rèn luyện là chết.
Ăn xong đồ hộp, Kujou Yado triệu hồi lưỡi liềm để rèn luyện sức chịu đựng của mình, một lát sau, cậu thu hồi lưỡi liềm lại, nằm trên giường ngủ.