Bước chân của kỳ thi hàng tháng không bao giờ đến trễ.
Lịch thi và danh sách phòng thi đã được dán lên bảng thông báo, Hạ Lan Quyết và Liêu Mẫn Chi thi chung một phòng, số báo danh của cậu ở trước, số báo danh của cô thì ở sau, hai người cách nhau nửa cái phòng học.
Hơn nữa —— phòng thi ở ngay tầng dưới, là lớp của Đường Đường.
Hạ Lan Quyết có một loại dự cảm, lần thi này, cô chắc chắn sẽ rất may mắn.
"Cục cưng, số báo danh của cậu bao nhiêu? Tớ để sẵn bàn cho cậu.” Đường Đường vô cùng hưng phấn nói, "Cậu có cần công thức nào không? Tớ viết vào hộc bàn cho cậu! Lúc cần chỉ việc lén liếc một cái là được rồi.”
"Công thức vật lý ~~~ làm ơn ~~~”
“…Đúng là một kẻ lừa đảo, dã tâm của cậu cũng rất lớn đấy…”
Phòng thi phải được sắp xếp sạch sẽ, không được để sách giáo khoa và các vật dụng linh tinh trong phòng, tránh việc ăn cắp vặt và tránh gian lận.
Dựa theo truyền thống cũ, trước ngày thi một ngày, trước tiết tự học buổi tối, mọi người sẽ dọn dẹp bàn học, đem sách vở và đồ dùng học tập đến văn phòng.
Lớp 11/7 ở tầng 4, văn phòng tổ Tiếng Anh của Phạm Đại Tinh ở tầng hai.
Mọi người đều bắt đầu xắn tay áo làm việc, moi hộc bàn, dọn dẹp sách vở và sau đó là khuân vác.
Các bạn nam xung phong nhận việc giúp đỡ các bạn nữ, phô ra cơ bắp rắn chắc, tay trái xách một chồng, tay phải ôm một thùng, mạnh mẽ oai phong, khí phách hiên ngang, tỏa ra sức hút đàn ông.
Mặc kệ ngày thường chán ghét các bạn nam này chân xấu tay xấu, các bạn nữ lúc này đều thức thời vỗ tay, chân thành ca ngợi: “holyhigh.”
Ngày thường không phát hiện ra, Hạ Lan Quyết lấy sách ra hết, mới phát hiện đồ đạc không hề ít chút nào, cô là một đứa nghiện văn phòng phẩm, sổ tay hoa hòe loè loẹt vừa nhiều vừa nặng chất đống trên bàn như Đỉnh Everest.
Liêu Mẫn Chi ở bên cạnh cũng đang thu dọn, đồ dùng của cậu rất ít, sạch sẽ, đơn giản.
Hạ Lan Quyết khởi động tay, dồn khí vào đan điền, định chạy thêm mấy lần nữa.
Bên hông đột nhiên có một bàn tay giơ ra, ngăn cản động tác của Hạ Lan Quyết.
Ngón tay thon dài lạnh lẽo, nhẹ nhàng cầm lấy gáy sách, cậu không nhìn cô, ánh mắt nhìn vuông góc với chồng sách vở, tự nhiên nhận lấy: “Để tôi.”
“Cảm ơn, làm phiền cậu rồi.”
Nháy mắt cô vui vẻ ra mặt.
Sức lực của con trai và con gái không giống nhau.
Liêu Mẫn Chi dùng một hơi đã có thể bưng hơn phân nửa chồng sách, Hạ Lan Quyết cầm những quyển còn thừa lại, hai người ra khỏi lớp học.
Cô vui vẻ đi theo cậu xuống lầu, chồng sách thỉnh thoảng lắc lư theo bước chân của cậu, cô vô tình nhìn thấy cánh tay cậu, gân xanh và mạch máu nổi lên, xương cổ tay nhỏ có thể nhìn thấy rõ rệt, đường nét thon gầy nhưng cơ bắp thì dẻo dai.
Phạm Đại Tinh đang tám chuyện với một vài cô giáo, nhìn thoáng qua Liêu Mẫn Chi ở phía trước, Hạ Lan Quyết thì đang nhắm mắt đi theo đuôi cậu, cười cười vẫy tay: “Bên kia, các em để dựa vào tường.”
Có một chỗ trong văn phòng để dùng riêng cho học sinh để sách.
Liêu Mẫn Chi chậm rãi khom lưng, mắt nhìn nền nhà, không đặt sách xuống, quỳ một chân xuống nền, một chân ngồi xổm, hai tay ôm sách, ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Quyết: “Lấy một tờ giấy, lót một chút.”
“Chờ một lát.”
Trên nền nhà có chút bụi, Hạ Lan Quyết vội vàng rút ra quyển vở nháp của mình, xé hai tờ, trải xuống nền.
Cậu đặt chồng sách lên giấy, Hạ Lan Quyết duỗi tay hỗ trợ, hai người ở gần nhau, bất thình lình ngửi được mùi xà phòng trên người cậu.
Chắc là hoa oải hương, hoặc là mùi của cam quýt, xông vào xoang mũi, hơi hơi mát lạnh, làm tinh thần người khác cảm thấy sảng khoái.
Trên đường về lớp học, Hạ Lan Quyết đi ở phía trước, Liêu Mẫn Chi đi ở phía sau, hai người cách nhau một hai bước chân.
Cậu nghiêng đầu, tầm mắt dừng lại bên ngoài hành lang.
Ánh chiều tà khi mặt trời lặn, ánh nắng chiều lộng lẫy, hoàng hôn chiếu lên từng ngóc ngách của sân trường.
Cô không biết nên nói gì, chỉ đành tìm chuyện để nói: "Mặt trời xuống núi, phong cảnh tuyệt đẹp.”
Liêu Mẫn Chi hình như không nghe thấy những lời này, không lên tiếng, cũng không quay đầu lại, sườn mặt nhiễm một ánh sáng màu rực rỡ, trước sau như một, yên tĩnh bình thản.
-
Ngày hôm sau gặp mặt ở phòng thi, Hạ Lan Quyết cố ý đi vòng qua từ phía sau, chào hỏi Liêu Mẫn Chi.
“Buổi sáng vui vẻ nha.”
Mặt mày cậu giãn ra, sắc mặt nhu hòa gật đầu với cô.
Hạ Lan Quyết đúng thật là ngồi ở bàn của Đường Đường.
Cô tìm được một cục kẹo cao su "Green arrow" trong hộc bàn, cho vào miệng nhai nhai, hạ bút viết mấy chữ, sau đó đóng gói lại nguyên vẹn nhét trả lại chỗ cũ.
Một ngày thi ba môn, buổi sáng thi ngữ văn, buổi chiều thi toán học, buổi tối thi vật lý.
Đề không tính là khó, tất cả đều thuận lợi, chỉ là vào buổi chiều trong lúc thi toán học, Hạ Lan Quyết bị một vài câu khó kéo chân, không kịp kiểm tra lại.
Năm phút cuối cùng, thầy giám thị lên tiếng nhắc nhở, chờ đến khi tiếng chuông vang lên, vỗ tay kêu mọi người dừng bút.
Mọi người ồn ào dừng lại, chờ giáo viên tới thu bài thi, Hạ Lan Quyết cũng gác bút xuống, nhìn bài làm của mình, kiểm tra xem có bỏ sót câu nào không.
"Dãy một bàn hai, bạn nam kia, đã hết giờ rồi, dừng bút.”
Thầy giám thị đi nhanh tới, gõ cốc cốc lên bàn của Liêu Mẫn Chi, kéo bài thi, giọng điệu có chút hung dữ: “Em sao thế, bảo em dừng sao em không dừng? Đã hết giờ rồi.”
Tất cả học sinh trong phòng thi đều đồng loạt nhất trí một động tác nghiêng đầu.
Hạ Lan Quyết ở chỗ mình "rắc" một tiếng rồi đứng lên: "Thưa thầy……”
Thầy giám thị cũng không so đo nhiều, xoay người đi thu bài thi của các em học sinh khác.
Liêu Mẫn Chi đậy bút lại, bình tĩnh ung dung thu dọn văn phòng phẩm và cặp sách, đi ra ngoài.
Hạ Lan Quyết dây dưa dây cà* thu dọn đồ đạc, cuối cùng đi đến bên cạnh thầy giám thị: "Thưa thầy, hai ngày nay thầy đều sẽ là giám thị phòng của tụi em ạ?”
*Chần chừ
“Đúng vậy.”
Kỳ thi hàng tháng chỉ là một kỳ thi nhỏ, nên nhà trường sắp xếp cũng không nghiêm, thông thường sẽ không thay đổi giáo viên giám thị.
"Bạn nam vừa rồi thầy nhắc nhở ấy ạ, thính lực của cậu ấy có vấn đề, không phải cố ý câu giờ đâu ạ, thầy đừng hiểu lầm cậu ấy. Khi hết giờ thầy có thể nhắc riêng cậu ấy được không ạ." Má cô hơi hơi nóng lên, “Chúng em học chung lớp, cậu ấy là bạn cùng bàn của em.”
Giải thích xong với thầy giám thị, Hạ Lan Quyết quay về lớp của mình.
Trong lớp không có người.
Cô lại đi tới văn phòng của tổ tiếng Anh.
Trong văn phòng có một vài bạn học ở lớp khác đang lấy đồ của mình
Hạ Lan Quyết liếc mắt một cái đã thấy sách của mình và Liêu Mẫn Chi, hai chồng sách chỉnh chỉnh tề tề, song song mà dựa sát tường, ở rất gần nhau, giống như hai đứa bạn thân bị phạt đứng.
Trên cùng là sách giáo khoa hoá học, Hạ Lan Quyết lật lật, thấy trang tiêu đề có viết tên của cậu.
Liêu Mẫn Chi.
Lớp 11/7
Nét chữ rất mảnh và ngay ngắn, chê trước khen sau, đặt bút có chút sắc bén.
Sáng mỗi ngày cô đều thu bài tập về nhà, đã quá quen với nét chữ của cậu.
Không tìm được người, Hạ Lan Quyết định về nhà ăn cơm chiều.
Dọc theo cầu thang đi xuống, mắt cô bỗng sáng ngời, Liêu Mẫn Chi đang cầm một túi bánh kếp nóng hổi trong tay, cúi đầu leo cầu thang từng bước một.
Liêu Mẫn Chi có chút kinh ngạc nhìn bạn nữ đang lao xuống lầu, suýt chút nữa không thể dừng lại, lắc lư trước mặt cậu, sau mới miễn cưỡng giữ được cân bằng.
Giọng điệu của cô rất thẳng thắn, tiếng nói giòn tan: "Trong lúc thi sao cậu không mang máy trợ thính?”
"Giáo viên sẽ hỏi.” Cậu chậm chạp mở miệng, “Cho rằng đó là tai nghe Bluetooth.”
Nếu bị thấy, nhất định sẽ phải giải thích, Liêu Mẫn Chi không muốn nói nhiều.
Buổi chiều lúc thi toán, cậu quên cài báo thức trên điện thoại, nhất thời không chú ý thời gian.
“Vậy ngày mai thi nghe tiếng Anh thì phải làm sao bây giờ?” Cô quan tâm hỏi cậu, "Cậu có thể nghe được bài nghe tiếng Anh không?”
Liêu Mẫn Chi nhìn thẳng vào cô.
"Tôi không làm bài nghe, tôi nghe không rõ.”
“Rất nghiêm trọng à?” Cô nghĩ nghĩ, chỉ vào lỗ tai mình, “Rất nhiều âm thanh đều không thể nghe được à?”
Cậu khẽ gật đầu, giơ tay tạm biệt cô, đi về hướng khu dạy học.
Bài nghe Tiếng Anh rất lớn, mà cậu cũng nghe không được sao?
Hai hôm nay Triệu Linh đều hầm canh tổ yến nấm tuyết táo đỏ cẩu kỷ, đặc biệt cho Hạ Lan Quyết bồi bổ đầu óc.
Công việc của Hạ Nguyên Thanh bận rộn, đa số đều phải đi công tác, công việc của Triệu Linh thì lại nhàn nhã, mỗi ngày nhớ phải đến công ty điểm danh là được, còn dư thời gian và tinh lực để chuẩn bị một ngày ba bữa cơm cho gia đình, chăm sóc đủ các loại chuyện to chuyện nhỏ chuyện vặt vãnh của nhà mẹ đẻ và nhà chồng.
“Năm ngoái bố con đi công tác có mang về một hộp quà tổ yến, được nhập khẩu từ Indonesia, đặc biệt giữ lại cho con, mỗi lần thi đều uống một chén, có thể uống đến lúc con thi đại học.”
Hạ Lan Quyết ngậm thứ nhão nhão dính dính trong miệng: "Cái này không hết hạn ạ?”
