Tôi Trọng Sinh Trước Khi Đổi Hôn

Chương 191: Ưu thế


9 tháng

trướctiếp


Diệp Mạn nhìn số liệu ở trước mắt một lượt sau đó cô nói với vẻ cảm thán: “Giám đốc Tôn thật là biết cách làm việc, ông biết rõ tình hình của Phú Hữu như nắm trong lòng bàn tay vậy.”

Giám đốc Tôn tự giễu mà cười: "Không phải là tôi biết cách làm việc mà bởi vì để động viên nhân viên và muốn khen ngợi bộ phận bán hàng một cách công khai cho nên Phú Hữu đã dán kết quả ở trên cửa của nhà máy. Nếu tổng giám đốc Diệp thật sự muốn biết thì cô cũng hoàn toàn có thể biết được ngay lập tức."

Diệp Mạn cười: “Thì ra là thế, tôi không biết giám đốc Tôn cố ý cho tôi xem thứ này hay là…”

Giám đốc Tôn đan chéo hai tay vào nhau và đặt trên bàn, ông nói với vẻ nghiêm túc: "Tổng giám đốc Diệp, chúng ta là bạn bè lâu rồi, vì vậy tôi sẽ không vòng vo với cô nữa. Chúng ta phải suy nghĩ và tìm ra cách, chứ nếu như cứ để cho Phú Hữu làm loạn lên như vậy thì hai nhà chúng ta đều sẽ phải chịu ảnh hưởng rất lớn."

Những ngón tay thon dài của Diệp Mạn lướt qua dòng chữ lớn "hơn một trăm mười đại lý", cô trầm ngâm một lúc rồi nói: "Giám đốc Tôn, thành thật mà nói, trước mắt tôi vẫn chưa có giải pháp nào tốt cả. Nếu ông có ý kiến ​​hay thì có thể nói cho tôi nghe xem thế nào."

Đây không phải là Diệp Mạn đang nói chuyện qua loa với Giám đốc Tôn. Hiện tại Phú Hữu không có bất kỳ vấn đề lớn nào, hơn nữa lại có tiền cho nên họ có thể mở rộng quy mô và tăng cường mức độ quảng bá.

Giám đốc Tôn xoa hai tay và nói: "Tổng giám đốc Diệp, tôi có một ý kiến, cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của cô cũng sẽ tham gia vào việc này. Hai nhà chúng ta sẽ hợp tác cùng với nhau, chủng loại và mức độ bao phủ của các sản phẩm của chúng ta sẽ vượt xa so với của Phú Hữu, như vậy thì chúng ta có thể cạnh tranh với họ.”

Diệp Mạn bật cười, giám đốc Tôn đã là giám đốc của một doanh nghiệp nhà nước từ nhiều năm về trước cho nên lối suy nghĩ của ông ta vẫn không thể thay đổi ngay lập tức được. Việc luôn thích hợp tác với nhau có thể do liên quan đến việc trước đây, các doanh nghiệp nhà nước đều là anh em, không có quan hệ cạnh tranh với nhau, thậm chí còn thân thiết đến mức thường xuyên cử nhân viên kỹ thuật đến để tìm hiểu và hỗ trợ nhau, và điều đó có liên quan đến cách mà họ quan hệ với nhau.

Nhưng ông ta đã quên mất rằng nhà máy sản xuất TV cũng là đối thủ cạnh tranh với cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ. Lão Sư Phụ sẽ không cố tình nhắm vào nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà, nhưng không có chuyện buông tha đối thủ của mình ở trên thị trường và Diệp Mạn cũng sẽ không nhượng bộ.

Cô mím môi cười, sau đó từ chối thẳng thừng: "Giám đốc Tôn, tôi không thể đồng ý chuyện này, thật sự xin lỗi ông."

Giám đốc Tôn nóng nảy: "Đừng mà, tổng giám đốc Diệp, bên cô cũng đã phải chịu rất nhiều thiệt hại về TV màu và máy giặt ở trên thị trường trung cấp và cao cấp, doanh số sụt giảm tương đối nghiêm trọng. Chẳng lẽ cô muốn trơ mắt mà nhìn Phú Hữu cướp đi thị trường của mình sao? Bên cạnh đó, Phú Hữu đã đề xuất giới thiệu một dây chuyền sản xuất điều hòa không khí rồi. Tổng giám đốc Diệp, cô không sợ rằng đến lúc đó, thị trường của mình sẽ bị họ cướp đi hết sao?"

Diệp Mạn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cô nhíu mày: "Nhanh như vậy sao?"

Cô đã sớm đoán được rằng sau khi Phi Tuyết bị bỏ đi, Chương Hồi và những người khác nhất định sẽ khởi động máy điều hòa không khí của Phú Hữu, nhưng cô đã đánh giá thấp tốc độ của Chương Hồi.

Khuôn mặt của giám đốc Tôn lộ ra vẻ ủ rũ, ông ta nói: "Đúng vậy, tổng giám đốc Diệp, nếu chúng ta từ bỏ sản xuất ra thị trường thì họ sẽ bán được nhiều hàng hóa hơn và kiếm được nhiều tiền hơn. Sau đó, họ sẽ tiếp tục mua thêm thiết bị, mở rộng sản xuất rồi lại tiếp tục từng bước nuốt chửng thị trường của chúng ta. Chúng ta không thể để điều đó xảy ra được.”

