Sau khi thông báo về giới hạn số lượng được
đưa xuống, điện thoại di động của Bàng Dũng lại lần nữa bị các đại lý tấn công,
được nửa ngày thì hết pin, nên anh ta chỉ đơn giản mà tắt máy sau đó đi tìm
Diệp Mạn.
“Tổng giám đốc Diệp, trong kho
của chúng ta còn rất nhiều hàng hóa, không thể chứa được nữa. Vì sao lại phải
giới hạn số lượng đặt hàng?” Bàng Dũng thực sự cảm thấy khó hiểu: “Hiện tại các
đại lý đều muốn dự trữ hàng hóa, chúng ta hãy nhân cơ hội này bán hàng ra, thu
về một khoản tiền đi, vì hiện tại nguồn vốn lưu động trong tài khoản không được
nhiều lắm.”
Bọn họ đã không bán được nhiều sản phẩm từ
trung cấp đến cao cấp trong vài tháng nay, kho hàng của hai nhà máy đã đầy ắp,
các nguyên vật liệu đều chất đống vào trong kho được thuê của hai nhà máy khác.
Quan trọng hơn là tiền trong tài khoản cũng đang vô cùng căng, điều cấp bách
lúc này là phải truyền một đợt máu.
Diệp Mạn mỉm cười nhìn anh ta: “Anh gấp cái
gì? Số lượng càng hạn chế, các đại lý kia sẽ càng nóng lòng, nếu anh nói sẽ
tăng lượng cung hàng hóa, các đại lý kia ngược lại sẽ không sốt ruột, anh có
tin hay không, nếu chúng ta cung cấp hàng hóa một cách tùy tiện, doanh số bán
hàng của chúng ta cũng sẽ không thể tăng quá nhiều.”
Bàng Dũng vẫn quá ngây thơ, không biết đến sức
mạnh của “marketing bỏ đói*”.
*Marketing bỏ đói (Hunger Marketing): Đây là
một chiến lược marketing đặc biệt tập trung vào mong muốn của người tiêu dùng,
khiến họ “đói” do có mong muốn mạnh mẽ để mua sắm sản phẩm mà người khác cũng
muốn mua. Bằng cách kích thích tâm lý, chiến lược này đưa mọi người rơi vào bẫy
cảm xúc thay vì đưa ra quyết định hợp lúc, nhờ vào thúc đẩy sự khan hiếm của
sản phẩm.
Bàng Dũng vò đầu bứt tóc: “Nói thì nói như
vậy, nhưng việc chúng ta chủ động nói không có đủ hàng hóa cùng với việc các
đại lý không mua là hai chuyện khác nhau. Bọn họ cảm thấy lo lắng, vốn dĩ hơn
nửa năm nay bọn họ đã cảm thấy bất mãn với chính sách của chúng ta, bây giờ lại
giới hạn số lượng đặt hàng, tôi lo rằng loại cảm xúc bất mãn này nếu tích lũy
lâu ngày có khả năng sẽ khiến cho các đại lý kia có phản ứng ngược.”
Bàng Dũng nói cũng có phần đúng. Diệp Mạn mỉm
cười trấn an anh ta: “Anh đừng lo, chờ xem tình hình cung ứng hàng hóa của Phú
Hữu như thế nào, bọn họ sẽ không thấy bất mãn nữa, hạnh phúc chính là được tạo
ra từ sự đối lập này.”
Tình hình nguồn cung hàng hóa của Phú Hữu so
với bọn họ càng tệ hơn.
Hơn nữa, sở dĩ Diệp Mạn cố ý làm ra việc này
là vì để kích nổ cảm xúc lo lắng của các đại lý của Phú Hữu. Không chỉ riêng gì
những đại lý của cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ trên thị trường lo lắng rằng
giá mua sẽ tăng lên.
Bàng Dũng chỉ đành phải gật đầu: “Vậy để tôi
nói với các đại lý là hiện tại trong nhà máy không thể bố trí việc sản xuất và
vận chuyển, cho nên chúng ta chỉ có thể cung cấp hàng hóa với số lượng giới
hạn, để đảm bảo rằng mỗi đại lý đều có thể kịp thời lấy hàng.”
Diệp Mạn khen ngợi: “Lý do này rất tốt, anh cứ
nói với bên ngoài như vậy. Tới đây số lượng đơn đặt hàng nhất định sẽ tăng lên,
tổng giám đốc Bàng, kế hoạch tổng thể cho công việc sắp tới đều phải dựa vào
anh rồi.”
Bàng Dũng trả lời: “Đây là việc nên làm.”
Quả nhiên, trong tháng tư, lượng tiêu thu của
cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cũng không tăng mạnh, nhưng cảm xúc khủng
hoảng đã lan rộng ở trong các đại lý, hơn nữa càng ngày càng có nhiều nhà máy
hạn chế mua hàng, khiến cho sự hoang mang càng thêm lan rộng. Các đại lý đều lo
giá sẽ tăng, một đám người cầm tiền đến đặt hàng, có thể lấy được bao nhiêu thì
lấy bấy nhiêu, trong một khoảng thời gian ngắn, cửa hàng đồ điện Lão Sư
Phụ vừa nhàn rỗi mấy tháng lập tức trở nên bận rộn lần nữa, thu tiền, giao
hàng, bận tối mắt tối mũi.
Cùng thời điểm này, các nhà máy sản xuất đồ
điện khác trên địa bàn tỉnh cũng vào đợt cao điểm đặt hàng, thậm chí có nơi còn
sẵn sàng đặt cọc tiền, đặt hàng cho sáu tháng cuối năm.
Đây là một gánh nặng ngọt ngào đối với tất cả
nhà máy sản xuất.
Phú Hữu ở bên này sau khi trải qua nhiều lần
thảo luận, Chương Hồi quyết định vẫn là không thể bác bỏ yêu cầu đặt hàng của
các đại lý, nhưng anh ta cũng sử dụng chiến lược tương tự như của Diệp Mạn,
giới hạn số lượng đặt hàng. Đương nhiên, mục đích của hai bên là hoàn toàn khác
nhau, giới hạn số lượng của Phú Hữu là thực sự không có nhiều hàng như vậy để
giao, nên chỉ có thể hạn chế mua hàng.
Hơn nữa vì để nhanh chóng thu lại số dư,
Chương Hồi còn nhân cơ hội đưa ra một chính sách, ai thanh toán hết trong một
lần sẽ được nhận hàng trước, chỉ trả tiền đặt cọc thì sẽ nhận hàng sau.
Chiêu này đúng là cao minh, các đại lý bền
chặt như thép ban đầu tức khắc chia thành hai bộ phận, phía có tài chính dư dả
thì ủng hộ chính sách này một cách mạnh mẽ. Còn các đại lý nhỏ tài chính không
mấy ổn thì lại vô cùng bất mãn, nhưng lực lượng của bọn họ bị phân tán, có
tương đối ít người, không có cách nào ảnh hưởng đến quyết định này của Phú Hữu.
Hơn nữa biện pháp này giúp Phú Hữu đẩy nhanh tốc độ thanh toán các khoản nợ,
tránh hình thành một số khoản nợ xấu và nợ khó đòi, giúp cho nguồn vốn của Phú
Hữu càng thêm dư dả. Có một phần tiền để trả nợ này, Chương Hồi đã sắp xếp cho
bộ phận thu mua mua một số nguyên vật liệu với giá cao hơn.
Trong suốt tháng tư, doanh số bán hàng của thị
trường đồ điện tại tỉnh Vân Trung và các tỉnh lân cận cũng không đạt được mức
tăng trưởng vượt bậc, nhưng lượng hàng xuất xưởng của mỗi nhà máy lại gia tăng
mạnh mẽ. Ngay cả nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà cũng thực hiện một cú
lội ngược dòng, vốn đã có các đại lý nhập một lượng hàng lớn, giờ còn có không
ít các đại lý khác mang tiền đến để đặt hàng.
Giám đốc Tôn thực sự vô cùng ngạc nhiên và vui
mừng, vội vàng chớp lấy thời cơ này mà bán ra một đợt hàng, các đồ điện ban đầu
không bán được bây giờ bắt đầu một đợt xả hàng, điều này đem lại cho ông ta rất
nhiều bất ngờ.
Nhưng đến tháng năm, giám đốc Tôn dần dần
không còn cười nổi nữa. Không có nguyên nhân nào khác, bởi vì nguyên vật liệu
không dễ mua, cho dù có thể mua được thì giá cả cũng đang không ngừng tăng lên.
Chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, đã có rất
nhiều loại nguyên vật liệu tăng giá lên hơn ba mươi phần trăm, có loại thậm chí
còn tăng giá gấp đôi. Đương nhiên, giá cả nguyên vật liệu tăng lên khi chuyển
tới người tiêu dùng cũng sẽ không khoa trương như vậy, nhưng nó vẫn gây ra
không ít áp lực cho các nhà máy sản xuất.
Giám đốc Tôn ngày ngày nhìn vào các loại
nguyên vật liệu và linh kiện khác nhau cùng một mức giá mà đầu ông bạc trắng.
Mua nó, giá nguyên vật liệu đắt như vậy, nếu như không tăng giá sản phẩm, nhà
máy của bọn họ chỉ sợ là sẽ thua lỗ, nhưng nếu tăng giá, Phú Hữu và cửa hàng
đồ điện Lão Sư Phụ vẫn chưa có động tĩnh gì, chỉ có một mình bọn họ, các
thương gia chắc chắn sẽ không mua, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Giám đốc Tôn cân nhắc hồi lâu, nghĩ đến chuyện
mà Diệp Mạn đã từng nhắc nhở mình trước đó, ông ta do dự một lúc, gọi điện cho
cô, hỏi ý kiến của cô.
Diệp Mạn thở dài nói: “Giám đốc Tôn, nếu có
thể thì mua càng nhiều càng tốt.”
Giám đốc Tôn cười khổ: “Nhưng giá hiện tại cao
như vậy, đừng nói đến việc kiếm lời, bán một thiết bị điện, chúng tôi cũng phải
lỗ mất mấy chục tệ. Nhà máy của chúng tôi có nền tảng yếu, không thể nào cạnh
tranh nổi với các cô hay Phú Hữu được.”
Diệp Mạn hiểu, nhưng cô vẫn hỏi: “Giám đốc Tôn
cảm thấy với tình hình hiện tại, trong thời gian ngắn giá cả sẽ giảm xuống
không?”
Không thể, đừng nói là giảm, có thể ngừng tăng
giá là đã tốt lắm rồi.
Giám đốc Tôn thở dài một tiếng: “Vậy để tôi
xem lại đã.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Mạn khẽ lắc đầu,
khoảng thời gian trước giám đốc Tôn không dự trữ quá nhiều ngu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.