“Hạn sử dụng là ba năm, mẹ đã tính rồi, vừa khéo tới lúc con thi đại học xong mới hết hạn.” Triệu Linh vui vẻ rạo rực, "Nó được đặc biệt chuẩn bị cho con đó, cũng chưa biếu cho ông bà ngoại con ăn đâu.”
“…” Hạ Lan Quyết có tâm sự, uống canh tổ yến, lắc đầu, rồi lại thở dài.
"Đã nói với con bao nhiêu lần, con nít không được thở dài, may mắn sau này sẽ không còn đâu.”
Hạ Lan Quyết dẩu miệng, buồn rầu nuốt một ngụm canh bổ.
-
Hai ngày thi trôi qua rất nhanh.
Trở lại lớp đi học bình thường, sách của cô đã được Liêu Mẫn Chi dọn về giùm, nằm ở trên bàn một cách đoan đoan chính chính.
Hạ Lan Quyết nói cảm ơn với Liêu Mẫn Chi, cậu rất nghiêm túc bảo cô đừng khách khí.
Không cho bọn họ thời gian kịp thở, các giáo viên chấm bài một cách thần tốc, thành thích thi tháng rất nhanh đã được công bố, hạng nhất là bạn nữ Phương Thuần, hạng nhì là bạn nạm Hứa Đoan Ngọ.
Hạ Lan Quyết thi không tốt mà cũng không tệ, thấp nhất là môn vật lý, 61 điểm miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, Hạ Lan Quyết vẫn có chút chột dạ, Đường Đường thật sự đã viết mấy công thức vật lý dưới bàn học, Hạ Lan Quyết có nhìn một cái, nếu làm bằng năng lực, thì thành tích thực tế chỉ có 57 điểm mà thôi. Cũng may tiếng Anh của cô có chút tương lai, 125 điểm, miễn cưỡng có thể gắn cái chân què là vật lý về lại một chút.
Trong lớp xếp hạng 25, tuột một chút.
Tổng thành tích của Liêu Mẫn Chi tốt hơn cô, hạng 17 trong lớp, điểm toán lý hóa đều rất ổn định, tiếng Anh là thấp điểm nhất, chỉ có 79 điểm —— nhưng Hạ Lan Quyết biết, 30 điểm phần nghe cậu không có điểm nào.
Phiếu điểm được phát ra, mặt sau còn đính kèm một cuốn sổ tay tâm lý, cổ vũ học sinh và phụ huynh đồng tâm hiệp lực, coi thành tích lần này như một tảng đá, nỗ lực tăng chiều cao cho nó.
Hạ Lan Quyết có chút mất mát cầm phiếu điểm về nhà, Triệu Linh nhìn kỹ, sắc mặt cũng không tệ, chủ yếu là động viên cổ vũ cô: “Thi Tiếng Anh cũng không tệ lắm, kém mấy môn kia có chút xíu thôi, bây giờ nỗ lực vẫn còn kịp.”
Bất ngờ là Triệu Linh không gây áp lực cho cô, Hạ Lan Quyết cũng tự giác làm một bé ngoan, chủ động để điện thoại lại nhà, số lần đến tiệm sách cũng giảm đi.
Bầu trời tháng Mười không còn nắng gắt, thời tiết dần dần trở nên mát mẻ, số người vận động trên sân thể dục cũng dần dần tăng lên.
Buổi chiều hằng ngày, ủy viên thể dục và Cố Siêu, còn có một vài bạn nam trong trong thích vận động vui chơi, ngẫu nhiên cũng sẽ rủ Liêu Mẫn Chi, đúng lúc các bạn nữ trong lớp vừa nói vừa cười bước vào.
“Các cậu muốn đi đâu?” Hạ Lan Quyết nắm lấy Huống Miểu Miểu.
“Đánh cầu lông.” Huống Miểu Miểu giải thích, “Trong lớp có một nhóm nhỏ thích chơi cầu lông, thời tiết tốt thì bọn tớ sẽ ra sân thể dục hoạt động một chút.”
“Liêu Mẫn Chi và Cố Siêu cũng đi à?”
“Cố Siêu thường xuyên đi chung, ngẫu nhiên cũng sẽ dẫn theo Liêu Mẫn Chi.”
Đáng tiếc Hạ Lan Quyết không biết đánh cầu lông, thiên phú vận động hoàn toàn vô duyên với các loại cầu.