Diệp Mạn rất hiểu sự lo lắng của giám đốc Tôn. Nếu cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ không có các cửa hàng tự vận hành làm nền tảng, không có các sản phẩm cấp thấp làm con sông để bảo vệ thành và phạm vi bán hàng không vươn tới năm tỉnh thì sợ rằng cô cũng sẽ cảm thấy hoảng loạn. Đôi khi, đó là một cuộc chiến sinh tử giữa các đối thủ cạnh tranh ở trên thương trường.

Nhưng cô cũng có những tính toán của mình.

Diệp Mạn suy nghĩ một lúc rồi nói với giám đốc Tôn với vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Giám đốc Tôn, chắc chắn những gì ông nói cũng có phần đúng, nhưng tôi không coi trọng mô hình chia sẻ lợi nhuận như vậy của ông, nhất là khi cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ của chúng tôi có nhiều sản phẩm cấp thấp, giá cả của các sản phẩm trung cấp và cao cấp đều rẻ hơn rất nhiều so với hai nhà các ông, đặc biệt là so với Phú Hữu. Chúng tôi thật sự không cần phải hạ giá. Nếu chúng tôi cứ tiếp tục hạ giá thì chúng tôi sẽ không có nhiều lợi nhuận. Cạnh tranh tới cạnh tranh lui như vậy có ích lợi gì chứ? Hơn nữa, phương thức thanh toán khoản tiền cuối cùng của ông rất rủi ro, và nhất định sẽ tồn tại nguy cơ nợ khó đòi. Tôi khuyên giám đốc Tôn nên kiểm soát quy mô này một chút, hoặc tìm cách khuyến khích các đại lý thanh toán khoản tiền cuối cùng đúng lúc để đảm bảo dòng tiền ở trong nhà máy.”

Giám đốc Tôn nở nụ cười khổ: "Tổng giám đốc Diệp, làm sao tôi lại không hiểu cô đang nói gì được. Chỉ là... doanh số bán hàng của nhà máy của chúng tôi thấp đến mức tất cả các đại lý đều bỏ chạy hết. Hàng hóa trong nhà máy không bán được cho nên không có vốn lưu động, đến lúc đó ngay cả tiền lương tôi cũng không thể trả nổi.”

Nhà máy nào cũng có khó khăn riêng của mình, Diệp Mạn không phải là giám đốc Tôn, cô cũng không biết tình hình cụ thể của nhà máy của ông ta do vậy cô không thể nói gì nhiều.

Nhưng khi tất cả mọi người đang đối mặt với Phú Hữu thì họ cũng có thể được coi là những đồng minh ngắn hạn. Diệp Mạn suy nghĩ một chút rồi nói: “Giám đốc Tôn, ông nghe tôi nói này, ông hãy tìm cách kiếm thêm nhiều vốn dự trữ một chút. Còn về việc cạnh tranh với Phú Hữu thì trước mắt cứ mặc kệ nó đi, thành công hay thất bại không nằm trong một khoảnh khắc."

Giám đốc Tôn không để lời nói của cô vào đầu, ông ta lắc đầu và nói: "Nhưng cũng rất khó nói về việc nhà máy của chúng tôi có thể sống sót đến lúc đó hay không. Tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để làm cho nhà máy không bị đánh ngã. Cho dù sẽ phải ngã nhưng có thể muộn được ngày nào thì hay ngày đó.”

Nghe thấy sự bi quan ở trong giọng nói của ông ta, Diệp Mạn cũng không biết nên nói cái gì. Xu thế chung của thời đại rơi xuống trên đầu mọi người khiến họ không có sức lực để chống trả mà chỉ có thể nước chảy bèo trôi. Giám đốc Tôn đã cố gắng hết sức rồi.

Diệp Mạn đã nhìn thấy bóng dáng của giám đốc Lưu của TV Hồng Tinh và giám đốc Tống của Phi Tuyết ở trên người ông ta. Anh hùng ở độ tuổi xế chiều, sinh ra không cùng thời. Họ là vô số hình ảnh thu nhỏ của thời đại đang thay đổi.

Giám đốc Tôn xoa mặt một chút, sau đó ông ta ngẩng đầu và mỉm cười với Diệp Mạn, có chút tiếc nuối mà nói: "Ôi, hiện tại chỉ có cô mới có thể thảo luận những chuyện này với tôi mà thôi."

Ông ta sắp xếp lại những dữ liệu và tài liệu mà mình mang đến, bỏ lại vào trong túi rồi nói với Diệp Mạn: "Thực ra trước khi đến đây, tôi đã biết rằng có lẽ cô sẽ không đồng ý rồi. Phong cách hành động của cô không giống với với những người ở thế hệ cũ như chúng tôi, cô không thích kết bè kết phái. Nhưng tôi vẫn muốn đến gặp cô, có lẽ là do nhóm những ông bạn già của tôi đều đã mai danh ẩn tích cho nên hiện tại sợ rằng chỉ có cô mới có thể hiểu được những suy nghĩ của tôi."

Nghe xong những lời này, tâm tr�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp