Chiêu này của giám đốc Tôn đúng thật hiệu quả, những đại lý
vốn muốn rời đi nay đều ở lại hết.
Sau khi ổn định bên đại lý, giám đốc Tôn không hề thả lỏng
được tí nào. Ông ta rất rõ Lão Sư Phụ cố gắng hơn hai năm nên đã thành lập được
hệ thống đại lý vừa lớn vừa hoàn thiện, ngoài ra còn có cửa hàng kinh doanh
trực tiếp của riêng mình, tỷ lệ bị đánh bại rất nhỏ. Còn thứ Phú Hữu không
thiếu nhất chính là tiền, chuyện tiền bạc nhà máy họ không làm lại Phú Hữu
được. Chắc chắn Phú Hữu cũng sẽ không chỉ làm bấy nhiêu đó, có lẽ sau này còn
những hành động khác nữa, vì thế sự ổn định tạm thời này không hề đồng nghĩa
tất cả đã xong xuôi.
Giám đốc Tôn cảm thấy đầy rẫy nguy hiểm đang rình rập.
Suy nghĩ một lúc lâu, ông ta gọi thư ký Dương vào, bảo anh
ta và người của bộ phận kinh doanh cùng đến Nhật Báo Vân Trung để đăng một mẩu
quảng cáo tuyển đại lý, ra sức mời chào đại lý, mở rộng thị trường nhà máy sản
xuất TV thành phố Phụng Hà.
Thư ký Dương chau mày: “Giám đốc, chúng ta phải ra sức tuyển
đại lý sao? Đại lý này một khi tuyển quá nhiều thì số tiền nợ cũng sẽ rất lớn,
có khi nào sẽ tạo thành nên áp lực xoay chuyển nguồn vốn của chúng ta không?”
Giám đốc Tôn huơ tay: “Chỉ cần có thể bán được hàng thì cũng
phải nghĩ cách thôi. Lúc này nếu như chúng ta không ra tay vậy chỉ có thể mãi
bị động chịu đòn. Cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ cứ mãi mở rộng mạnh, Phú Hữu cũng
đang ra sức tuyên truyền, chúng ta cứ duy trì trạng thái như vậy đồng nghĩa với
việc lạc hậu.”
Họ không thể không chạy theo.
Không chạy theo chỉ có thể chờ chết, chạy theo thì không
chừng còn có thể vồ được một lối ra.
Thư ký Dương suy nghĩ thấy cũng phải, kể từ năm ngoái Phú
Hữu vào tỉnh Vân Trung đến nay, giám đốc Tôn sứt đầu mẻ trán thế nào anh ta rất
rõ.
Cuối tháng mười, một ngày đẹp trời của mùa thu, Diệp Mạn đi
làm thì thấy mẩu quảng cáo tuyển đại lý của nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng
Hà trên tờ Vân Trung Nhật Báo, cô lật trang quảng cáo ra, đọc thật cẩn thận.
Bàn Dũng bước vào đã thấy cô nhìn chằm chằm lên tờ báo bèn
cười khổ: “Cô cũng thấy rồi sao, không ngờ phía giám đốc Tôn cũng vào cuộc rồi,
hơn nữa điều kiện này còn tốt hơn cả Phú Hữu. Hai công ty họ làm như thế là
muốn nướng chúng ta trên đống lửa sao!”
Diệp Mạn buông tờ báo xuống thở dài: “Vẫn còn sớm, anh có
tin là rất nhanh thôi Phú Hữu cũng sẽ vào cuộc không.”
Thứ Phú Hữu không thiếu nhất chính là tiền, nhà máy sản xuất
TV thành phố Phụng Hà có thể ưu đãi như thế thì họ cũng sẽ làm được như vậy,
thậm chí còn có thể cho nhiều hơn.
Bàng Dũng xoa lên trán: “Bọn họ làm gì vậy, làm như vậy làm
sao kiếm tiền được nữa? Haiz, đại lý của chúng ta vốn đã bị các điều kiện của
Phú Hữu khiến cho bồn chồn lo lắng, nhà máy sản xuất TV lại ra chiêu như vậy
nữa, nếu như điều kiện của họ không ngừng hạ thấp thì việc hủy bỏ hợp đồng của
chúng ta với các đại lý sẽ còn tăng lên nữa. Tổng giám đốc Diệp, chúng phải
nghĩ cách, không thể tiếp tục như vậy được.”
Thật sự Bàng Dũng rất lo lắng, các đại lý đều bị giành đi
hết cả. Dù gì đa phần đại lý đều không có lòng trung thành đáng nói nào với nhà
máy cả, ai có thể mang lại nhiều tiền hơn cho họ thì họ sẽ nghiêng về thương
hiệu đó.
Diệp Mạn ngẩng đầu nhìn anh ta một cái rồi thờ ơ lên tiếng:
“Cách gì chứ? Chúng ta cũng lao đầu vào sao? Không được, phải suy nghĩ thêm xem
có chiêu nào khác nữa không, giới hạn của chúng ta không thể nhường được.”
Bàng Dũng ngồi đối diện cô, cười khổ: “Nếu không mang ra lợi
ích thật sự thì chắc chắn các đại lý sẽ không làm đâu.”
Diệp Mạn gật đầu: “Đúng thật là vậy, tính đến nay có tổng
cộng bao nhiêu đại lý hủy bỏ hợp đồng?”
Bàng Dũng mở tài liệu ra đưa cho cô: “Tôi đến là để nói
chuyện này với cô, tổng cộng có hơn ba mươi đại lý. Cứ tiếp tục như vậy thì sẽ
còn tăng thêm.”
Diệp Mạn nhận lấy độc thật cẩn thận rồi bình tĩnh lên tiếng:
“Vẫn may, số đại lý hủy bỏ hợp đồng trên này có vài đại lý ở Phụng Hà, còn
khoảng hai mươi đại lý phân bố ở các tỉnh tương đối lớn khác của thành phố, đại
lý hủy bỏ hợp đồng ở các thị trấn nhỏ chỉ có bốn mà thôi. Anh Bàng, nhanh chóng
tuyển đại lý ở bốn thị trấn này, người có ý muốn làm đại lý trước đây anh có
còn giữ cách thức liên hệ không? Chỉ cần điều kiện phù hợp thì cứ gọi điện
thoại hoặc viết thư cho họ, nhanh chóng giữ bốn đại lý này lại để bổ sung cho
thị trường đang thiếu.”
Lúc này cửa hàng đồ điện Lão Sư Phụ vẫn còn độ nổi tiếng
nhất định ở địa phương, nhanh chóng bổ sung đại lý mới còn có thể duy trì số
lượng tiêu thụ nhất định. Nếu cách một khoảng thời gian dài thì người dân sẽ
quên đi thương hiệu Lão Sư Phụ này, lúc đó muốn tuyển đại lý thì đồng nghĩa với
việc làm lại từ đầu.
Bàng Dũng đáp lại: “Được, lát nữa tôi sẽ bảo người đi làm.”
Diệp Mạn thấy anh ta thật sự rất lo lắng nên đã an ủi: “Anh
Bàng, anh cũng thấy rồi đó, họ có thể đào tường, trên cơ bản đều là những khu
vực của các cửa hàng kinh doanh trực tiếp của chúng ta, may là chúng ta vẫn còn
các cửa hàng ở đó, không có đại lý, muốn mua sản phẩm của chúng ta vẫn có thể
đến thẳng cửa hàng kinh doanh trực tiếp. Mà đại lý ở các địa phương nhỏ không
thể làm nên sóng gió gì, như vậy có gì phải lo chứ? Cho dù bây giờ đại lý chịu
một phần ảnh hưởng cũng sẽ không ảnh hưởng đến sự vận hành của nhà máy chúng
ta. Nhà máy chúng ta tập trung vào dòng sản phẩm giá thấp nên lợi nhuận tương
đối thấp, không thể so sánh được với Phú Hữu và nhà máy sản xuất TV thành phố
Phụng Hà, nếu như chúng ta làm như họ thì tiền khó thu về cũng là vấn đề, mặt
khác còn phải duy trì lợi nhuận ít ỏi của chúng ta, không có lợi nhuận, cho dù
bán ra nhiều hơn nữa thì có ích gì chứ?”
Như thiết bị điện dưới một ngàn đồng, tiền lời cũng chỉ
khoảng một trăm đồng, nếu như lại thêm năm phần thưởng tiêu thụ thì họ còn kiếm
gì được nữa? Trước mắt Phú Hữu và nhà máy sản xuất TV thành phố Phụng Hà đã
không còn sản phẩm dưới một ngàn đồng nữa, sản phẩm thấp nhất của họ cũng hơn
một ngàn năm trăm đồng và có rất nhiều sản phẩm hai đến bốn ngàn đồng, một
chiếc cũng lời được ít nhất vài trăm đồng, cho dù thưởng cho đại lý một hai
trăm đồng cũng còn có lời.
Hơn nữa đây chỉ mới là bắt đầu, sau này chắc chắn họ sẽ còn
tăng lợi nhuận lên. Thị trường giá thấp khổng lồ của cửa hàng đồ điện Lão Sư
Phụ không kiếm được bao nhiêu tiền cả, nếu thật sự muốn hạ giá với họ thì người
được lợi chỉ có đại lý thôi. Lão Sư Phụ làm không công như thế lại không có bao
nhiêu lợi nhuận thì làm gì có tiền nhập thêm thiết bị tân tiến, mở rộng sản
xuất, cải tiến kỹ thuật?
Bàng Dũng gãi đầu: “Tôi chỉ thấy họ hà ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.