Nhưng mà Hạ Lan Quyết không chịu thua, cô đi theo Huống Miểu Miểu tới đó vài lần, vung vợt đánh đánh nhưng cầu không qua lưới, ngại ngùng vì mình kéo chân sau, hậm hực ngồi ở ngoài đường biên làm quần chúng vây xem.
Cô giúp bọn họ giữ quần áo và nước uống, điện thoại, ví tiền…, trong tay có thêm một cái hộp màu trắng nhỏ, đó là hộp đựng máy trợ thính của Liêu Mẫn Chi, khi cậu vận động thì sẽ tháo xuống.
Một cặp máy trợ thính không hề rẻ, cô tìm hiểu nhãn hàng mà Liêu Mẫn Chi đang dùng, có giá hàng vạn.
Kết thúc một hiệp, Liêu Mẫn Chi được thay ra, Hạ Lan Quyết đưa cho cậu khăn giấy, chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu.
Khuôn mặt thiếu niên ửng đỏ, trên trán và đuôi lông mày đều là mồ hôi, chảy dọc theo thái dương, mồ hôi trong suốt thấm ướt đồng phục màu xanh trắng của cậu.
"Cậu và Cố Siêu là bạn tốt à?”
Cố Siêu là bạn nam Liêu Mẫn Chi thân nhất trong lớp.
"Cũng tạm.” Cậu nghiêng đầu nói chuyện với cô, trong tay cầm một cái chai rỗng, phát ra tiếng vang rột rột.
Quan hệ cũng tạm.
Hai người ngồi song song trên thềm đá, ở giữa có chút khoảng cách nho nhỏ, yên lặng nhìn sân bóng.
Hạ Lan Quyết muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Đẹp không?” Cô xoè mười ngón tay của mình ra, đặt dưới mí mắt cậu.
Liêu Mẫn Chi mờ mịt nhìn cô một cái.
“Móng tay của tôi.”
Cô cong những đầu ngón tay đầy màu sắc rực rỡ của mình ra, vô cùng tự hào khoe với cậu.
“Là dùng màu nước để vẽ đó, trường học không cho sơn móng tay, cái này chỉ cần dùng nước lau lau một chút là hết.”
"Đỏ cam vàng lục lam chàm tím, bảy sắc cầu vồng á.”
“Đẹp không?”
Liêu Mẫn Chi: “…”
“Đẹp.”
"Cậu cảm thấy màu nào đẹp nhất?”
Liêu Mẫn Chi: “…”
“Màu đỏ?”
"Tôi cũng cảm thấy màu đỏ không tồi, rất trắng da.” Cô ngắm nghía tay cậu, "Móng tay cậu mà sơn, chắc chắn cũng rất đẹp.”
Ngón tay Liêu Mẫn Chi co lại.
Hạ Lan Quyết cười rộ lên ha ha: "Nhìn cậu sao giống như bị tôi dọa rồi thế.”
Ánh mắt cậu cất giấu một tia dịu dàng, giọng nói có chút mơ hồ: “Em gái tôi khi còn nhỏ, cũng rất thích lấy màu nước vẽ lên móng tay tôi.”
"Cậu có em gái à?”
"Ừm.”
“Bao lớn rồi?”
“Năm nay vào lớp một.”
"Chắc chắn là một bạn nhỏ rất đang yêu.”
Cậu khẽ "ừm” một tiếng.
Cô lại nhớ tới nhà cậu là siêu thị mini, cười tủm tỉm nói: "Vậy 'siêu thị tiện lợi hạnh phúc’, thật sự là của nhà cậu mở à?”
“Đúng vậy.”
Hạ Lan Quyết cảm thấy vui vẻ, như thể cô đã được cậu chia sẻ một bí mật không người nào biết: "Kỳ nghỉ hè năm đó, tôi và ông ngoại ra ngoài bán đồ ăn, hôm đó đến nhờ cậu đổi tiền, nhưng vẫn chưa có cảm ơn cậu một cách đàng hoàng, sau đó tôi lại đi theo ông ngoại tới một lần nữa, ngồi ở quầy thu ngân là một dì tóc ngắn, dì ấy cười rộ lên rất thân thiện, là mẹ cậu à?”
Cậu nghiêm túc nghe cô nói chuyện, dường như gật đầu, nhìn đi chỗ khác, đứng dậy —— trận đấu cầu lông đã kết thúc.
Nhóm người cười nói hi hi ha ha quay về lớp học, Cố Siêu lười biếng khoác vai Liêu Mẫn Chi.
Hai đại lão gia kề vai sát cánh, nếu mặt đối mặt nói chuyện thì trông có vẻ vô cùng quái dị.
Cố Siêu lấy điện thoại ra gõ chữ.
【 hai cậu nói chuyện gì vậy? 】
Điện thoại trong túi quần Liêu Mẫn Chi rung rung, cậu lấy ra nhìn, vô cảm trả lời.
【 Cậu ấy hỏi chúng ta có phải bạn tốt không. 】
Cố Siêu phiền não xoa mặt.
—
Lịch trực nhật được sắp xếp luân phiên theo chỗ ngồi, đã đến lượt của Hạ Lan Quyết và Liêu Mẫn Chi, hôm nay Hạ Lan Quyết đi tới trường sớm hơn hai mươi phút.
Buổi tự học sớm của các học sinh ở ký túc xá đã kết thúc, mọi người đều đi đến căn tin ăn sáng, trong lớp có mấy con sâu ngủ nằm bò.
Ba lô của Liêu Mẫn Chi đã ở chỗ của cậu, nhưng người thì không thấy đâu, bảng đen đã được lau sạch sẽ, mặt sàn đã khô được một nửa, cây lau nhà vừa được giặt sạch nên ướt nhẹp, Hạ Lan Quyết đi một vòng, không nhìn thấy thùng rác, hỏi một bạn học: "Cậu thấy Liêu Mẫn Chi đâu không?”
"Cậu ấy đi đổ rác rồi, nãy tôi thấy cậu ấy đang quét lớp.”
Thùng rác của phòng học là một cái thùng một xanh lam bự, một người xách có chút quá sức.
Bãi rác nằm ở bãi đất trống phía sau khu dạy học, Hạ Lan Quyết chạy lạch bạch đi tìm người, bãi đổ rác không một bóng người, vẫn chưa tìm thấy Liêu Mẫn Chi, nghe thấy cách đó không xa có tiếng nước ào ào, vòng qua liền thấy, Liêu Mẫn Chi đang đứng ở góc tường, mở vòi nước súc rửa thùng rác.
“Xin lỗi, tớ đến trễ.”
Cậu đưa lưng về phía cô.
Hạ Lan Quyết nhón mũi chân, vỗ vỗ bả vai của cậu.
Cậu quay đầu, thấy là cô, ánh mắt sáng một chút: "Chào buổi sáng.”
"Chào buổi sáng.” Hạ Lan Quyết đạp lên vũng nước đi qua, “Xin lỗi nha, tớ đến trễ.”
“Không sao.”
Cô xách thùng rác giùm cậu, Liêu Mẫn Chi không cho: “Cái này dơ, cậu về lớp trước đi, tôi xong rồi.”
“Như vậy sao được.” Hạ Lan Quyết không chịu, “Chúng ta về chung.”
Cậu cúi đầu rửa thùng rác, nói chuyện chậm rì rì: "Thường ngày cậu giúp đỡ tôi rất nhiều, cái này để lại cho tôi là được rồi.”
"Cái đó không giống nhau.” Hạ Lan Quyết ngồi xổm bên cạnh cậu, giúp cậu đỡ thùng nước, "Tôi cũng có làm cái gì nhiều đâu.”
“Thùng này rất nhẹ.”
Cô cười hề hề: “Vừa hay, một mình tôi ầm về là được rồi, cho cậu nghỉ ngơi một chút.”
Liêu Mẫn Chi không nói lại cô, đành câm miệng.
Hai người hai tay cùng nhau cầm thùng rác, lắc lư đi về khu dạy học.
“Chúng ta đi bên này được không, vòng qua rừng cây này, tuy hơi xa, nhưng trong rừng có rất nhiều hoa Sơn Chi, rất thơm, ngửi thôi đã thấy sảng khoái tinh thần.”
Liêu Mẫn Chi không ý kiến.
Không khí trong rừng cây quả thật rất thơm, trong rừng có đường đá, và những con đường ngoằn ngoèo dẫn tới những nơi vắng vẻ, mỗi ngày Hạ Lan Quyết và Đường Đường đều phải bớt chút thời giờ xuống đây tản bộ, kể nhau nghe những câu chuyện trong lớp của từng người.
Đi được một nửa, Hạ Lan Quyết đột nhiên dừng bước, nhướng mày, kéo kéo tay áo đồng phục của Liêu Mẫn Chi.
Trong rừng loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện, có vẻ vô cùng ái muội.
“Có người.” Cô dùng khẩu hình, nhớ tới cậu không thể nghe thấy, vươn ngón tay đặt lên miệng "suỵt" một tiếng.
Cô dẫn theo cậu rón ra rón rén đi tới trước.
Một nam và một nữ đang đứng ở dưới táng cây, đang nói chuyện, trong tay mỗi người thì đang cầm quyển sách tiếng Anh.
Thoạt nhìn thì có vẻ rất bình thường, nhưng Hạ Lan Quyết ở chỗ này rất lâu rồi, radar đặc biệt nhạy bén, ngôn ngữ hình thể của hai người này không giống nhau, bạn nữ dựa lưng vào thân cây phía sau, bạn nam giơ cánh tay bám vào nhánh cây, hai người mặt đối mặt, cơ thể từ từ tiến gần tới đối phương.
Bạn nam giật bím tóc của bạn nữ một chút, bạn nữ cuộn sách lại gõ lên đầu bạn nam, bị bạn nam giữ cổ tay lại, tiếng chửi thanh thúy của bạn nữ vang lên.
Cơ thể hai người dán vào nhau.
Hạ Lan Quyết quay đầu lại, nhìn Liêu Mẫn Chi “Ôi chao” một tiếng, cười mỉm như một bà dì: “Ngọt ngào quá đi.”
Nếu đi tới trước nữa, sẽ quấy rầy đến đôi tình nhân bịt tai trộm chuông này, Hạ Lan Quyết nắm thùng rác, kéo Liêu Mẫn Chi đi vòng lại, hai người lẻn dọc theo con mương ven chân tường của khu dạy học, lén lút trốn đi.
Lần đầu tiên Liêu Mẫn Chi bị người lôi đi trên con đường này.
Hai người đều mang giày vải, cùng kiểu dáng nhưng khác màu, cô màu trắng, cậu màu đen, đế giày đều dính bùn, Hạ Lan Quyết dùng sức nhảy nhảy trên đường đá.
“Bên kia vòi nước tưới hoa, chúng ta lau bùn trên đế giày đi, bằng không khi về lớp, dẫm đầy bùn đất sẽ rất khó coi, tụi mình còn phải dọn.”
"Được.”
Hai người lấy vòi nước mở ra một chút, Hạ Lan Quyết tìm vài chiếc lá rụng mềm, ngồi xổm xuống chậm rãi lau quanh mép giày.
Liêu Mẫn Chi làm theo trình tự.
Hai cái đầu đen ghé sát vào nhau, không cẩn thận đụng một cái, hai người đồng thời tránh đi.
Hạ Lan Quyết ngượng ngùng cười cười, môi mấp máy.
Đôi mắt cậu đen nhánh ánh lên tia sáng dịu dàng, mềm mại và an tĩnh.
“Liêu Mẫn Chi.” Cô giơ một đầu ngón tay lên, chạm nhẹ vào vai cậu, rồi sau đó ôm đầu gối của mình, nhìn cậu, chậm rãi nói, “Chúng ta làm bạn đi, Liêu Mẫn Chi.”
Lông mày và đường nét gương mặt của cô rất tinh xảo, giọng điệu to gan và nhiệt tình, "Tôi rất muốn làm bạn với cậu, chính là loại bạn thân cực kỳ tốt đó.”
Cô nghĩ kỹ rồi.
Không có phương tiện nói chuyện cũng không sao, bọn họ có thể viết giấy, có thể dùng giấy và bút để nói chuyện phiếm.
Cô rất mong chờ có một ngày bọn họ không giấu nhau điều gì, đối xử chân thành, giúp đỡ lẫn nhau.
Ánh mắt Liêu Mẫn Chi ngưng tụ lại, có chút hoảng hốt, nhìn chăm chú gương mặt của cô.
Cậu mặc bộ đồng phục thoải mái thanh tân, mặt mày tươi mát sinh động, giữa môi chứa đựng một nụ cười khẽ, rồi sau đó gật đầu.
"Được.”
Gió đầu thu mang theo chút mát mẻ và ngọt ngào của cỏ cây, trong lòng Hạ Lan Quyết đang vì nụ cười của cậu chiếu rọi mà nhảy bang bang, không tự chủ được cũng trịnh trọng gật đầu theo.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT